Chương 11: Bình tĩnh

“Một hồi các người liền đi đến ngồi ở nơi đó, hoặc đi dạo phố biết không? Cứ giả vờ như mình đang đi dạo phố, không cần phải lớn tiếng ồn ào cũng không cần ảnh hưởng đến vị trí của diễn viên chính, một hồi diễn thử cảnh tượng đó một chút để tôi nhìn trước xem.”

Đầu tiên là đặc diễn vào chỗ, trên cơ bản đều là quán chủ ở các quầy hàng hoặc là gì đó, chờ đến bọn họ đứng đúng vị trí sau, đó chính là mấy người diễn viên quần chúng giống như Trình Thất bọn họ vào chỗ.

Trình Thất từ chối cùng Uông Oánh cùng nhau hoạt động, trực tiếp tìm một cái góc tường không gây chú ý ngồi xổm xuống.

Khụ khụ, dù sao cũng chỉ là một tên ăn mày nhỏ nhoi, phải diễn đúng sao.

Người đàn ông kia nhìn đại khái, sau đó làm diễn viên đóng vai bán bánh nướng đổi địa phương khác, lại chỉ đạo vài câu, lúc này mới cầm lấy bộ đàm xác nhận một chút.

Chờ đến diễn viên chính, tổ nhϊếp ảnh, đạo diễn, tất cả các nhân viên công tác khác đều sẵn sàng thì đã 20 phút sau đó, Trình Thất cũng đã từ ngồi xổm ở góc tường biến thành ngồi bệt dưới đất.

Đây là một cái ‘ ám dạ hiệp khách ’ đoàn phim, ngay cả tên cũng hiện ra một cổ phong thái hết sức trung nhị, toàn bộ chỉnh thể hoàn phim nhìn giống như là đang chơi đồ hàng vậy, tùy tiện dàn dựng lên.

“Ai?” Đạo diễn đang nhìn chăm chăm máy theo dõi ngủ gà ngủ gật. Đột nhiên mở to hai mắt nhìn, chỉ vào đang ở bên cạnh một vị nhϊếp ảnh gia phụ trách quay cảnh từ xa kéo màn ảnh qua.

Trên đường phố cổ kính là đám người rộn ràng nhốn nháo, hai bên đường phố là từng quầy hàng nhỏ từng cái đều có đặc sắc, chủ quán thét to bánh bao đây, ông lão giơ đường hồ lô, người nông dân gương mặt đầy sương gió ngồi xổm ở nơi đó bán đồ ăn cùng với người đến người đi tạo thành một bức tranh cuộn tròn đầy hơi thở sinh hoạt.

Biên kịch bị động tác của đạo diễn hấp dẫn lại đây, tò mò nhìn vào màn ảnh, ánh mắt đầu tiên liền chú ý tới nam chính đang hết sức gây chú ý ở trong một đám diễn viên quần chúng xám xịt.

Chỉ thấy đối phương hết sức soái khí chuyển cây quạt trên tay, dạo bước ở trên đường phố như sân vắng tản bộ vậy, cuối cùng dừng ở trước một quán bánh bao.

“Không đúng rồi!” Biên kịch vội vàng hô lên.

“Không sai, chính là nơi này!” Đạo diễn hưng phấn nhìn vào bóng người ở trong máy theo dõi.

Giờ khắc này hình ảnh bên trong máy theo dõi như là bị phân tách thành hai bộ phận: một bộ phận là chợ sáng rộn ràng nhốn nháo, một bộ phận khác thì biến thành thế giới an tĩnh.

Ánh mặt trời màu cam xuyên qua góc đường cùng nhánh cây chiếu vào nơi góc tường loang lổ, nơi đó tự trở thành một cái thế giới, dưới ánh sáng là một thân hình xem không rõ lắm, rõ ràng ăn mặc rất lôi thôi.

Nhưng điều đầu tiên khiến người khác chú ý lại không phải là cách ăn mặc cùng khuôn mặt, mà là đôi mắt của đối phương, một đôi mắt bình đạm đến mức không lộ ra bất kỳ dao động nào.

Lúc này không đợi đạo diễn lên tiếng, nhϊếp ảnh gia đã dựa theo bản năng của chính mình từng chút từng chút một kéo màn ảnh lại gần, cuối cùng để lại trên màn ảnh cũng chỉ là cặp mắt bình tĩnh kia.

“Ta dựa!!!” Biên kịch không chịu không chế hô to lên tới, theo bản năng chà sát hai cánh tay đã nổi hết cả da gà. Giờ khắc này, tình cảnh này trong đầu của cô không chịu không chế mà tự toát ra một đống lớn chữ, nếu như cho cô một cây bút, cô có thể lập tức viết ra cả một vạn chữ, khụ, một đoạn văn ngắn.

Âm thanh của biên kịch thật sự là quá lớn, lớn đến mức nam chính đang diễn đều có thể nghe thấy được, chính là đạo diễn chưa hô ngừng lại, anh ta cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục diễn theo kịch bản.

Nhưng thật đáng tiếc là vị nam chính này hoàn toàn không biết rằng đạo diễn đã quên mất anh ta.

Lúc này hai vị Boss lớn nhất đoàn phim: đạo diễn cùng biên kịch, hai người vô cùng đáng khinh ngồi xổm ở trước máy theo dõi, lẩm nhẩm lầm nhầm nói cái gì đó, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng cười làm người nổi da gà.

Đợi đến khi nam chính đều diễn hết tất cả tình tiết rồi mà vẫn không nghe được đạo diễn kêu ngừng, cuối cùng vẫn là trợ lý đạo diễn thật cẩn thận và nhắc nhở vài tiếng, đạo diễn mới nhớ đến hiện tại còn đang đóng phim.

Đầu tiên làm như không có chuyện gì đứng lên vỗ vỗ mấy nếp nhăn không hề có trên quần xà lỏn, đạo diễn lúc này mới hô to một tiếng “ngừng”.

Sau đó liền vẫy tay tìm người phụ trách, kêu lên tới nó nhỏ vài câu, người phụ trách cũng chính là người đàn ông trung niên mang mắt kính kia. Đầu tiên là cả kinh theo sau liền len lén mà nhìn vào trong nhóm diễn viên quần chúng đang đứng tại chỗ kia, lúc này mới được bắt đầu xoay người đi xuống sắp xếp.

Nghe được nghỉ ngơi một giờ sau đó quay tiếp cảnh tượng này, nhóm diễn viên quần chúng lúc này mới tốp năm tốp ba đi vào trong một góc tiếp tục chờ diễn.

Thân là một vị diễn viên chính duy nhất ở trong cảnh tượng này, nam chính mặc dù không rõ vì cái gì lại phải chờ tiếp một giờ, nhưng anh ta cũng quá quen với cảnh đạo diễn cùng biên kịch của đoàn phim này lâu lâu sẽ lại bị não động.

Mà anh ta vốn dĩ cũng chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, mặc dù là học biểu diễn nhưng lại từ một cái trường học không hề danh tiếng gì, được làm nam chính cũng phải thắp nhang cảm tạ rồi, làm sao có thể so đo nhiều chuyện như thế.

Lúc này Trình Thất còn không biết biểu tình hằng ngày của cô ở dưới hoàn cảnh nhuộm đẫm đã khiến cho đạo diễn cùng biên kịch kinh vi thiên nhân, giờ phút này đang lời văn tuôn trào chuẩn bị tạo ra một nhân vật nữa dành cho ‘cậu ta’ để thêm được một chút màn ảnh.

Đang xếp hàng ngồi chung với Uông Oánh, theo bản năng ngẩng đầu lên Trình Thất liền thấy người đàn ông phía trước sắp xếp công việc cho họ cùng với quản lý đang hướng về phía cô đi tới.

“Cậu là….” Quản lý đưa mắt đánh giá Trình Thất, suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ tới thằng bé đâm trúng đại vận này tên gọi là gì.

Cuối cùng vẫn là bị Uông Oánh bị Trình Thất kéo từ trên mặt đất đứng dậy nói mới giật mình lại đây, “Chào anh Lý, tôi là do anh Chu giới thiệu lại đây, tôi tên Uông Oánh, xin hỏi anh có chuyện gì sao?”