Chương 10: Ăn mày

Nhìn thấy động tác của Trình Thất, bà lão đã tuyệt vọng bỗng nhiên có một chút mong đợi, lật đật lảo đảo hướng sang bên cạnh bò qua, sợ bản thân mình quá gần sẽ làm ảnh hưởng đến động tác của người trước mắt.

Ở trong đám người đang vây xem, có người nhìn thấy khuôn mặt non nớt của Trình Thất có chút muốn nói gì đó, nhưng mà vừa mới mở miệng tính nói thì đã bị Uông Oánh ở một bên tức giận mà trừng mắt liếc nhìn một cái.

Mặc dù ở dưới đáy lòng đối với bạn tốt nhà mình cứu người cũng có chút không biết phải làm sao, nhưng mà Uông Oánh vào lúc này cũng tuyệt đối sẽ không để những người khác làm ảnh hưởng đến Trình Thất.

Huống chi ở dưới đáy lòng cô, Trình Thất không gì là không làm được, cho dù có một ngày có người nói với cô rằng Trình Thất biết bay, Uông Oánh chắc chắn cũng sẽ trực tiếp hỏi Trình Thất rằng có thể hay không cho cô bay cùng với.

Như là có cảm giác, Trình Thất đang ấn đột nhiên ngừng lại, một bàn tay lưu loát bẻ ra khoang miệng của đứa bé, một cái tay khác tốc độ vươn qua, không đợi những người vây xem thấy rõ ràng là cái gì, Trình Thất đã từ trong miệng của đứa bé lấy ra một thứ dị vật hình tròn nhão nhão dính dính.

Làm xong hết tất cả mọi thứ, Trình Thất cúi đầu ghé vào ngực của đứa bé nghe thử, lúc này mới đứng dậy đối với bà lão ở một bên gật gật đầu.

Hô~

Tất cả mọi người ở hiện trường cơ hồi đều cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Còn Uông Oánh thì trực tiếp bước lên một bước, bộ dáng có chung vinh dự nói, “Thất Thất, cậu tuyệt vời thiệt đó!”

Trình Thất nhìn Uông Oánh gật đầu sau đó quay đầu lại đối với bà lão nói, “Mặc dù đã lấy dị vật ra, nhưng vẫn yêu cầu đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện thử.”

“Đúng đúng, ngài nói rất đúng.” Bà lão lung tung gật gật đâu, không dám nháy mắt một cái mà nhìn chăm chăm cháu trai của mình, cho đến khi xác nhận được rằng ngực của đứa bé vẫn còn phập phồng, mới dám tin tưởng đây là sự thật.

Chờ đến khi bà lão ý thức được rằng đứa bé được trợ giúp lại ngẩng đầu lên thì đã không thấy thân ảnh của Trình Thất ở đâu nữa, mà đúng lúc này xe cứu thương chạy tới.

Trình Thất nghe được tiếng xe cứu thương sau đó mới lôi kéo Uông Oánh rời đi.

“Thất Thất! Cậu còn biết cứu người khi nào vậy?! Thần kỳ quá đi, cậu còn biết làm gì nữa? Cậu biết bó xương sao? Chính là cái loại mà đem cánh tay đang bị trật khớp bẻ sẽ kêu rắc một tiếng sau đó cánh tay liền bình thường trở lại đấy….”

So sánh với đương sự là Trình Thất bình tĩnh thì Uông Oánh còn càng hưng phấn hơn, trên đường đi trở về cái miệng nhỏ cứ ríu rít nói không ngừng.

Đến nổi tại sao Trình Thất lại biết được những thứ này, khi nào, ở nơi nào học được cô hoàn toàn không có nghi vấn gì cả.

Vào lúc ban đêm Trình Thất nằm ở trên giường, theo bản năng giơ hai tay lên, mặc dù trước đó cô cũng nghe nói phương pháp cấp cứu Heimlich này, nhưng không hề biết làm như thế nào.

Đây là lần đầu tiên cô sử dụng phương pháp này để cứu người, nhưng những động tác mà cô thực hiện giống như bản năng vậy, nó thật giống như là cô đã học tập cùng luyện tập không biết bao nhiêu lần vậy.

Có lẽ là có gì đó đã trở nên không giống nhau.

Hành trình lần này ở thành phố điện ảnh, mục đích của hai người Trình Thất cũng không phải là kiếm tiền hoặc là hoàn thành ước mơ làm minh tinh gì cả, mà chỉ ở việc thể nghiệm, cho đến khi kết thúc bộ phim hiện đại, bác sĩ này. Uông Oánh quyết đoán bắt đầu hướng về mục tiêu ban đầu nỗ lực.

Nhìn đống quần áo xếp thành một cái núi nhỏ hoàn toàn không biết có bao nhiêu bộ này, Trình Thất ý vị không rõ mà nhìn bạn tốt ở bên cạnh.

“Ách…” Uông Oánh ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Mặc kệ nói như thế nào thì cũng là đồ cổ trang nha, chúng ta, vẫn là…”

Được rồi, này cô cũng tự mình thừa nhận rằng, cô có chút chắc chắn phải vậy, mối quan hệ có sẵn không cần, chỉ vì muốn hoàn thành một cái mộng cổ trang liền tùy tiện chạy tới một cái đoàn phim web drama.

Mặc dù cuối cùng thực sự có đồ cổ trang cho cô mặc, nhưng mà so với tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau, đặc biệt là đống quần áo trên mặt đất không biết bao lâu chưa giặt này.

Vào lúc Uông Oánh ngồi ở nơi đó tự trách thì trước mắt cô đột nhiên hiện ra một bộ váy phối hợp nhìn trông cũng không tệ lắm.

“Thất Thất~” Uông Oánh vô cùng đáng thương nhìn qua.

“Cậu mặc bộ này đi” Cầm trên tay bộ quần áo đưa qua, Trình Thất cúi đầu tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tìm đã lâu mới từ dưới đáy lấy ra một bộ đồ ăn mày rách tung tóe.

Nhưng dù bộ quần áo này nhìn rất dơ cùng rách nát, hơn nữa vẫn là nam trang, nhưng lại so với những bộ quần áo khác sạch sẽ hơn nhiều, hơn nữa nhìn kỹ lại thì sẽ thấy quần áo này là do vải dệt không nhuộm màu đều chứ cũng không phải thực sự bẩn thỉu.

“Thất Thất, cậu muốn mặc bộ đồ này sao?” Uông Oánh kinh ngạc mà nhìn bạn tốt, Trình Thất gật đầu.

Cũng đúng lúc này có nhân viên chạy tới làm cho diễn viên quần chúng chuẩn bị vào chỗ, Trình Thất liền trực tiếp cầm bộ quần áo mặc vào trên người, nhưng cũng may cô mặc đồ tương đối ít, hơn nữa bộ đồ ăn mày này cũng lớn một chút cho nên mặc một bộ đồ như vậy cũng có ý tứ một chút.

Uông Oánh thấy xác thực là không có thời gian để cho bọn họ tiếp tục lãng phí nữa, đành phải nỗ lực tìm ra hai bộ tóc giả nhìn không dơ lắm, hai người mang lên cho nhau xong liền vội vàng chạy đến phim trường tập hợp.

Quản lý thấy đám người đến liền nhìn lướt qua một cái sau đó lại dẫn bọn họ tới trước mặt một người đàn ông trung niên mang mắt kính.

Người đàn ông này đang nói chuyện điện thoại liền lấy điện thoại ra khỏi tai một chút, sau đó bắt bẻ nhìn một đám diễn viên quần chúng xong rồi chỉ nơi sân quay chụp ở cách đó không xa.