Chương 1: Rối loạn nhân cách

"Bác sĩ, ông xem tình huống của Thất Thất nhà tôi..."

"Bà Trình à, chắc bà cũng biết, tuy rằng y học hiện nay đối với rối loạn nhân cách có phân chia ra vài loại nhất định, nhưng mà tình huống của Thất Thất tương đối đặc biệt, trước mắt chúng tôi cũng chỉ là..."

Trình Thất ngồi trước cửa Khoa Tâm lý tâm thần, bên tai là giọng của mẹ đang nói nhỏ với bác sĩ, nhìn bức tường ấm áp nhu hòa ánh sáng, cô yên lặng đọc thầm thuật ngữ "rối loạn nhân cách" trong lòng.

Mặc dù cô biết cô là vai chính trong cuộc nói chuyện này nhưng Trình Thất cũng không có bất kỳ một biểu tình nào mà đáng lẽ đương sự là cô nên có, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không hề có sự dao động.

Trên hành lang bệnh viện không ít người đi tới đi lui, Trình Thất đối với những ánh mắt luôn là cố ý hay vô tình nhìn qua đều không có một tia gợn sóng, cô vẫn yên lặng ngồi ở kia cho đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.

Như là có cảm giác, Trình Thất ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ sau đó chậm rãi đứng lên, cô biết đáng lẽ lúc này cô phải kéo lên khóe miệng với một góc khoảng mười lăm độ và đôi mắt phải hơi nheo lại, nhưng cuối cùng đồng tử của cô cũng chỉ hơi co rụt lại một chút nhưng cũng không thể thấy được. Vài giây sau cô mới lên tiếng gọi, "Mẹ."

Mẹ Trình làm bộ như là không nhìn thấy con gái nhà mình khác với người bình thường liền thập phần tự nhiên đi nhanh vài bước tiến lên, nắm lấy tay của Trình Thất, giọng nói khiến cho người khác vui mừng, "Chúng ta đi về nhà thôi Thất Thất, lát nữa ba cùng anh của con cũng sắp tan làm rồi, tối nay con muốn ăn cái gì? Ăn thịt nướng thì là không? hay là bông cải xanh xào..."

Trên bàn cơm, Trình Thất nhìn thấy ăn nhiều nhất anh trai đã để chén đũa xuống, cô đợi ba giây sau xem thử đã thật sự ăn xong hay chưa sau đó liền đứng dậy dọn chén đũa vào trong nhà bếp.

Làm xong, Trình Thất giống như là người đã hoàn thành xong nhiệm vụ hướng về phía người nhà gật gật đầu, sau đó cô trực tiếp lên lầu về phòng của mình.

Đối với những gương mặt muốn nói lại thôi phía sau của ba mẹ và anh trai, cô thật sự là không biết phải đáp lại như thế nào.

Trên lầu, Trình Thất yên lặng ngồi ở mép giường, nhìn hoa văn ở lòng bàn tay thật lâu.

Dưới lầu, mẹ Trình cũng thu hồi gương mặt tươi cười nãy giờ, thở dài một hơi sau đó bắt đầu nói chuyện hồi ban ngày với chồng con.

Hôm sau, Trình gia:

"Thất Thất, anh đi làm đây, hôm nay là ngày mà anh chính thức trở thành cảnh sát giao thông, Thất Thất có thể hay không cho anh trai của em một cái ôm thật yêu thương a~" Trình Thất nhìn trước mắt anh trai lấy gương mặt tuấn lãng này lại như là một tên nhóc to con cao 1 mét 8 mấy, bộ dạng kiểu "ta là một cái tiểu khả ái đáng yêu", ánh mắt cô dừng lại ở một mạt màu xanh đen ở trong cổ áo hoodie một chút, vài giây sau cô liền lắc đầu.

Đối với cái lắc đầu đã ở trong dự kiến này, trên mặt Trình Niên không có một chút biểu cảm thất vọng nào, anh vẫn giữ biểu tình xán lạn như cũ giơ tay xoa đầu của Trình Thất sau đó xoay đi, phất tay tạm biệt.

Sau khi đóng cửa lại, Trình Niên lập tức thu lại cái nụ cười không hợp với gương mặt của anh này, mặt chiếc áo hoodie màu hồng nhạt đi xuống dưới lầu.

Ai, hôm nay cũng là một ngày mà anh trai Trình chủ động đâu.

Sau khi thấy Trình Niên ra cửa, Trình Thất quay đầu nhìn về phía mà ba Trình đang đọc báo gật gật đầu nói, "Ba, sáng hôm nay con phải làm kiểm tra, con đi trường học đây."

"Đi thôi, nếu như có người chào hỏi con phải đáp lại biết không, phải nhớ là hòa đồng, thân thiện, đừng..."

"Ông Trình! Ông có phải là nên đi làm rồi không?" Mẹ Trình đi nhanh từ trong phòng bếp ra đánh gãy lời nói của ba Trình, giọng nói vội vàng thậm chí còn có chút phá âm.

Đáy mắt ba Trình hiện lên một tia ảo não, há miệng thở dốc như muốn nói gì đó nhưng lại bị câu "con đi đây" của Trình Thất đáng gãy."Ông Trình kia ông có ý gì kia chứ, nếu lúc trước không phải ông... bây giờ Thất Thất mới như vậy, trước kia là một đứa trẻ rất hoạt bát a, nếu không phải...."