Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Nội tâm của Chu Tử Chu khϊếp sợ đến nửa ngày cũng không nói nên lời, cậu nhanh chóng mở trình duyệt phiên bản cũ trong điện thoại của mình ra, dùng 2G chậm như bò kéo xe tìm kiếm một hồi giá trị của từng món mà Lý Tiểu Phỉ mới nói xong, sau đó lần thứ hai: “…”
Ở trên mạng có cả một loạt giá cả, cậu nhìn tới hoa mắt, cũng không biết là loại nào, bất quá khẳng định là Kiều Lưu luôn xài thứ tốt nhất rồi.
Tầm mắt nhìn tới giá cả ở phía dưới, hai mắt Chu Tử Chu nhất thời đều tối thui.
Lý Tiểu Phỉ không để ý tới cậu nữa, hướng về phía cửa phất phất tay, nói: “Phương Tình, ở đây này!”
Phương Tình đeo túi xách tới, cười với Chu Tử Chu một cái, nói: “Chu Chu cũng tới rồi a?”
Lý Tiểu Phỉ nhạy bén cảm giác được từ sau khi nhìn thấy cái ví tiền của Chu Tử Chu, thái độ của bạn gái hắn đối với Chu Tử Chu cũng thay đổi đi, có chút mất hứng nói: “Gì mà Chu Chu, gọi thân thiết như vậy làm gì.”
“Đều là bạn cùng lớp với nhau, gọi như vậy có sao đâu chứ?” Phương Tình nói, sau đó dùng cùi chỏ đẩy Chu Tử Chu một cái, đến gần nói: “Mấy bạn cùng phòng với tôi đều nói cậu rất đẹp trai, chỉ là không biết cách ăn mặc. Ài, bọn con trai đúng là như vậy, tình nguyện xài hết mấy vạn mua máy tính, cũng không nguyện bỏ tiền ra tu bổ lại chính mình.”
“…Máy tính, thật ra là đồ mượn.” Chu Tử Chu rất là mất tự nhiên, nửa ngày cũng không biết nói gì.
Phương Tình hỏi: “Hả? Cậu nói cái gì? Nghe không rõ a?”
Lý Tiểu Phỉ có chút phiền vì đề tài của Phương Tình đều xoay xung quanh Chu Tử Chu, vì vậy cứng ngắc nói sang vấn đề khác. Chu Tử Chu cũng không phải là người không am hiểu nhìn sắc mặt người khác, vì vậy cũng im lặng không lên tiếng, tâm của cậu hiện tại loạn tùng phèo, cũng không biết là nên làm gì bây giờ, máy tính một vạn tám, có là đồ xài rồi thì cũng còn ít nhất một vạn đi, cậu phải trả đến năm bao nhiêu tháng bao nhiêu đây a.
Ài, hơn nữa còn có cái con đường quốc lộ kia nữa, lần này nợ càng thêm nợ a.
Mọi người đang nói chuyện, những bạn học còn lại từ trường tới cũng ngày càng nhiều, dãy ghế rất nhanh liền đầy người. Vu Chiêm đã sớm giành chỗ cho Kiều Lưu cùng Lâm Hoắc Nhiên, cho nên cũng không cần Chu Tử Chu đi giữ chỗ giùm. Sau một hồi, Vu Chiêm mang theo nhân viên phục tiến vào điều chỉnh lại máy điều hoà, nhìn thấy Chu Tử Chu, liền hỏi: “Kiều Lưu làm sao còn chưa tới? Có cần tôi đi đón cậu ấy không a?”
“Chắc cũng sắp tới rồi.” Chu Tử Chu nói, cậu đi tới bên cửa sổ nhìn một cái, nói: “Đã tới dưới lầu rồi.”
Kiều Lưu cùng Lâm Hoắc Nhiên đang lên lầu. Kiều Lưu mặc một cái áo hoodie màu trắng không có mũ, phía dưới mặc quần bò, chính là cách ăn mặc bình thường của bọn con trai trong miệng của Phương Tình, thế nhưng mặc lên người y, dương quang sáng lạn, làm sao lại có loại cảm giác… Không nói rõ được là tư vị gì.
Chu Tử Chu đang đứng bên cửa sổ, mấy nữ sinh ở phía sau thì nhốn nháo như bầy vịt, không biết làm sao lại đem cậu đẩy một cái, thiếu chút té nhào ra ngoài cửa sổ, cũng may cậu nắm chặt lấy khung cửa, cho nên chỉ lộ nửa người ra bên ngoài —— cố tình vào lúc này Kiều Lưu theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy Chu Tử Chu nằm nhoài bên ngoài cửa sổ, đôi mắt long lanh tựa như chó con mà trông ngóng đợi y.
Tầm mắt Chu Tử Chu giao với Kiều Lưu, sửng sốt tại chỗ, cậu phát hiện đôi mắt Kiều Lưu cũng hiện ra một loại…. Khó nói ra được là tư vị gì.
“Mày nhìn gì vậy?” Lâm Hoắc Nhiên thấy Kiều Lưu chẳng hiểu sao mà tự nhiên xoa xoa nhẹ mặt mình, khoé miệng còn kéo lên, nụ cười bên mép tựa như mèo trộm được cá căn bản không tài nào che giấu được!
“Xem hòn vọng phu[1] a.” Kiều Lưu hai tay đút túi, bên tai hồng hồng, miễn cưỡng nói.
[1] hòn đợi chồng =))Chu Tử Chu lại tựa như có tật giật mình vội vội vàng vàng ly khai khỏi cửa sổ, Kiều Lưu cúi đầu, khoé miệng cong cong. Lâm Hoắc Nhiên ngẩng đầu nhìn chung quanh một lượt, cái gì cũng không thấy, xoay đầu liền thấy Kiều Lưu cười tới gương mặt tuấn tú đều phấp phới, không khỏi mắng một câu: “Đệt.”
Gần đây người này không hiểu ra làm sao, đừng nói cắn phải thuốc kí©h thí©ɧ đi.
Chu Tử Chu đóng cửa sổ lại trở lại phòng khách, liền nghe thấy bên ngoài phòng khách ồn ào ồn ào, cậu có chút mất tập trung, cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Trong lòng cậu hiện tại xoắn xuýt muốn chết, không biết nên nói sao với Kiều Lưu về chuyện máy tính, nhưng Kiều Lưu bảo đảm không đem việc này coi là chuyện gì to tát, bản thân cậu cứ luôn nhắc tới cũng không phải ý hay.
Cậu trở lại chỗ của mình ngồi xuống, Vu Chiêm lại chỗ cậu, nói với cậu: “Đúng rồi, Tiểu Chu, phòng ngủ của cậu có phải vẫn có một tân sinh chưa tới đúng không, sau buổi liên hoan này, cậu giúp tôi mang người về phòng nha.”
Lý Tiểu Phỉ kinh ngạc chen lời: “Tân sinh? Người ta đều đi học cả tháng rồi, quân huấn đều kết thúc, tên tân sinh này cũng thật trâu bò quá đi?”
Vu Chiêm nói với Chu Tử Chu: “Gọi là Trì Vọng, lát nữa giới thiệu cho hai người làm quen.”
Chu Tử Chu gật đầu.
Lúc này ngoài cửa liền ồn ào, Chu Tử Chu nghĩ là Kiều Lưu đã tới, kết quả nhìn thấy mấy nữ sinh nhô đầu ra ngoài thăm dò, thở một hơi nói: “Oa thật đẹp trai a, là một cực phẩm suất ca a, so với Kiều Lưu thậm chí không kém hơn!”
Phương Tình cũng hưng phấn đến gần: “Ở đâu ở đâu? Chính là cái cậu tân sinh kia hả?”
“Mấy tên đẹp trai này tại sao đều thích tới muộn vậy a, đều muộn cả nửa tiếng đồng hồ rồi, có muốn bị phạt rượu hay không đó!” Có người ồn ào nói.
Bên cạnh có người đề nghị: “Hiện tại phạt rượu đã quá cũ rồi, còn không bằng một thân ướŧ áŧ, chúng ta để chậu nước ở ván cửa, người nào vào cửa cuối cùng, liền cho người đó ăn nguyên xô nước! Là cơ bụng hay bụng bia còn không mau lập tức hiện hình a!”
Mọi người xung quanh hò hét, Chu Tử Chu không để ý, cậu nghĩ lúc này Kiều Lưu hẳn là đã lên tới lầu rồi, vì vậy đi vài bước hướng về phía cửa phòng khách, dự định sau khi Kiều Lưu vào cửa liền tìm y tán gẫu vài câu. Mà còn chưa đi tới nơi đã bị nữ sinh phía sau chen đẩy, người phía sau đột nhiên ùn ùn kéo ra bên ngoài xem náo nhiệt, ngay sau đó cậu liền nghe thấy ở bên ngoài hành lang xuất hiện một trận tranh cãi ầm ĩ —— có nữ sinh hét lên, đem Chu Tử Chu đều giật cả mình.
Nắm đấm xé gió. Hình như là có đánh nhau?
“Hai cậu làm gì vậy? Làm sao mới thấy mặt liền đánh nhau rồi? Kiều Lưu!” Vu Chiêm ở bên ngoài đem hai người kéo ra.
Chu Tử Chu chen lấn qua đám nữ sinh, thật vất vả mới đem mình thoát ra ngoài đống hỗn độn, chỉ thấy bên ngoài vây quanh thành một đám, Vu Chiêm cùng Lâm Hoắc Nhiên mỗi người đứng một bên, lần lượt đem Kiều Lưu cùng một nam sinh khác kéo ra.
Kiều Lưu thở hồng hộc, trên nắm đấm còn dính chút máu, gắt gao nhìn chằm chằm người đối diện, ánh mắt quả thật tàn nhẫn đến đáng sợ.
Chu Tử Chu thấy sắc mặt y khó coi muốn chết, tựa như vẻ mặt lúc vị quản gia kia đến tìm y, sau đó hai người vội vã rời đi giống như đúc, làm người đều sợ hãi.
“Đây là có chuyện gì a? Tiểu Chu cậu cũng tới phụ một tay đi, Kiều thiếu khí lực thật lớn, tôi đều sắp giữ không được rồi!” Lâm Hoắc Nhiên đầu óc trống rỗng, đem Kiều Lưu kéo về phía sau, vừa nãy hắn khuyên can, cả khuôn mặt đều hứng trọn cả cái khửu tay của Kiều Lưu, đau tới nhe răng trợn mắt.
Vu Chiêm ở đối diện lôi kéo một nam sinh mặc áo bóng chày nâu, đầu óc mơ hồ hỏi: “Trì Vọng, chuyện gì xảy ra a, cậu hôm nay mới tới mà, sao lại cùng Kiều Lưu đánh nhau.”
Người được gọi là Trì Vọng chính xác là vị tân sinh tuấn tú mới tới, đứng ở đó mặt không cảm xúc, khoé miệng bị rách, nói: “Vậy cậu đi mà hỏi Kiều Lưu.”
Kiều Lưu bỏ qua lời khuyên can của Lâm Hoắc Nhiên, đứng ở đó biểu tình lạnh đi, cơ hồ đều lạnh không thấy đáy, chỉ có đuôi lông mày dùng sức nhíu lại, khoé mắt mang theo mấy phần chán ghét cùng châm biếm: “Các cậu đi vào hết đi, để tôi cùng tên này nói hai câu.”
Bộ dáng này của y, đâu chỉ khiến người muốn tránh xa ngàn dặm, quả thật đều mang mọi người xung quanh đông thành cục đá.
Lâm Hoắc Nhiên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, biểu tình cà lơ phất phơ cũng thu lại, khuyên nhủ: “Kiều Lưu, tụi bây trước kia có quan hệ gì vậy?”
Vu Chiêm cũng há miệng, dự định khuyên can hai câu, còn chưa có lên tiếng, Kiều Lưu đã đánh gãy: “Đi vào, tất cả mọi người.”
Người xem náo nhiệt đều bị Lâm Hoắc Nhiên cùng Vu Chiêm đẩy vào trong phòng khách, Chu Tử Chu đứng ở cửa do dự một chút, tầm mắt tại trên mặt Kiều Lưu đảo quanh, cậu thật hoài nghi Kiều Lưu có thể đánh lại người đối diện hay không, có cần cậu giúp một tay hay không a. Chu Tử Chu dầu gì cũng là dân Tae Kwon Do sáu đẳng, cậu còn chưa có quên ngày đầu tiên khai giảng Kiều Lưu muốn đẩy cậu, kết quả bản thân thì bị dội ngược lại nguyên buổi sáng đều bò dậy không nổi đâu ——
Ngộ nhỡ cần giúp đỡ, Kiều Lưu không tiện gọi, chẳng phải là bị người ta đánh sao?!
Bộ dáng muốn nói lại thôi của cậu lọt vào mắt Kiều Lưu, triệt để thay đổi ý vị! Kiều Lưu một mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm người đối diện như đối thủ một mất một còn, còn đắc ý liếʍ môi một cái, y khẳng định hiện tại tên nhà quê kia đang cảm thấy y cực kì soái muốn chết, soái đến nói không nên lời, soái đên tay chân đều bủn rủn, lại có thể một đấm đem đối thủ một mất một còn đánh cho xịt máu! Thế nhưng! Nhìn biểu tình xoắn xuýt kia, khẳng định là rất lo lắng cho y đi!
Chậc, thật là khờ khạo hết sức
.
(Giời ơi, anh lo cho anh trước đi kìa =)))Kiều Lưu quay đầu nhìn Chu Tử Chu một cái, biểu tình đột nhiên nhu hoà đi mấy phần, nói: “Cậu cũng vào trước đi.”
Chu Tử Chu sửng sốt một chút, ở trong lòng thầm phun tào, cậu có chống đỡ nổi được không đó? Bất quá cậu vẫn là để mặt mũi lại cho đối phương mà gật đầu, quay người đi vào phòng khách.
Mới vừa vào phòng, liền gọi điện thoại cho Vương Thuỵ.
Chu Tử Chu đang muốn hỏi Vương Thuỵ chuyện gì xảy ra, cái tên Trì Vọng này rốt cuộc là ai, làm sao vừa thấy Trì Vọng, cậu cũng cảm giác được mệnh cách của người này cùng cậu rất giống nhau, giống như Kiều Lưu cùng Lương Mạt bên trong mệnh cách đều là cực âm thì đây hoàn toàn ngược lại —— nếu như cậu đoán không sai, lẽ nào mệnh cách của Trì Vọng cũng đặc biệt, hơn nữa còn là cùng loại linh chi tương tự cậu?
Điện thoại vừa kết nối, Vương Thuỵ bên kia đã vội vã nói: “Tư liệu về tân sinh kia tôi đã chuyển cho cậu, lát nữa cậu đọc đi, thế nhưng chuyện hiện tại mà cậu cần làm, tựa như đề phòng Lương Mạt, giúp tôi thay Kiều Lưu đề phòng luôn cái tân sinh kia.”
Chu Tử Chu vừa định truy hỏi, liền thấy cửa phòng khách bị đẩy ra, Kiều Lưu đi tới, Vu Chiêm bên cạnh hỏi một câu: “Trì Vọng đâu rồi? Hai người đánh nhau?”
Kiều Lưu hừ một tiếng: “Hắn cút rồi.”
Vừa dứt lời, trên ván cửa phát ra một tiếng lạch cạch, ngay sau đó chậu nước treo trên ván cửa do một tên đùa dai nào đó liền nện xuống —— trong nháy mắt tất cả mọi người đều sợ tới ngây người, bởi vì chuyện Kiều Lưu cùng Trì Vọng bất ngờ đánh nhau trước đó, dẫn đến tất cả mọi người đều quên mất chậu nước ở trên ván cửa, nói là muốn trừng phạt người cuối cùng tiến vào.
Hiện tại, ván cửa chịu không nổi, chậu nước lạnh như băng cứ vậy mà lảo đảo rơi xuống.
Kiều Lưu còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, không nhịn được mở to mắt, ngửa đầu hướng lên trên nhìn lại, đồng tử nhất thời co rút lại.
Chu Tử Chu cũng nhất thời mất đi hô hấp một giây, mặc kệ đầu bên kia Vương Thuỵ đang nói cái gì, trong đầu cậu hiện tại đều là điều thứ ba mươi bảy trong bản hợp đồng cùng Vương Thuỵ kí, nói tuyệt đối không thể cho Kiều Lưu uống nước lạnh, dội nước lạnh, bằng không âm khí trong cơ thể Kiều Lưu sẽ kích phát, hậu quả sẽ tương tự như ngày đầu tiên khai giảng. Này này này —— làm sao bây giờ?
Trong lúc Kiều Lưu cùng mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã có một bóng người tựa như báo nhanh như chớp nhào tới, cởϊ áσ ra, đem cả người y bao phủ lại, bảo hộ y khỏi chậu nước lạnh đến thấu xương kia.