🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Arisassan
Qua vài ngày chuẩn bị, đại điển bái sư của Mục Nhung cuối cùng cũng bắt đầu, hắn biết thân phận hiện giờ của mình là đệ tử chân truyền duy nhất của Thu Nguyệt Địch, môi một cử động mỗi một tiếng nói đều có ảnh hưởng đến thể diện của sư phụ, do vậy không cố tình giả vờ yếu đuối như trước. Hắn thay bộ áo trắng vân cẩm, lấy ngọc quan búi mái tóc đen mượt như mây, ngồi lên đoàn thiên long đang cung kính đứng chờ, giao tiêu mỏng như cánh ve tung bay trong làn mây mù, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu lên khuôn mặt đạm bạc như tranh vẽ. Khí chất này trông chẳng giống một đệ tử mới nhập môn chút nào, trái lại giống một công tử tiên gia vừa đi xa về hơn.
Lễ nghi ở Thu gia không phiền phức như Thiên cung, nhưng cũng không thoải mái, Mục Nhung ngồi trên thân kim lân bay lên hơn trăm tầng mây, rốt cuộc cũng tới từ đường Thu gia. Môn phái của tứ đại thế lực rất chú ý tên tuổi, hễ bái vào Thu gia thì sẽ vào gia phả của bọn họ, sau này chẳng khác gì một nửa con của sư phụ. Mục Nhung hành lễ với Thu Nguyệt Địch, được nàng dẫn vào từ đường, hành lễ với pho tượng các vị tổ sư đang thờ phụng và Kiến Mộc Thần Quân ở chỗ cao nhất, lại đến chủ điện bái lạy những trưởng bối còn sống, cuối cùng dâng một chung trà bái sư, khi đó buổi lễ mới kết thúc.
Thu Nguyệt Địch có thân phận đặc biệt, bốn phía tầng mây đều bị các tiên gia đến xem lễ chiếm đầy, Hiên Viên Thiên cung, Tinh Nguyệt lâu, Quỷ Du thành cũng phái người cấp cao đến chúc mừng, dưới ánh nhìn chăm chú của vô số tiên nhân ở đây, Mục Nhung cứ như không bị ảnh hưởng gì, bưng chung trà từng bước chậm rãi đi đến quỳ xuống trước mặt Thu Nguyệt Địch, nghĩ đến việc hắn đang nhận lại mẹ mình thì trong lòng tràn đầy cảm xúc, thanh âm cũng mang chút nhu tình: "Sư phụ, mời ngài dùng trà."
Đôi mắt của hắn vốn cực kỳ giống Thu Nguyệt Địch, hiện tại giấu đi nét lạnh lùng, thêm chút tình cảm thì giống như mưa phùn rả rích trên ánh mắt, khiến nó lấp lánh sinh động từng hồi, vừa ngẩng đầu lên đã khiến người khác phải xúc động. Thu Nguyệt Địch trông thấy cảnh tượng này thì có cảm giác như đứa con xấu số năm xưa đã trở về bên mình, trong mắt cũng đầy kích động, vội vàng nhận trà rồi nâng hắn dậy: "Con trai ngoan, mau đứng lên, sư phụ chắc chắn sẽ dạy dỗ ngươi trở thành y tiên đệ nhất thiên giới!"
Đã lâu nàng chưa thể hiện cảm xúc của mình rõ ràng như thế, Hiên Viên Phong Ngâm ngồi bên cạnh chợt cảm thấy hoài niệm, hắn nhìn Mục Nhung, dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng cười khen: "Đồ đệ này đúng là có tướng sư đồ với ngươi, nhìn thôi là biết hai người có duyên với nhau rồi."
Lời này của hắn có rất nhiều ẩn ý, với tính cẩn thận của Mục Nhung đương nhiên sẽ hiểu được ngay lập tức, nhưng vẫn giả vờ không biết gì, chỉ khẽ cười trả lời: "Sư cha và sư phụ cũng là Kim Đồng Ngọc Nữ, vô cùng xứng đôi."
Hai người trong lòng đủ loại suy nghĩ khác nhau, ngoài mặt lại nhất kiến như cố* mà trò chuyện vui vẻ hoà thuận, chỉ có Hiên Viên Tử Đô hiểu rõ bản tính của bọn họ hoang mang nhìn, tại sao cha và đại ca cậu cười mà cậu lại cảm thấy lạnh gáy vậy? Chẳng lẽ ông ngoại chuyển thời tiết sang mùa đông rồi?
[*mới gặp đã như bạn thân lâu năm]
Tuy bọn họ thăm dò lẫn nhau, nhưng vẫn có giới hạn, ngay cả Thu Nguyệt Địch bên cạnh cũng không nghe ra ẩn ý trong lời họ, trong mắt người ngoài thì là không khí vui vẻ hoà thuận giữa các thành viên trong gia đình, ai cũng không khỏi cảm thán đồ đệ này đúng là phong thái phi phàm, Thu tiên cô có người nối nghiệp rồi.
Sau khi lễ bái sư kết thúc, các tân khách nối đuôi nhau vừa đi vừa bàn chuyện, Mục Nhung biết Tam Thái tử cảnh giác với mình, vốn định tìm cơ hội để tiếp cận Thu Thiên Sí, không ngờ lúc hắn đang suy nghĩ thì Thu gia chủ đã dẫn một lão giả áo xanh đến chỗ họ, hiền lành cười nói: "Địch nhi, vị này chính là thầy tướng Thiên Thành – nhị trưởng lão của Tinh Nguyệt lâu, để ông ấy bói cho đồ đệ của con một quẻ tính mệnh cách sau này đi."
Mục Nhung cứ tưởng Thu gia chủ phải là một người vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, ai ngờ hôm nay gặp được lại chẳng khác gì một phú ông bình thường, ngoại trừ khuôn mặt trông trẻ hơn tuổi thì nhìn chung cứ như một người cha già hoà ái lương thiện. Hắn không biết đây là nguỵ trang hay bộ mặt thật của lão ta, hiện tại chỉ đành giữ nguyên lễ tiết cung kính đứng sau Thu Nguyệt Địch, ánh mắt âm thầm chú ý vẻ mặt của Thu gia chủ, muốn xem xem khi lão thấy mình thì vẻ mặt có dao động hay không.
Hắn che giấu cảm xúc vô cùng tốt, Thu Nguyệt Địch tưởng đứa trẻ này sợ người lạ không dám đứng đối diện với người có tu vi Hỗn Nguyên Thần Tiên. Tinh Nguyệt lâu muốn tính thiên cơ ắt sẽ bị trời phạt, do đó thầy tướng càng cao minh thì giá xem tướng càng cao, phụ thân hẳn phải tốn không ít đan dược quý hiếm mới mời được nhị trưởng lão của Tinh Nguyệt lâu đến đây, đúng là tìm mọi cách để nàng thấy vui vẻ. Thu Nguyệt Địch vô cùng cảm động, lập tức kéo đồ đệ ra, nói: "Nhung nhi, thầy tướng ở Tinh Nguyệt lâu hiếm lắm mới xem tướng cho người khác đó, mau cám ơn nhị trưởng lão đi."
Lúc này Mục Nhung mới có thời gian xem nhị trưởng lão, tiên nhân đều có thuật trú nhan, người này cũng mang một đầu tóc bạc, đôi mắt bị một cái mặt nạ bằng đồng đen che lại, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn bước đi như bình thường, có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh chỉ bằng giác quan của mình, chắc chắn đã đạt tới cảnh giới cao nhất của thầy tướng, từ bỏ đôi mắt phàm trần mà mở thiên nhãn.
Hắn đang suy nghĩ người này như thế nào so với lâu chủ Tinh Nguyệt lâu, chợt thấy Tam Thái tử ngồi bên cạnh phất quạt, đẩy một tờ giấy ra, cười khẽ nói: "Nếu thầy tướng có hứng, không bằng cũng tính cho một người bạn của ta đi."
Không ngờ hắn lại chen ngang như vậy, Thu Nguyệt Địch đạp giày phu quân một cái, mày liễu dựng cả lên: "Ngươi là người lớn mà tranh với trẻ con làm gì hả?"
Từ nhỏ Hiên Viên Phong Ngâm đã được lòng tất cả các nữ tiên, chỉ có Thu Nguyệt Địch không hề phản ứng gì với thủ đoạn của hắn, lúc tức giận còn đuổi đánh hắn, đánh đến mức tình nhân trong mộng của mọi nữ tiên Thiên cung phải núp trong nhà vệ sinh mới dám cãi lại nàng. Hiện tại tuy hai người đã trưởng thành không ít, Tam Thái tử vẫn hết cách với cái tính không nói lý của thê tử mình, bèn phe phẩy quạt cười một cách hàm súc: "Tự nhiên có hứng, tự nhiên có hứng thôi."
Hiên Viên Thiên cung là thế lực chính phủ, Tinh Nguyệt lâu không dám đắc tội, thấy hắn chủ động nói vậy, nhị trưởng lão cũng phối hợp đáp: "Tam Thái tử hiếm khi mới tin vào mệnh số, lão phu đành đồng ý tính thêm một lần vậy, cứ viết sinh thần bát tự* ra đi."
[*ngày sinh tháng đẻ]
Hắn mở miệng rồi thì đương nhiên đã chuẩn bị trước sinh thần bát tự, cố ý lật tờ giấy kia ra trước mặt Mục Nhung, thăm dò nói: "Dung Nhung, cho ta tính trước nhé."
Chỉ nhìn thoáng qua thôi Mục Nhung đã thấy rõ chữ viết bên trên, hay thật, đúng là sinh thần bát tự của hắn, quả nhiên Tam Thái tử này không phải người đơn giản, dù hắn cố gắng che giấu như vậy vẫn có thể nhìn ra chân tướng. Chẳng qua, hắn không sợ thầy tướng tí nào.
Khoé miệng cong lên cười cười một cách lễ phép, hắn không hề hoang mang mà lùi về sau: "Không sao, mời sư cha lên trước."
Mục Nhung có lý do để không lo lắng việc này, Mục Nhung lúc trước đã chết từ lâu rồi, thầy tướng kia có tính thế nào cũng ra tướng của người chết, không thể ra số mệnh được. Thật vậy, sau khi nhận bát tự này, tinh bàn* trên tay thầy tướng Thiên Thành mới quay một vòng là ông đã tức giận nói: "Tam Thái tử muốn đùa giỡn Tinh Nguyệt lâu chúng ta à, sao lại đưa sinh thần bát tự của một người chết cho ta chứ?"
Tinh Nguyệt lâu không bao giờ bói sai, Tam Thái tử thầm nghĩ với diện mạo của thiếu niên này thì chắc chắn là đứa trẻ kia rồi, nhưng sinh khí quanh người hắn cho thấy hắn không thể là thi nhân, đành phải nghi ngờ hỏi lại: "Thật sự đã chết rồi à?"
Hắn tỏ ra không tin, nhưng Thu Nguyệt Địch đã bỏ cuộc từ lâu rồi, nàng nghĩ nếu thật sự là con trai mình thì sao không chịu nhận nàng chứ, phiền muộn thở dài: "Ngươi quậy cái gì vậy, ta đương nhiên cũng hy vọng nó còn sống, nhưng chính cha ta đã mang thi thể đứa trẻ kia về..."
Thấy vẻ mặt nàng ánh lên vẻ bi thương, Hiên Viên Phong Ngâm biết nàng lại nhớ tới chuyện buồn năm xưa, không cố thử Mục Nhung nữa, vội vàng ôm an ủi thê tử: "Lỗi của ta, lỗi của ta, hôm nay là ngày vui mà nên đừng buồn nữa, cho đồ đệ của ngươi tính đi."
Không chỉ Tam Thái tử nghi ngờ thân phận của Mục Nhung, Thu Thiên Sí biết đứa trẻ kia còn sống, vừa nhìn thấy Mục Nhung liền biết ngay hắn không phải là công tử Dung gia, lần này mời thầy tướng Thiên Thành tới cũng là để tính xem hắn định làm gì, ai ngờ lại cho ra kết quả như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận, ả phế vật Thu Đông kia, cả một phàm nhân còn không bảo vệ được thì có tác dụng gì chứ!
Thầm quyết định trở về phải đánh nát lệnh bài của Thu Đông để ả đi theo Mục Nhung, lão nghi ngờ nhìn thiếu niên trước mặt, tạm thời không thể đoán ra được thân phận thật sự của hắn, đành phải dồn hết hy vọng vào thuật xem bói của thầy tướng, mở miệng nói: "Ngươi cứ đi bói một lần đi, nếu có tai kiếp gì cũng chuẩn bị trước được."
Trong tiểu thuyết, Tinh Nguyệt lâu cũng từng xem bói cho Dạ Minh Quân, Mục Nhung biết bọn họ có thể theo số mệnh mà suy đoán sinh thần bát tự được viết ra có liên hệ gì với người viết, nếu viết đại một ngày tháng nào đó thì chắc chắn sẽ lộ, nhớ tới lúc trước quốc sư Bắc Thần quan tâm tới sinh thần bát tự của Dung Dực như vậy, trong đầu loé lên một cái rồi cầm bút viết ngày đó ra.
Hiện tại Dung Dực đang ở bên cạnh hắn, số mệnh cũng trùng lặp với hắn, quả nhiên thầy tướng Thiên Thành không nhìn ra sơ hở gì, có số rồi liền quay tinh bàn, chỉ trong phút chốc đã biến sắc: "Mệnh cách của ngươi... Kiếp Sát Cô Thần nhị tinh nhập mệnh*, là tuyệt thế hung mệnh có thể khắc chết mọi người xung quanh, mang lại tai hoạ cho sinh linh khắp thiên hạ!"
[*mệnh cách có cả hai sao Kiếp Sát và Cô Thần:
Người có sao Kiếp Sát chiếu mệnh thường gặp nguy hiểm về tính mạng, tính cách hiếu động, ngang bướng;
Người có sao Cô Thần chiếu mệnh tính cách lạnh lùng, thích làm việc độc lập, có ý chí kiên cường hơn người khác.]
Dung Dực chưa xuống địa phủ, không bói ra tướng người chết là chuyện nằm trong dự liệu của Mục Nhung, cũng chuẩn bị tâm lý nghe được mệnh cách Thiên sát cô tinh*, nhưng hắn chưa kịp nói gì, Hiên Viên Tử Đô kế bên đã nhịn không được tức giận nói: "Lại nữa rồi, đại ca ngươi đừng quan tâm đến bọn họ! Lâu chủ của bọn họ còn nói ta mang tuyệt thế hung mệnh, Thất Sát Phá Quân Tham Lang** tam tinh cùng mệnh chắc chắn khiến thiên hạ đại loạn nữa, bây giờ chưa được bao lâu đã nói ngươi mang tuyệt thế hung mệnh rồi, ta thấy cái tuyệt thế này bèo lắm rồi đó!"
[*là sao chiếu mệnh của một người, những người xung quanh người có mệnh cách này sẽ gặp nhiều tai hoạ]
[**mệnh cách có cả ba sao Thất Sát, Phá Quân và Tham Lang, thường gọi là tổ hợp Sát Phá Lang, người mang tổ hợp này thì trong cuộc sống sẽ có nhiều biến động lớn]
Mục Nhung biết cậu không hợp với Tinh Nguyệt lâu, không ngờ là do nguyên nhân đó, đang cảm thấy bất ngờ không biết thiên hạ phải yếu ớt tới mức nào mới bị con dê béo này làm điên đảo thì thấy Tam Thái tử đập quạt vào đầu con mình, không hài lòng nói: "Thằng nhóc ngốc này, không phải ta đã dặn con không được nói chuyện này cho mẹ nghe sao?"
Qủa nhiên, hắn vừa mới dứt lời, Thu Nguyệt Địch vốn đang lo lắng cho mệnh cách của Mục Nhung chợt cảm thấy hoạ vô đơn chí*, lập tức chỉ thẳng vào mặt hai cha con dám lừa gạt mình, tức giận nói: "Hiên Viên Phong Ngâm! Ngươi bảo ta mệnh cách của Tử Đô là phú quý đầy người mà, sao hôm nay lại thành tuyệt thế hung mệnh hả?"
[*nguyên câu "Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí", nghĩa là may mắn đã đến là không có lần hai nhưng tai hoạ thường xảy ra nhiều cái cùng lúc]
Không ngờ chưa thăm dò được thân phận của Mục Nhung đã tự dẫn lửa vào người, Tam Thái tử vô cùng bất đắc dĩ, biết hiện tại thê tử lo cho con mà sốt ruột liền vội vàng trấn an: "Ta sợ ngươi lo lắng thái quá rồi nghiêm khắc với con nó thôi, nên mới không nói ra mệnh cách như vậy."
Thế nhưng, Tinh Nguyệt lâu kiếm sống bằng nghề xem bói, bị Hiên Viên Tử Đô vả thẳng mặt thì sao chịu được, thầy tướng Thiên Thành không muốn tiết lộ thiên cơ nữa, lạnh lùng nói với mọi người: "Hừ, tiểu tử không biết gì còn dám nói năng xằng bậy, mệnh cách Sát Phá Lang của ngươi thật sự là hung thần, chỉ biết tự biến mình thành kẻ làm thiên hạ điên đảo, cuối cùng hại cả chính mình. Hắn cũng mang mệnh cách Thiên sát, dù bản thân không làm gì nhưng chỉ cần còn sống là người xung quanh sẽ gặp tai hoạ, đi tới chỗ nào là chỗ đó gặp tai kiếp, trời đất không dung cả đời cô độc!"
Lời phán này vô cùng ác độc, nếu là người ngoài thì hiện tại đã hoang mang lo sợ rồi, nhưng Mục Nhung vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, chợt nghĩ tới một vấn đề quan trọng, năm xưa quốc sư Bắc Thần vừa nhìn thấy sinh thần bát tự của Dung Dực đã quyết định diệt trừ cả Dung phủ, hiện giờ Hiên Viên Tử Đô mang mệnh cách hung thần cũng bị Quỷ Du thành tập kích không có lý do, hai chuyện này, không biết có liên quan gì đến nhau không nhỉ?
.
Đôi lời của tác giả:
Tam Thái tử: Ta không tin mình không thể tìm ra thân phận thật của tên đồ đệ này.
Mục Nhung: Cứ tính tiếp đi, tính được thì ta nhận thua.
Tinh Nguyệt lâu: Hoẵng con diệt thế, dê béo hoạ thiên, chuột canh kho thóc huỷ diệt chúng sinh! Sao các ngươi không chịu tin vào chân tướng này chứ, chúng ta không điên!
Mục Nhung: Nghe xong mấy cách huỷ diệt này, ta chỉ muốn hỏi tác giả có thù gì với thế giới vậy...
Hết chương 91
*Tinh bàn: dụng cụ bói toán thời xưa, có hình giống la bàn.