*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Arisassan
Tháng chạp bất tri bất giác đã trôi qua, đến tận khi bên đường phố bắt đầu treo đèn l*иg đủ màu thì Mục Nhung mới nhận ra rằng đã đến Tết Nguyên Tiêu. Từ trước tới giờ dưới địa phủ chỉ có Thanh minh với Tết Trung Nguyên*, lâu rồi hắn chưa ăn mừng những ngày hội náo nhiệt như thế này. Pháo là vật trừ tà dùng để xua đuổi niên thú, cả quỷ hồn cũng không ưa, bởi vậy mặc dù hắn nghe tiếng người ồn ào phát ra từ bên ngoài, nhưng vẫn không có hứng tham gia, chỉ cùng quỷ huynh bay qua bay lại trong sân luyện chú thuật. Trong ngày hội đoàn viên mà nơi này chỉ có âm phong ào ào, miễn cưỡng bị bọn họ biến thành lễ quỷ.
[*Tết Trung Nguyên = rằm tháng 7 âm lịch]
May là Dung Dực đã quen với cảnh tượng quỷ bay này, mặc dù Thiên Ma công rất dễ nâng cao tu vi nguyên khí nhưng lại không có chiêu thức đặc biệt, nên y phải bỏ rất nhiều thời gian ra luyện kiếm để suy nghĩ chiêu thức, cũng dấy được một ít linh cảm nhờ có cảnh tượng hai quỷ phối âm này. Cuối cùng tiểu viện của bọn họ trở thành một hung trạch danh xứng với thực, hàng xóm láng giềng chẳng ai dám đến gần cả, tuy đang trong ngày Tết Nguyên Tiêu nhưng lại hiếm thấy mà vô cùng thanh tịnh.
Dù không muốn chung vui trong ngày hội này, nhưng chạng vạng Mục Nhung vẫn ra ngoài mua hai chén nguyên tiêu* về ăn chung với Dung Dực, vốn tưởng hôm nay đến đây là kết thúc, ai ngờ đến nửa đêm lại bị Dung Dực kéo ra ngoài.
Một tòa thành nhỏ như Thanh Châu vẫn cấm người dân ra đường vào ban đêm, dù là Tết Nguyên Tiêu nhưng đường phố đêm khuya cũng không một bóng người, những người bày sạp bán hàng rong vào ban ngày đều đã trở về nhà đoàn viên với người thân, lúc bọn họ đi đến, nơi này chỉ còn đèn l*иg lặng lẽ treo ven đường cùng tro cặn còn lại của pháo nổ sau buổi phồn hoa, càng nhìn càng thấy thê lương thêm.
Mục Nhung không biết hai kẻ cô độc như bọn họ ra ngoài xem cảnh này ngoại trừ khiến bản thân khó chịu hơn thì còn có tác dụng gì nữa, đành bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi muốn ra ngoài chơi thì cũng nên nói cho ta biết sớm sớm một chút, chứ giờ hội đèn l*иg kết thúc rồi còn gì để nhìn nữa đâu?"
Dù hắn không thích đám đông cũng rất ghét tiếng pháo, nhưng nếu Dung Dực muốn thì cũng không ngại đi chung với y, thế nhưng hiện tại Dung Dực cũng không phải người ham thích náo nhiệt, chỉ đáp lời hắn: "Tuy Thanh Châu hẻo lánh nhưng vẫn có quan phủ, chúng ta càng ít ra ngoài lộ diện càng tốt."
Sau khi Dung Dực và Mục Nhung thẳng thắn với nhau xong thì bình tĩnh lại, phong cách hành sự vẫn cẩn thận như cũ, câu này nói ra nghe rất có lý, nhưng Mục Nhung vẫn không hiểu lý do tại sao hai người nhất quyết phải ra đây. Mãi đến khi Dung Dực kéo hắn lên trên một cây cầu nhỏ mới giải thích: "Ta nghe người ta nói vào ngày Tết Nguyên Tiêu nếu băng qua một cây cầu trong nội thành thì sẽ khỏe mạnh sống lâu, bình an cả đời."
Dung Tiểu Boss có sinh mệnh lực ương ngạnh nên đương nhiên không bao giờ ốm đau bệnh tật, hành động này làm cho ai khỏi cần nói cũng biết, Mục Nhung cúi đầu nhìn dòng nước trong suốt chảy xuôi dưới gầm cầu, trong lúc lơ đãng chợt nhận ra ngày lễ này diễn ra vào đầu xuân, tuy là ban đêm nhưng cũng chỉ thấy gió xuân thổi vào mặt, không hề lạnh chút nào. Lúc này có nói gì thì cũng không thích hợp, hắn đành để Dung Dực kéo tay, hai người cùng nhau bước từng bước một qua nền gạch xanh trên thân cầu.
Đường phố đêm khuya vắng người, trên trời cũng chỉ có một vầng trăng sáng soi rõ con đường phía trước, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua đèn l*иg treo trước cửa các ngôi nhà khiến chúng liên tục lắc lư, ánh sáng mông lung cũng theo đó mà biến hóa liên hồi, ánh lên mặt hai người làm mặt họ càng trở nên mờ ảo. Trộm ngước mắt nhìn khuôn mặt đột nhiên có hơi rực rỡ quá mức dưới ánh đèn l*иg của Dung Dực, Mục Nhung chợt nhận ra đã lâu lắm rồi bọn họ chưa thảnh thơi cùng nhau ra ngoài dạo phố như thế này, không khỏi cảm thán: "Lâu lâu buổi tối ra ngoài tản bộ cũng không tồi, thanh tĩnh thật sự."
Đây cũng là lần đầu tiên tâm trạng của Dung Dực bình lặng như vậy kể từ khi thảm án diệt môn xảy ra, giống như trên thế gian này chỉ còn lại hai người bọn họ, không cần phải lo mấy chuyện sát phạt máu me trong tương lai, dù biết rõ đây cùng lắm chỉ là phút giây yên bình ngắn ngủi, nhưng y vẫn không nhịn được mà hứa rằng: "Tết Nguyên Tiêu năm sau ta sẽ không để ngươi phải trốn tránh như thế này nữa, chúng ta sẽ đến vương thành, cùng nhau đi xem tiết mục múa lân và lễ hội pháo hoa lớn nhất Bắc Thần."
Mục Nhung biết rõ suy nghĩ trong lòng Dung Dực, kẻ thù vẫn đang ở trong vương thành hưởng thụ thiên hạ cung phụng, mà y chỉ có thể trốn ở đây mặc cho đối phương ăn sung mặc sướиɠ. Y biết có lo nghĩ nhiều cỡ nào cũng vô dụng, đành phải ngày qua ngày không ngừng tu luyện để không phải nghĩ tới chuyện này nữa, thế nhưng, nỗi sốt ruột trong lòng cũng không nhờ thế mà nguôi ngoai.
Mục Nhung hiểu được tâm trạng của y, nên mới tiếp tục trịnh trọng khuyên giải: "Dung Dực, con người lúc nào cũng thích ủy thác tương lai của mình cho thần phật, chỉ bỏ ra vài văn tiền mua một chiếc đèn l*иg thôi mà đã muốn đổi lấy thứ mình khao khát nhất rồi. Thế nhưng muốn đạt thành nguyện vọng của mình thì chỉ có tự mình cố gắng, người ngoài không ai giúp được ngươi, thần tiên cũng không thể cứu được ngươi, nếu muốn báo thù, chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi thôi. Cho nên, trước khi có đủ năng lực để đánh bại kẻ thù, dù có khó chịu đến mức nào thì ngươi cũng phải cố gắng chịu đựng."
Đây là bài học hắn rút ra được từ Thu Đông, nếu muốn thành công thì không thể dựa dẫm vào người ngoài, nhất định phải nắm hết quyền chủ động trong tay. Từ xưa đến nay, người vô tình mới có thể làm nên nghiệp lớn, tuy như vậy có thể phải cô đơn, nhưng cũng là cách có tỷ lệ thành công cao nhất, cũng may dù vận mệnh buộc hắn phải lang bạc kỳ hồ, nhưng vẫn có Dung Dực ở bên cạnh hắn, nghĩ đến đây hắn không nhịn được mà cười nói: "Ta với ngươi có chung một kẻ thù, cùng bầu bạn bên cạnh nhau thì trong cái khổ ló cái vui, đỡ khó chịu hơn nhiều."
Thời gian qua Mục Nhung có chỗ ở an ổn nên sắc mặt cũng được nuôi tốt hơn không ít, hiện tại mỉm cười dưới ánh đèn l*иg mờ ảo khiến cho khuôn mặt càng như qua ngọc, ôn nhu động lòng người, Dung Dực chợt cảm thấy cả lòng mình đều run rẩy theo nụ cười kia, vô thức hỏi ra câu hỏi bị đè nén sâu trong đáy lòng suốt bao lâu nay: "Mục Nhung, sao ngươi lại tốt với ta như vậy?"
"Còn ngươi thì sao? Tại sao từ đầu đến giờ người lúc nào cũng nhường nhịn ta vậy, kỳ thật ngươi có thể đuổi ta về Mục phủ để tránh xa thị phi mà."
Dung Dực vốn tưởng mình mà hỏi Mục Nhung câu này thì sẽ để lộ tâm ý với hắn, đến lúc đó không biết phải trả lời như thế nào thì càng xấu hổ thêm, ai ngờ người bên cạnh cũng chỉ hỏi lại một câu y chang, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó trả lời một cách chi tiết: "Mọi người đều đã quen nhau từ nhỏ, mặc dù ta không thích những gì ngươi đã làm trong quá khứ, nhưng cũng không muốn ngươi bị bệnh tật quấn thân."
"Sau khi ta tỉnh lại, ngươi là người đầu tiên có thiện ý với ta, cho nên ta nguyện ý tin tưởng ngươi. Ta vốn không phải là người lương thiện gì, người ngoài chết trước mặt ta có khi ta còn không chớp mắt luôn ấy, ngươi tốt với ta, thì ta tốt với ngươi, chẳng qua bây giờ không biết giữa hai ta ai với ai tốt với người còn lại hơn thôi."
Trên đời làm gì có nhiều chuyện nhất kiến như cố vậy chứ, từ trước đến giờ hảo cảm phải dần dần bồi đắp thì mới ra được. Ban đầu vì Dung Dực là người tốt không thích tính kế bạn bè nên Mục Nhung mới nguyện ý tương giao với y, càng ở bên cạnh người này càng nhận ra người này tốt cỡ nào, bất tri bất giác trở thành thâm giao. Hắn biết hai người càng thân với nhau thì càng phát hiện ra nhiều thói xấu của người còn lại, thế nhưng hắn tin chắc rằng những vấn đề nhỏ kia sẽ không ảnh hưởng đến mối giao tình vào sinh ra tử của bọn họ.
Dung Dực vốn là người trọng tình trọng nghĩa, câu trả lời như vậy đúng là đã đánh vào trong tâm khảm của y, chợt cảm thấy may mắn vì lúc trước y đã không nhìn lầm, Mục Nhung quả nhiên là tri kỷ, cũng cười nói: "Không cần phải so đo rạch ròi như vậy đâu, mọi chuyện cứ tùy tâm là được."
Y nghĩ nếu Mục Nhung không có tâm tư kia với mình, có lẽ hai người đã trở thành huynh đệ tốt nhất thế gian, thế nhưng chuyện đã xảy ra rồi thì không thể tránh khỏi được nữa, sớm muộn gì y cũng phải đối mặt với Mục Nhung, suy nghĩ một chút rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rõ suy nghĩ trong lòng mình ra: "Mục Nhung, ta lớn như vậy rồi nhưng chưa từng yêu đương với ai cả, tuy có người để ý ta nhưng ta cũng không biết phải đáp lại như thế nào, sợ là phải phụ tấm chân tình này rồi."
Mục Nhung đâu ngờ y sẽ chuyển hướng sang chủ đề yêu đương nhanh như vậy, suy nghĩ đầu tiên là có nữ nhân thừa dịp mình không chú ý mà thổ lộ với Dung Tiểu Boss, thầm nghĩ nhiều ngày qua hai người họ đều như hình với bóng, có gặp người lạ nào đâu, chẳng lẽ là nữ tử nào đó ở vương thành?
Hắn có rất nhiều bóng ma tâm lý với nữ tử ở vương thành, chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Dung Dực sánh đôi với một nữ tử đáng sợ như Thu Đông thôi là đã thấy bồn chồn trong lòng rồi, thấy sắc mặt của y dường như cũng không có ý với người ta, quyết định phát huy tác dụng của một người bạn, khuyên y tránh xa vận đào hoa: "Duyên phận đều do thiên định, của ai thì sẽ là của người đó, đâu có chuyện gặp người thâm tình ái mộ mình thì mình buộc phải đáp lại đâu. Huống chi sa ngã vì tình vốn không phải là hành động sáng suốt gì, hiện tại ngươi với ta vẫn chưa trả được thù, không nên nghĩ đến chuyện này thì hơn."
Hắn tưởng một người có trách nhiệm như Dung Dực sẽ phải rối rắm một phen, ai ngờ vừa nghe hắn nói xong thì sắc mặt lập tức giãn ra, còn vui mừng vỗ vai hắn nói: "Ngươi hiểu được như vậy thì ta yên tâm rồi, không cần phải buồn, ngươi vĩnh viễn là huynh đệ vào sinh ra tử của ta."
Cái gì thế này? Tại sao người bị cắt đường tình duyên là Dung Dực, mà ngữ khí của đối phương lại cứ như mình mới là người bị thất tình chứ? Hồi hai vị tiểu thư Dung gia cũng thế, bây giờ cũng thế, sao tự nhiên từ lúc sống lại trên cái thân này hắn thất tình nhiều vậy? Hơn nữa lần này còn là thất tình mà không hiểu tại sao mình thất tình luôn?
Mục Nhung không rõ tình tiết này là như thế nào, chỉ nghĩ có khi thân thể này bị nguyền rủa rồi ấy, bẩm sinh đã mang bộ dạng si tình, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ người này vừa mới thất tình thôi. Tuy trong lòng oán thầm như vậy, nhưng hắn biết trong vương thành có đầy ngọa hổ tàng long, phải quản lý kỹ nhân duyên của Dung Dực mới được, không thể để y bị các lão bà của Dạ Minh Quân tính kế, vì thế liền xung phong nói: "Sau này có gì khó hiểu thì ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ xử lý thay ngươi."
Chỗ đáng chú ý của hai người là tuy đôi khi suy nghĩ trong đầu họ như ở hai chiều không gian khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn có thể hiểu lời của đối phương theo hướng mà mình thấy hợp lý nhất, có lẽ đây là một loại thiên phú độc nhất ở nhân gian, hay nói đúng hơn hai người cứ như một đôi trời sinh vậy.
Bây giờ đã có chung ý tưởng với nhau, hai người đi trên đường cũng thoải mái hơn nhiều, nhưng đúng lúc đó bầu không khí yên lặng xung quanh lại bị phá tan, hai người chạy về hướng phát ra âm thanh thì đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau truyền ra từ trong một con hẻm nhỏ. Bọn họ không định nhúng tay vào mấy chuyện xảy ra lúc đêm khuya như thế này, không ngờ lại nghe được một giọng nữ vô cùng phẫn nộ phát ra từ bên trong: "Cả cô nãi nãi mà cũng dám quấy rối, các ngươi không muốn sống nữa đúng không!"
Thanh âm ngập tràn anh khí nghe cực kỳ quen tai, hai người nhìn nhau một cái rồi vội vàng chạy vào, quả nhiên, ở bên trong hẻm nhỏ, có một nữ tử hồng y tóc buộc đuôi ngựa đang cầm roi thẳng tay đánh cho mấy tên hán tử say rượu phải sợ tè cả ra quần, bộ dáng hung hãn bậc này, ngoại trừ nhị tỷ Dung gia mười tám tuổi có thể một tay gϊếŧ hổ ra thì còn ai vào đây nữa.
Lưu lạc bên ngoài lâu như vậy rốt cuộc cũng tìm được thân nhân duy nhất của mình, Dung Dực kích động đến mức tay run cả lên, thanh âm không nhịn được mà nghẹn ngào, y có rất nhiều lời muốn nói với bóng người kia, nhưng rồi chỉ có thể dồn lại thành một câu duy nhất:
"Nhị tỷ, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi!"
Đôi lời của tác giả:
Mục Nhung: sau này có nữ nhân nào bám víu vào ngươi thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ xử lý thay ngươi.
Dung Dực: Đúng là huynh đệ tốt mà!
Hết chương 34
*Bánh nguyên tiêu: còn gọi là bánh trôi, vỏ ngoài được làm từ gạo nếp, bên trong là nhân ngọt như vừng, đậu đỏ, đậu phộng, v.v.