Đây là lần thứ hai Trang Điền đi Thượng Thanh. Lần đầu tiên ông đi cùng sư phụ, năm ấy ông mới mười lăm tuổi. Sau đó... Linh Tiêu Bảo Điện không còn tham dự Hội Võ Vạn Môn, không còn xuất hiện trước mặt công chúng.
Ông bước đi vội vàng, chung quanh không có người dẫn đường, sau một hồi mới tìm được cổng chính. Khi báo ra tên môn phái, đệ tử gác cổng khá bối rối, anh chàng còn phải hỏi sư huynh bên cạnh mới dám xác nhận vị này không nói nhảm.
Hội Võ Vạn Môn là trách nhiệm của Càn Dương trưởng lão, nên ông cũng chỉ cần gặp trưởng lão báo danh, không cần bái kiến quý nhân bận rộn Lộ Minh Phong.
Sự xuất hiện của Trang Điền gây chú ý cho đệ tử Thượng Thanh, bọn họ sôi nổi bàn tán về lai lịch của người lạ. Có đệ tử còn chạy đến Tàng Thư Các tra cứu xem trên đời này thật sự có môn phái đó hay không.
Khi Trang Điền đi ra thì tình cờ nghe thấy người khác nói đồ đệ của mình thế nọ thế kia. Ông trừng mắt nhìn đệ tử Thượng Thanh một cách dữ tợn, hù cả đám rùng mình sợ hãi.
Nhìn, nhìn đi.
Ai dám nói đồ đệ ta không tốt, ta trừng chết các ngươi!
Sau đó, ông cầm lấy lệnh bài hội võ và ưỡn ngực ngẩng đầu nghênh ngang bước đi.
Đến tối, Càn Dương trưởng lão sắp xếp danh sách, trình lên Lộ Minh Phong ngồi trên đại điện.
"Gần giống như lần trước, tổng cộng có ba trăm lẻ chín đội. Tất cả những tu sĩ có tiềm năng đều đã tham gia, thậm chí còn có thêm vài đệ tử mới. Đáng chú ý là Linh Tiêu Bảo Điện." Càn Dương trưởng lão nói.
Lộ Minh Phong dừng bút, nhướng mày, nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Linh Tiêu Bảo Điện? Chính là... môn phái của Trang Điền?"
Càn Dương trưởng lão: "Vâng!"
Lộ Minh Phong dừng lại: "Nghe nói đại công tử của Vân Thiên Thủy Kính và đại thiếu gia của Phượng Minh Cốc đều gia nhập bên đó?"
"Đúng vậy."
"Có gì lạ ở đó?"
"Cái này..." Càn Dương trưởng lão ngập ngừng, "Không có tiếng tăm gì, chỉ là môn phái bình thường mà thôi. Danh tiếng hiện tại cũng là do tân đệ tử mang về. Có lẽ Lộ Hào đã báo với chưởng môn về Minh Nguyệt Cốc. Toàn dựa vào Sở Thiên Ngu và Hoa Tình Không ngăn cơn sóng dữ."
Lộ Minh Phong: "Hai người bọn họ..."
"Rất có tài năng, thiên phú siêu quần.." Càn Dương trưởng lão cân nhắc, "Đặc biệt là Hoa Tình Không, tuổi nhỏ mà có thể gϊếŧ chết đệ tử của tả hộ pháp Phần Tình Điện. Ai nghe đến cũng phải kinh ngạc. Ta đã phái người điều tra, dân trấn đều khẳng định Hoa Tình Không dùng một ống tiêu tím làm ma tu rối loạn tâm thần rồi tự sát."
Lộ Minh Phong hết sức kinh ngạc: "Nhạc tu?"
"Thật đáng tiếc, tài năng như thế mà không đến Dạ U Phủ" Càn Dương trưởng lão là người rất thích nhân tài, vừa nghĩ tới liền bật cười, "Truyền kỳ của hắn tại Minh Nguyệt Cốc rất nổi danh, chờ đến khi hội võ khai mạc chưởng môn nhất định sẽ thấy."
Lộ Minh Phong gật đầu đắc ý: "Đã là tân đệ tử của tiên đạo thì chúng ta nên cho mấy lời khuyên. Đừng vì khác môn phái mà keo kiệt bủn xỉn. Tất cả đều là tiên đạo, nên hỗ trợ lẫn nhau."
"Chưởng giáo có tâm ôm hết non sông, Càn Dương kính phục."
Trang Điền ngạo nghễ trở lại Linh Tiêu Bảo Điện, tắm rửa thay quần áo xong đi ngủ. Sáng hôm sau... cơn giận tan biến, ông bắt đầu nghi ngờ bản thân làm sai gì đó. Đồ đệ tuy rằng kinh người nhưng dù sao bọn họ cũng là trẻ con. Lão lục mê chơi, lão thất tạm ổn, lão bát và lão cửu mới tu luyện được một năm. Vậy mà lại để tụi nhỏ đến Hội Võ Vạn Môn thi thố với thiên hạ.
Không đáng tin cậy, không đáng tin cậy!
Văn Nguyên và Nhị, Tam, Tứ, Ngũ đều sống an nhàn. Ông cũng không đặt nhiều hy vọng. Toàn bộ trách nhiệm đổ lên đôi vai mấy người Hoa Triệt thật sự rất bất công.
Không ổn, không ổn!
Chưa kể đến Vạn Môn Hội Võ toàn là nhân tài chưa lộ. Cho dù không ham thứ hạng cao nhưng ngay vòng lót đế cũng rất kịch liệt, khó tránh khỏi thương vong. Bị những thí sinh dày dạn kinh nghiệm hơn đè đầu xuống đánh, lỡ đâu làm tổn thương lòng tự trọng, sau này đồ đệ nhà mình không ngóc đầu lên nổi thì sao?
Thua cuộc chỉ là chuyện nhỏ, lòng tự trọng bị tổn thương mới là chuyện lớn.
Tuổi trẻ sợ nhất là mất mặt, một người so với một người chỉ hơn chứ không kém. Trong tu tiên giới lại có truyền thống ma cũ ăn hϊếp ma mới, thích chà đạp nhân phẩm của người khác làm niềm vui. Những môn phái khác còn đỡ, Linh Tiêu Bảo Điện tình trạng như thế nào chẳng lẽ chính mình không rõ. Vừa gặp mặt đã bị người ta sỉ nhục thì làm sao bây giờ?
Trang Điền bỗng nhiên cảm thấy lực bất tòng tâm. Từ trước đến nay bản thân đã quá vô dụng, dần dần hình thành thói quen chịu nhục. Không thể làm chỗ dựa vững chắc cho đồ đệ, không thể để bọn trẻ kiêu ngạo nói ra "Ta là đệ tử của Linh Tiêu Bảo Điện!", cũng không thể ỷ vào danh tiếng sư môn để đi tác oai tác quái.
Ông hơi hối hận.
Tại sao phải đăng ký ngay lập tức? Chờ đến lần đại hội tiếp theo, để tụi nhỏ thư thả luyện tập thêm bốn năm nữa thì chết ai đâu. Cớ gì lại...
Đáng tiếc, tên ra khỏi cung níu sao cho kịp.
Ông ngồi thất thần suy nghĩ vẩn vơ trong khoá sáng, bài giảng cũng lơ đễnh đứt quãng nhiều chỗ. Mộ Dung Táp thấy bất thường bèn hỏi: "Sư phụ, đám dân thường dưới kia lại muốn ăn quỵt hay sao? Ngài có việc cứ nói, ta sẽ đi thu bạc cho. Nhân tiện nhắc cho bọn họ nhớ ta là ai, cha ta là ai."
Nghe đến đây, Trang Điền lại đau đầu.
Ngay cả địa tô cũng cần đồ đệ đi thu, bản thân sư phụ dường như không thể làm gì khác ngoài việc giảng đạo và giảng đạo.
"Không có gì to tát." Thay vì giấu giếm vì sợ bọn họ sợ hãi, tốt hơn là nên nói ra ngay bây giờ để bọn họ chuẩn bị sớm. Hai tháng... Cũng học được thêm mấy thứ cần thiết.
"Vi sư đi Thượng Thanh." Trang Điền nhìn chằm chằm chín đệ tử "Vi sư báo danh Hội Võ Vạn Môn."
Mọi người: "..."
Hoa Triệt: "Sau đó thì sao?"
Mộ Dung Táp: "Cho nên?"
Sở Băng Hoàn: "Ừm!"
Trang Điền: "... Các ngươi?"
Hoa Triệt bật cười: "Miệng Nhị sư huynh to như cái trống đầu làng, sư phụ vừa bước ra khỏi cửa là tất cả mọi người đều biết."
Trang Điền ho khan một tiếng, hung dữ nhìn Trang Tiểu Nhị.
"Vậy cũng tốt, nếu các ngươi đều đã biết thì vi sư cũng không nhiều lời. Hội Võ Vạn Môn cũng không có gì ghê gớm, là dịp để các tu sĩ hội họp so tài, phân ra thứ hạng nhất, nhì, ba, tư... Mục tiêu của chúng ta không phải là hơn thua, mà là học hỏi, rút
kinh nghiệm bằng cách so tài với các đối thủ khác nhau."
"Coi như đi chơi thôi, đừng căng thẳng, cũng đừng coi trọng. Giao lưu là chính, thứ hạng là phụ."
Nhị, Tam, Tứ, Ngũ đều quen với nếp sống hạc nội mây nhàn, lời này chủ yếu là cho lục, thất, bát, cửu nghe.
Hoa Triệt vốn tưởng rằng Linh Tiêu Bảo Điện sẽ không tham gia Hội Võ Vạn Môn. Tại sao mọi chuyện lại đột ngột như vậy? Mai Thải Liên vừa rời đi, Trang Điền vội đi đăng ký... Hắn đoán có thể lời lẽ của bà ta khiến sư phụ tức giận, hành động hấp tấp.
Sau bữa tối, Hoa công tử tập nhạc một hồi, tắm rửa xong thay quần áo rồi chuẩn bị nghỉ ngơi. Nằm ở trên giường, hắn đột nhiên ngủ không được, nghĩ lung tung những chuyện ở kiếp trước...
Lúc đó, đại sư huynh Thượng Thanh Tiên Môn luôn là quán quân, mọi người chú ý, nổi danh khắp tam giới, tương lai rực rỡ. Tất cả mọi người đều bị ánh sáng của hắn che mờ. Mặt ngoài thì chúc mừng, trong lòng âm thầm ghen ghét đố kỵ.
"Sư huynh quá chói mắt, đứng cùng một chỗ sẽ cảm thấy mình thật mờ nhạt. Đôi khi ta thực sự muốn hắn vấp gã, ngã thật đau, không bao giờ gượng dậy càng tốt."
Dù những lời nói của Lộ Hào khiến trái tim hắn đau đớn, nhưng đó là lời nói thật, và cũng là sự thật.
Lộ Hào nói lên nguyện vọng của hàng nghìn sĩ tử.
Kiếp trước hắn trẻ người non dạ, ưa phù phiếm thiếu hiểu biết. Chỉ biết thiêu đốt bản thân quá mức, chỉ chú ý đến 'nở mày nở mặt', mà không biết mình đã trở thành cái gai trong mắt người khác.
Quá ưu tú không phải chuyện tốt.
Đặc biệt là văn hoá lừa gạt lẫn nhau trong Thượng Thanh. Có đôi khi ngẫm lại, bản thân có thể bình an sống sót tại nơi đó đã là nhờ phúc của ông bà để lại. Hắn không có nói ngoa, Thượng Thanh giống như cung đấu phiên bản tu tiên.
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại nhớ tới Ân Vô Hối. Cũng do hắn quá nổi bật nên mới thu hút sự chú ý của ông ta. Hoa Triệt không muốn lặp lại những sai lầm tương tự, nên lần này, một là không tham gia hội võ, hai là... lấy đại cái thứ hạng nửa vời.
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng chợt nhớ sư phụ một chút. Hoa Triệt đứng dậy đi đến điện Linh Tiêu nhưng không thấy ai. Mắt thấy ánh sáng trong từ đường, hắn lặng lẽ đứng ngoài quan sát.
Trang Điền quỳ trước liệt tổ liệt tông dâng hương vái lạy. Cuối cùng, ông cầm bài vị sư phụ cẩn thận chà lau và nhẩm nha tâm sự: "Sư phụ, Trang Điền phạm sai lầm, bị Mai Thải Liên kích tướng đi báo danh Hội Võ Vạn Môn."
"Sư phụ nỗ lực cả đời, khát vọng mở rộng môn phái, khát vọng sánh vai cùng với tam đại tiên môn. Nhưng thời không gặp, vận chưa tới, luôn thiếu một chút may mắn. Trước khi lâm chung, sư phụ đã phó thác cho ta, muốn ta bảo vệ cơ nghiệp trăm năm của Linh Tiêu Bảo Điện. Không cầu vang danh sử sách, chỉ cầu không làm mất đi cơ nghiệp tổ tiên gầy dựng."
"Sư phụ, làm ngài thất vọng rồi?"
"Lực bất tòng tâm, cảm giác này... ta hiểu được."
"Vốn dĩ ta đã chấp nhận số phận của mình. Ta không có kim cương nên không mơ mộng viển vông. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Thiên Ngu và Tình Không đã khiến đệ tử nghĩ rằng không gì là không thể. Đồ đệ trông cậy vào bọn họ lấy lại danh dự cho Linh Tiêu Bảo Điện. "
Ông nói đến đây thì cười khổ: "Ta làm sư phụ yếu đuối, lại mong đợi đệ tử đoạt vinh hoa phú quý. Mai Thải Liên nói đúng. Có lẽ đệ tử đã làm chậm trễ bọn trẻ. Thiên Ngu và Chiêu Diêu nên đi Thượng Thanh, Tình Không nên đi Dạ U Phủ, tiểu Ngôn nên đi Phượng Minh Cốc. Bất kể là bái ai làm thầy cũng tốt hơn là đi theo ta."
Ông lau đi nước mắt chua xót. Con hạc ở bên dường như cảm nhận được chủ nhân buồn bực nên nhẹ nhàng gục đầu.
Trang Điền quỳ xuống vái lạy: "Tổ sư trên trời linh thiêng, Trang Điền đến đây là khẩn cầu, thỉnh tổ sư phù hộ cho đồ tử đồ tôn của ngài khỏe mạnh bình an. Thứ hạng không quan trọng, danh dự môn phái không thành vấn đề, chỉ mong bọn trẻ không bị thương, cả đời an vui."
Mẹ kiếp! Hoa Triệt nắm chặt tay, sải bước rời khỏi đại điện. Hắn đi tới Quảng Hàn Các, không thèm gõ cửa mà trực tiếp xông vào: "Sở Băng Hoàn!"
Sở Băng Hoàn vừa mới gom lại thảo dược sấy khô, bị cơn gió đột ngột thổi bay đầy trời: "..."
Hắn nhìn y bằng ánh mắt xuyên thấu, khóe môi cong lên ý cười: "Ở Hội Võ giật lấy ba hạng đầu, ngươi có dám so hay không?"