Không phải hắn bó tay chịu trói, mà là dưới độc thủ của Lộ Minh Phong thì không ai có thể sống. Hơn nữa, để phòng ngừa đồ đệ phản kháng lão ta chắc chắn đã âm thầm hạ ác chú.
Hóa ra Hoa Triệt nghi đâu trúng đó, kim đan trong cơ thể phát ra tiếng kêu đau đớn, bị một cỗ lực lượng vô hình kéo ra khỏi cơ thể, chủ động xông vào trong tay Lộ Minh Phong.
Đại sư huynh Thượng Thanh Tiên Môn tưởng mình đã chết. Trong phút chốc, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh của rất nhiều người, cuối cùng dừng lại ở Sở Băng Hoàn.
Khi tỉnh lại, hắn thấy mình đang ở trong Phần Tình Điện. Có nằm mơ Hoa Triệt cũng chẳng thể tưởng tượng Ân Vô Hối là ân nhân cứu mạng. Không hổ là máu mủ tình thâm, cha ruột xuất hiện đúng lúc khi con trai bị nguy hiểm đến tính mạng. Ma Tôn dễ dàng xóa đi ác chú Lộ Minh Phong gieo trên người Hoa Triệt. Dùng đủ mọi lý lẽ để thuyết phục hắn quay lưng lại với Thượng Thanh và gia nhập Phần Tình Điện.
"Mầm non tốt như vậy lại bị Thượng Thanh giày xéo" Ma Tôn đưa tay ra với hắn "Nhưng không sao, giờ đây con trai ta đã quay lại. Ngươi hãy từ bỏ một thân tiên thuật dơ bẩn kia đi, cùng cha tu ma. Hai cha con ta đồng lòng thống nhất cửu châu."
Hoa Triệt vừa kinh ngạc vừa châm chọc Ân Vô Hối, không chút suy nghĩ mà nói thẳng: "Tham vọng của ông, ông tự mình làm đi đừng kéo theo ta."
Đôi mắt Ân Vô Hối lộ ra vẻ tàn khốc: "Vì sao? Lộ Minh Phong là đồ đạo đức giả. Ngay từ đầu tiếp cận với ngươi cũng là muốn lợi dụng. Ngươi đối với hắn nhớ mãi không quên? Ân tình với đám tu sĩ tiên đạo xảo trá không dứt nổi?"
Hoa Triệt nhìn thẳng vào đôi mắt hung dữ của Ma Tôn: "Chỉ là hắn sai, những người khác thì liên can gì?"
"Bản tôn nghe lầm chăng?" Ân Vô Hối kích động đứng lên xoải bước đi xuống thềm ngọc, "Những người trực tiếp muốn đưa ngươi vào chỗ chết không phải là tu sĩ tiên đạo? Ngày hôm qua còn tôn sùng ngươi, hôm nay lật mặt coi như không quen biết, xem ngươi như con chuột cống chạy qua đường đòi đánh đòi gϊếŧ. Cái lũ đó chết vẫn còn chưa đủ tội. Ngươi thì giỏi rồi, nhận địch làm bạn."
"Ngài nói đúng." Hoa Triệt nở nụ cười gượng, sắc mặt tái nhợt tràn đầy phiền muộn, "Vào khoảnh khắc ông công bố với thiên hạ ta là con ông thì cửu châu đã thi nhau phỉ nhổ và căm hận ta."
Ân Vô Hối nheo mắt lại: "Ngươi đang trách cha?"
"Đừng dùng từ "cha" khi nói chuyện với ta, nghe thật ghê tởm!" Hoa Triệt lạnh giọng quát, "Trong từ điển của ta chỉ có mẹ, không có cha."
Ma Tôn cứng đờ cả người lại, sau đó hỏi hắn: "Ngươi trách ta bỏ rơi hai mẹ con ngươi?"
Hoa Triệt hung hăng đẩy Ma Tôn ra khỏi người: "Ta, Hoa Tình Không! Cho dù thịt nát xương tan cũng nhất định không cùng người có tội ác chồng chất như ông nhận thân."
"Tội ác chồng chất?" Ân Vô Hối cười khẩy, "Hoa Triệt, ngươi chảy trong người dòng máu của bản tôn. Ngươi cho rằng bản tôn tội ác chồng chất, còn ngươi là băng thanh ngọc khiết đấy hả? Ở Hội Võ Vạn Môn, đám tu sĩ tiên đạo biểu hiện còn chưa rõ ràng hay sao? Ngoài Phần Tình Điện ra, ngươi cảm thấy ở trong cửu châu còn chỗ nào cho ngươi dung thân?"
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Ân Vô Hối nói rất đúng. Hoa Triệt không thể phản bác, lại càng không thể tự lừa dối mình, bởi vì sự thật đẫm máu đang ở trước mặt.
"Ngươi ngoan ngoãn mà dựa vào bản tôn lưu tại Phần Tình Điện đi! Rốt cuộc, Lộ Minh Phong chắc chắn sẽ hắn đuổi gϊếŧ ngươi khắp hang cùng ngõ hẻm, sẽ bêu riếu thanh danh của ngươi. Bản tôn xâm nhập Thượng Thanh tiên môn cứu ngươi mang đi hẳn là có không ít người chứng kiến. Ha ha ha... Ngươi đoán xem, hiện tại ở bên ngoài loạn thành như thế nào rồi?"
Không cần Ma Tôn nhắc nhở, Hoa Triệt đã tự mình suy đoán được.
Một chỗ dựa sụp đổ cũng không sao, còn có Lục Hào, Sở Băng Hoàn, và Khương bà bà. Chỉ cần còn những thứ quan trọng trong tâm trí, con người ta sẽ không gục ngã.
Hắn vừa hồi phục vết thương vừa nỗ lực nâng cao tu vi. Nửa tháng sau, Hoa Triệt quay trở lại Thượng Thanh, không phải vì báo thù, cũng chẳng phải để tố giác Lộ Minh Phong làm ác. Đối với thân phận hiện tại của hắn, cho dù có chứng cứ xác thực cũng chẳng mấy ai tin. Hoa Triệt không muốn làm chuyện tốn công vô ích. Về Lộ Minh Phong, sau này rảnh rỗi đi tìm Sở Băng Hoàn rồi tính. Hắn biết y sẽ tin mình. Lần này quay về sư môn là vì Lộ Hào.
Lộ Minh Phong tàn nhẫn khát máu, Lộ Hào lại chưa biết gương mặt thật của cha mình. Nếu lão hoàn toàn nhập ma có thể sẽ gϊếŧ con trai để mổ lấy kim đan.
Hổ dữ Không ăn thịt con. Hắn cảm thấy chuyện này chưa đến mức đó, song cũng chẳng dám đánh cuộc. Lộ Hào tuy rất yếu đuối nhưng đầu óc lại thông minh, rất có thể sẽ nhìn ra dấu vết và tìm đến thạch thất sau núi. Đến lúc đó sẽ cãi nhau với Lộ Minh Phong...
Lộ Hào đứng cách đó một khoảng yếu ớt lên tiếng: "Tình Không bị Ân Vô Hối bắt đi, Sở Thiên Ngu cũng biết việc này. Hắn đang chuẩn bị một mình lẻn vào Phần Tình Điện cứu người. Con, con cũng muốn đi cùng."
"Ngươi cũng muốn đi?" Lộ Minh Phong dựng lông mày, "Đi làm cái gì, rước hắn trở về?"
"Ai lại làm thế." Khóe môi Lộ Hào nhếch lên một tia giễu cợt. "Con muốn lợi dụng cơ hội gϊếŧ hắn trước khi Sở Thiên Ngu..."
Hoa Triệt bàng hoàng đứng ở ngoài cửa.
Giọng điệu Lộ Minh Phong hơi bất ngờ: "Ngươi làm được không?"
Lộ Hào cực kỳ bình tĩnh: "Hắn đã biết bí mật của cha không thể không chết."
Hoa Triệt lảo đảo vài bước trước khi cố gắng ổn định thân mình.
Chẳng lẽ, từ đầu đến cuối thằng khốn này đã biết tội ác của cha mình?
"Cha cho rằng ngươi do dự không quyết đoán khó thành đại sự, không ngờ ngươi có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm như vậy." Lộ Minh Phong khẽ cười một tiếng, "Hoa Triệt đối đãi với ngươi như thế nào mấy năm nay cha đều nhìn thấy hết. Tưởng đâu ngươi ỷ vào hắn quá mức rồi đứng về phía hắn."
"Cha cứ nói đùa, sao có thể vậy được."
Lộ Hào tiến lên vài bước, quỳ gối trước Lộ Minh Phong, hai mắt ngước lên, ánh mắt tràn ra vẻ tàn nhẫn đáng sợ. "Sư huynh quá chói mắt, đứng cùng một chỗ sẽ cảm thấy mình thật mờ nhạt. Đôi khi ta thực sự muốn hắn vấp gã, ngã thật đau, không bao giờ gượng dậy càng tốt."
"Sư huynh sẽ bảo vệ ngươi mãi mãi." Nói hay lắm, nói to lắm, còn tự cho là đúng. Thật là buồn cười, ai cần?
Tất cả đều vụn vỡ. Sư tôn hắn từng kính trọng nhất, sư đệ hắn từng yêu thương nhất...
Chết, chết hết cả rồi!
Đã có lúc Hoa Triệt không muốn xuống tay vì nghĩ lão ta là cha của Lộ Hào. Nhưng giờ lại khác, hai tên đó đều đáng chết, thông đồng làm bậy, cá mè một lứa!
Hoa Triệt không nhớ nổi mình đã đột nhập bằng cách nào, chỉ biết rằng toàn bộ Thượng Thanh Các đã trở thành đống đổ nát. Hắn đã đoán đúng, Lộ Minh Phong chẳng có tí tài năng nào hết, Lộ Hào kế thừa sự vô dụng từ lão, đúng là cha nào con nấy. Thiên phú không có dùng kim đan của người khác để bồi vào, hiển nhiên là có thể, nhưng dù sao cũng là của người khác, không phải của chính mình. Hấp thụ kim đan của người khác tốn rất nhiều chân nguyên, hơn nữa Hoa Triệt còn biết điểm yếu của lão nằm ở đâu.
Không có ác chú, Lộ Minh Phong làm sao khống chế được hắn.
Ba lần bước lên vị trí quán quân của hội võ đâu phải là dàn hoa di động. Hai người so chiêu được một lúc, Hoa Triệt dùng chú quyết vây khốn Lộ Minh Phong, sau đó vận dụng "Thăm linh" dùng thần hồn xâm nhập vào nội phủ của lão. Chiêu này rất mạo hiểm nhưng hiệu quả rõ rệt.
Lộ Minh Phong nằm trên mặt đất thều thào: "Ngươi, khi sư diệt tổ. Ngươi cho cho rằng ta, ta chết, thì ngươi có thể tiêu dao sung sướиɠ..."
"Tiêu dao hay không tiêu dao tạm thời còn chưa biết, nhưng ngươi chắc chắn sẽ chết." Hoa Triệt ở trên cao nhìn xuống, đáy mắt toát lên một màu khát máu "Đường xuống Hoàng Tuyền không cô đơn đâu, con trai ngươi sẽ đi cùng ngươi."
Lộ Minh Phong nghe xong cũng không có kinh hoảng sợ hãi, ngược lại còn cười lên đầy thâm hiểm "Đúng không? Bổn tọa nói ngươi không dám gϊếŧ hắn!"
"Ta vừa lấy thần hồn hiến tế hạ chú thuật cộng sinh cho hai huynh đệ nhà ngươi." Lão ta gian nan bò dậy tựa như rắn độc nhìn chằm chằm vào Hoa Triệt, "Hắn chết, ngươi chết. Ngươi chết, hắn sống!"
Hoa Triệt bấu chặt hai tay.
Lão ta lại cười như điên "Ngươi gϊếŧ được ta thì thế nào? Dòng máu của ta còn tồn tại trên thế gian này. Ha ha ha... Bổn tọa thắng, bổn tạo vĩnh viễn bất diệt." Sau đó lão tắt thở.
Hoa Triệt vô cùng tức giận buông lời nguyền độc ác, một chút xương cốt cũng chẳng còn.
Hai người đánh nhau đã lâu nhưng không thấy đệ tử Thượng Thanh đến bao vây. Hắn luôn cảm thấy kỳ quái, cho đến khi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Sắc trời cũng đỏ theo ánh trăng máu trên cao. Hoa Triệt linh cảm thấy điều chẳng lành.
Hắn ngự kiếm bay lên cao, từ không trung nhìn xuống mà sợ ngây người.
Thi thể rải rác khắp đồi núi.
Trái tim Hoa Triệt như bị dao cứa, hắn chỉ muốn gϊếŧ chết Lộ Minh Phong và Lộ Hào. Chưa bao giờ muốn làm khó Thượng Thanh, càng không muốn dằn vặt tu sĩ tiên đạo. Hắn rút ra Tễ Phong chĩa thẳng vào giữa mày Ma Tôn: "Ngươi là kẻ điên!"
"Mới gϊếŧ có 5000, còn thiếu 3000 nữa mới đủ!" Ma Tôn lui về phía sau né tránh, "Sao? Con trai ta không muốn gϊếŧ? Vậy được rồi, dù sao 5000 người cũng đủ rồi. Nếu ngươi không thích thì cha chiều ý ngươi vậy." Ân Vô Hối hóa thành một đoàn ma sương mù nghênh ngang biến mất.
Tiếng khóc thảm thiết vang đến trong tai Hoa Triệt.
Lộ Hào tắm trong máu tươi lảo đảo xuất hiện. Nước mắt đã khô cạn, giọng nói khàn đặc, nó bước qua từng xác người mà tiến đến. Thanh kiếm Lãng Nguyệt múa may loạn xạ... Cuối cùng bị vấp ngã vừa vặn nằm xuống ngay trước mặt hắn. Lộ Hào phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt chỉ còn lại căm hận đến tận cùng "Hoa Tình Không! Hôm nay ngươi không gϊếŧ ta, ngày sau ta nhất định sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả, nghiền xương thành tro!"
Từ đó về sau Hoa Triệt mang theo tiếng xấu bên người.
Khi sư diệt tổ, phát rồ phát dại gϊếŧ hại 5000 đệ tử Thượng Thanh.
Tội danh trước hắn nhận, nhưng tội sau là do Ân Vô Hối xen vào việc người khác.
Hoa Triệt cũng từng giải thích cho thiên hạ, có người tin, có người không tin, song chung quy cũng là "Không phải ngươi gϊếŧ thì cũng là Ân Vô Hối. Đời cha ăn mặn đời con khát nước, ngươi phải vì hắn đền mạng."
Sở Băng Hoàn tủm tỉm mỉm cười, ngữ điệu ung dung thong thả: "Trước có tín vật của bề trên, sau có hôn thư ngươi tự tay viết. Ở Minh Nguyệt Cốc hai ta cô nam quả nam thề non hẹn biển cả đêm. Bây giờ còn muốn chối?"
Hoa Triệt hoàn toàn ngây dại: "Ngươi, ngươi nói cái gì..."
Sở Băng Hoàn: "Nếu ngươi không đứng trong ba hạng đầu, hai ta lập tức thành hôn."
Hoa Triệt sợ tới mức nhảy dựng lên.
"Tình kia thắm sắc đậm sâu
Cần chi sớm tối đêm thâu xa rời"
Linh hồn hắn run lên, đột nhiên sặc ra một ngụm máu.
Tín vật và Sở Băng Hoàn lập tức tan biến. Hoa Triệt vô thức bắt lấy tờ giấy đỏ... chỉ là hư không.
Hắn dở khóc dở cười. Ai ngờ mấy câu nói của y và một phong hôn thư mang lại bóng ma tâm lý lớn đến vậy, có thể dễ dàng thức tỉnh tâm trí đang bị vây hãm trong ảo cảnh.
Nhớ lại kiếp trước mà thấy rùng mình, cũng may hắn đã trọng sinh.
Hoa Triệt rút Tễ Phong chém lung tung vào hư không. Ánh sáng khuếch tán ra bên ngoài xua đi sương mù dày đặc mở ra một con đường thẳng tắp. Hắn bước tới, hai mắt sáng ngời.
Càn Dương trưởng lão canh chừng ở cửa cao giọng tuyên bố: "Đệ tử Linh Tiêu Bảo Điện, danh Hoa Triệt, tự Tình Không, mất hai ngày, ba canh giờ, một nén hương thoát ra khỏi ảo cảnh!"