Trong sân đơn sơ.
Trên một cái bàn bị hỏng.
Tất cả rượu và thức ăn đều đã dọn xong.
Giang Thạch lần lượt để cho Lưu Tứ nếm thử một lần, sau khi xác định không có hạ độc, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, yên tâm ăn.
Mấy người sắc mặt xấu hổ, ở một bên lẳng lặng nhìn.
"Đúng rồi Lưu Tứ, hỏi ngươi một chuyện, nên như thế nào mới có thể trở thành đệ tử nội môn?
Giang Thạch vừa gặm đùi gà, vừa mở miệng hỏi.
-Giang đại ca, ngài bây giờ có thể xin, chỉ cần luyện ra long xà kình, trải qua quản sự nghiệm chứng liền lập tức có thể trở thành đệ tử nội môn.
Lưu Tứ vội vàng mở miệng.
-Vậy sao?
Giang Thạch nhíu mày.
Hắn thật ra muốn xin nhưng đây không phải còn chưa luyện thành long xà kình sao?
-Ngoài ra, còn có phương pháp nào khác không?
-Cái này...... Tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm.
Lưu Tứ ngượng ngùng nói.
-Ngươi nói nếu trời sinh thần lực, có thể trở thành đệ tử nội môn hay không?
Giang Thạch lại hỏi.
-Cái này...... không rõ lắm.
Lưu Tứ đáp lại.
Mấy người khác cũng đều là vẻ mặt xấu hổ.
Giang Thạch lộ ra vẻ suy tư.
Xem ra tốt nhất là đợi thêm một thời gian nữa mới được.
Cũng được, chờ thêm thì chờ thêm đi.
Dù sao mỗi ngày lực lượng của mình đều sẽ tăng lên.
Đến lúc đó tích góp từng tí một thành lực lượng mười vạn cân, còn thành cái đệ tử nội môn cái lông gì?
Cho dù chưởng môn tự thân đến mời mình, mình cũng không đi!
Bất quá điểm không tốt duy nhất chính là đợi ở khu vực ngoại môn, giá trị danh vọng tích góp từng tí một quá chậm.
Khoảng cách mở khóa thiên phú tiếp theo, không biết phải chờ ngày tháng năm nào.
Giang Thạch trực tiếp cúi đầu ăn.
Mấy người Lưu Tứ nhìn mà thèm thuồng không thôi, bụng kêu ùng ục.
Giang Thạch nhướng mày, nói: "Ngồi đi, cùng uống hai chén.’’
Dù sao nhiều đồ ăn như vậy, hắn cũng ăn không hết.
-Không dám không dám.
Mấy người Lưu Tứ vội vàng xua tay.
-Làm gì nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, để các ngươi ngồi liền ngồi.
Giang Thạch trầm giọng nói.
-Vâng vâng.
Một đám người rất nhanh liền ngồi xuống.
Một bữa rượu và thức ăn uống xong, tất cả đều uống đến mơ hồ, xưng huynh gọi đệ.
"Giang lão đại, ngươi yên tâm, từ nay về sau, việc làm ruộng, không nhọc ngươi tự mình xuống đất, chúng ta sẽ giúp ngươi làm thật tốt, liền ngay cả vào thành bán lương thực cũng có thể do chúng ta tự mình cống hiến sức lực, lão nhân gia ngài sau này có bất cứ chuyện gì, chỉ cần phân phó một câu, các tiểu đệ xông pha khói lửa, sẽ không tiếc!"
Lưu Tứ ợ rượu, mở miệng nói.
-Đúng, Giang lão đại cứ yên tâm, ngày mai chúng Ta sẽ trồng lúa cho ngươi!
-Xem biểu hiện của chúng ta đi.
Tiểu đệ bên cạnh nhao nhao vỗ ngực.
Giang Thạch mặc kệ bọn họ, chỉ lo uống rượu dùng bữa.
Một bữa cơm ăn hơn nửa canh giờ.
Mấy người Lưu Tứ mới chóng mặt rời khỏi nơi đây.
Ngược lại Giang Thạch, cùng bọn họ uống cũng không sai biệt lắm nhưng lại một chút cũng không thấy say.
Điều này làm cho hắn rất là hồ nghi.
Chẳng lẽ sau khi khí lực của mình tăng nhiều, tốc độ trao đổi chất cũng nhanh hơn rất nhiều, cồn khó có thể phát huy tác dụng?
Giang Thạch thừa dịp ăn uống no đủ, lại đùa giỡn long xà kình ở trong sân.
Sáng sớm hôm sau.
Mấy người Lưu Tứ liền vào trong thành mua giống, chỉ trong một ngày đã trồng lại những mấy mấu ruộng bị tàn phá.
Những đệ tử ngoại môn khác nhao nhao nhìn, âm thầm líu lưỡi.
Mấy người Lưu Tứ này là điển hình của vô lại rách da, bình thường không ai là không dám chọc, bây giờ đối mặt với Giang Thạch đã luyện thành long xà kình, chỉ trong một ngày đã bị thu thập đến thành thật.
Cảm giác có lực lượng, quả thật là tốt......
Thời gian trôi qua.
Trong lúc những đệ tử ngoại môn khác mỗi ngày vất vả cần cù lao động, Giang Thạch bên này, mỗi ngày đều chăm chỉ luyện võ kỹ.
Hổ hổ sinh phong, bất tri bất giác, đã là mười ngày trôi qua.
Bất quá mười ngày qua, long xà kình của hắn vẫn không có luyện ra bất cứ cảm giác gì.
Điều này làm cho Giang Thạch rất là buồn bực.
Chỉ sợ một là có liên quan đến tư chất của nguyên chủ, hai là có vẫn đề liên quan đến bí tịch Long Xà kình này.
Giang Thạch thầm nghĩ.