Giang Thạch một đường đi ra, rất nhanh gặp lại Xích Hỏa, Xích Long hai vị lão đạo.
-Giang Thạch, thế nào? Dương Hồng Thiên nói cái gì?
-Hắn bảo Ta ở lại trong quân, đảm nhiệm chức giáo úy tiên phong của Xích Diễm quân.
Giang Thạch nói.
-Ngươi đáp ứng chưa?
Xích Hỏa lão đạo hỏi.
"Không có, ta chỉ nói tất cả có tông môn làm chủ, nhưng Dương Hồng Thiên lại trực tiếp bức bách, nói hắn có thể thay thế Chân Võ Quan làm chủ."
Giang Thạch nói.
-Phiền toái rồi!
-Hay cho Dương Hồng Thiên, xem ra là đã muốn hoàn toàn trở mặt với giang hồ môn phái chúng ta.
Hai vị trưởng lão nhíu mày.
"Giang Thạch, trước tiên ngươi không cần lo lắng, ta lập tức trở về viết thư cho chưởng giáo, để chưởng giáo nghĩ biện pháp, trong khoảng thời gian này, ngươi nên làm cái gì thì cứ làm cái đó."
Xích Hỏa lão đạo mở miệng.
-Được!
Giang Thạch gật đầu.
···
Toàn bộ đại quân đang nhanh chóng dọn dẹp chiến trường.
Thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, mới toàn bộ trở về Huyền Long quan.
Sau đó ở Huyền Long quan lại qua hai ngày, vẫn bình an vô sự.
Khí lực của Giang Thạch mỗi ngày đều đang gia tăng, đem một tay [Phá Long Thương Pháp] tập luyện đến hổ hổ sinh phong, cực kỳ thành thạo.
Trong thời gian này Hùng Khai Sơn ngược lại tới một chuyến.
Nguyên nhân không có gì khác, chính là đến láy lại binh khí Tuyên Hoa Đại Phủ của hắn mà đến.
Chẳng qua bả Tuyên Hoa Phủ này của hắn ở trong quá trình liên tục va chạm cùng Lang Nha Bổng đã sớm bị đập nứt toác, vô cùng thê thảm.
Điều này làm cho Hùng Khai Sơn đau lòng vô cùng.
Hắn phát hiện Giang Thạch quả thực chính là khắc tinh của hắn.
Đầu tiên là một chiêu cưỡi chết bảo mã của hắn, sau lại dày vò Tuyên Hoa Phủ của hắn thành như vậy, trong khoảng thời gian ngắn chiến lực của hắn khẳng định giảm mạnh.
Cuối cùng Hùng Khai Sơn buồn bực xoay người rời đi.
···
Tổng bộ Chân Võ Quan.
Quan chủ Xích Dương đạo nhân rốt cục nhận được thư từ tiền tuyến truyền đến, nhanh chóng mở ra, ánh mắt quét qua, nhất thời trên mặt lại lộ ra vẻ kinh hãi.
Không thể nghi ngờ, thư là Xích Hỏa lão đạo gửi về.
Đệ tử Chân Võ Quan ở tiền tuyến tử thương thảm trọng.
Xích Vũ, một trong tam đại trưởng lão, đã chết trận.
Những đệ tử nội môn khác cũng tổn thất thảm trọng, đệ tử ngoại môn gần như toàn diệt.
Cuối thư lần nữa viết ra Giang Thạch kỳ dị, ủy thác Xích Dương đạo nhân, cần phải nghĩ biện pháp đem Giang Thạch triệu hồi về tông môn, tuyệt không thể để cho Giang Thạch ngã xuống trên chiến trường.
- Trời sinh Kim Cương? Giang Thạch này là trời sinh Kim Cương?
(Kim Cương trời sinh có thể là cấp cao hơn của trời sinh thần lực, đầu tiên tưởng dịch nhầm, sau đó mới biết là nguyên văn tác giả viết như thế nên mình để vậy luôn)
Quan chủ Xích Dương đạo nhân giật mình, đem thư giao cho những người khác.
Đoạn thời gian trước, Xích Hỏa lão đạo đã gửi thư tới một lần, trong thư lúc ấy cũng nhắc tới tình huống của Giang Thạch, chỉ nói Giang Thạch là trời sinh thần lực, tư chất rất kém cỏi.
Nhưng lần này thư lại trực tiếp gọi Giang Thạch là trời sinh kim cương!
-Ngoại môn Chân Võ Quan ta lại xuất hiện loại nhân tài này? Thật hay giả?
- Trời sinh Kim Cương, điều này sao có thể?
Trong điện, các trưởng lão khác đều lộ ra vẻ kinh hãi, quan sát lá thư.
Trời sinh Kim Cương là một loại thể chất cực kỳ đặc thù, sinh ra đã không giống người thường. Lực lượng thân thể khoáng cổ tuyệt kim, dù là không trải qua tu luyện, đều có lực lượng bài sơn đảo hải.
Trong vô số người cũng không nhất định có thể có một người.
-Trong thư viết cực kỳ trịnh trọng, Xích Hỏa sư đệ tuyệt đối sẽ không làm giả chuyện này, nhất định là thật, nhất định phải nghĩ biện pháp đón Giang Thạch về.
Xích Dương đạo nhân sắc mặt biến ảo.
Trời sinh Kim Cương, cái này đặt ở bất kỳ một môn phái nào, đều là tồn tại phải được trọng điểm chiếu cố.
Nhất là một số môn phái thiên về hoành luyện thân thể.
Trời sinh kim cương tu luyện lên công pháp hoành luyện, quả thực một ngày ngàn dặm, dễ dàng có thể đem nó luyện đến đại thành.
-Đón Giang Thạch về? bây giờ Giang Thạch đã được Dương Hồng Thiên nhìn trúng, chỉ sợ không dễ dàng như vậy!
-Không sai, từ trước đến nay Dương Hồng Thiên luôn coi môn phái giang hồ chúng ta là cái đinh trong mắt.
-Lần này chắc chắn hắn sẽ không đồng ý để Giang Thạch trở về!
Các trưởng lão khác mở miệng nói.
-Phiền toái rồi, lần này phiền toái rồi.
Trong lòng Xích Dương đạo nhân quay cuồng, nhìn thư, nói: "Xích Hỏa sư đệ làm sao không có phát hiện thiên phú của người này sớm một chút..."
Ầm ầm!