Chương 19: Nhiệm Vụ Đến! 1

Vào buổi chiều.

Giang Thạch nhíu mày, vẫn ở trong sân cẩn thận lật xem bản Long xà kình này.

Toàn bộ bí tịch Long Xà Kình đã sắp bị hắn lật nát rồi.

Hắn cực kỳ hoài nghi có phải quyển bí tịch này có vấn đề hay không, bằng không, làm sao có thể luyện đến bây giờ ngay cả một tia cảm giác cũng không có.

-Mẹ nó, chẳng lẽ tư chất của ta thật sự nát đến trình độ này?

Giang Thạch tự nói.

-Lão đại, lão đại, quản sự triệu tập!

Bỗng nhiên, ngoài sân truyền đến tiếng Lưu Tứ sốt ruột kêu to.

Bàn tay Giang Thạch khép lại, thu hồi bí tịch, đi ra ngoài viện.

-Có chuyện gì vậy?

-Quản sự đột nhiên triệu tập tất cả đệ tử ngoại môn, hình như đã xảy ra chuyện.

Lưu Tứ mở miệng.

-Ồ? Đi, đi xem một chút!

Giang Thạch mở miệng.

Hắn tiện tay đóng cửa phòng, cùng Lưu Tứ đi ra xa.

Toàn bộ tất cả đệ tử khu vực ngoại môn đều đang nhanh chóng tuôn ra, đông nghịt một đám, hội hòa về phía quảng trường phía trước.

Phía trước quảng trường.



Một vị nam tử mặc trường bào màu xanh, ước chừng chừng bốn mươi, màu da ngăm đen, đứng cao cao sừng sững ở trên một khối đá lớn, ánh mắt nhìn về hướng mọi người.

Sau khi nhìn thấy tất cả mọi người toàn bộ đến đông đủ, hắn trực tiếp chỉ hướng hơn mười người bên tay trái, mở miệng quát: "Mười người các ngươi lưu lại, bây giờ tất cả những người khác đều theo ta đi vào nội môn!"

Tất cả mọi người ồ lên, lộ ra khϊếp sợ.

Đi tới nội môn?

Bọn họ chẳng lẽ trở thành đệ tử nội môn?

Đủ loại tiếng nghị luận trong nháy mắt quanh quẩn nơi đây.

Mà mười tên đệ tử bị lưu lại kia cũng đều là sắc mặt mãnh biến, lộ ra vẻ hâm mộ cùng ghen tị nồng đậm.

-Đủ rồi, không cần nghị luận, bây giờ lập tức xuất phát, tất cả đi cho ta!

Quản sự Cát Dương đạo nhân mở miệng hét lớn.

Hắn vội vã lập tức nhảy xuống từ tảng đá lớn, đi về phía nội môn.

Những người còn lại đều tranh nhau chen lấn, nhanh chóng vọt tới.

-Đi mau đi mau, đuổi theo quản sự.

-Hắc hắc, chúng ta cũng trở thành đệ tử nội môn rồi.

"Vừa vào nội môn, vận mệnh bất đồng, từ nay về sau sẽ thăng chức rất nhanh..."

···

Giang Thạch lộ ra vẻ hồ nghi thật sâu.

Sao lại đột nhiên để cho nhiều người đi vào nội môn như vậy?

Nội môn Chân Võ Quan đột nhiên mở rộng chiêu đồ?



Đùa gì thế?

Nhưng hắn vẫn nhanh chóng đi theo mọi người.

Từ nơi này chạy tới nội môn, ước chừng có lộ trình ba bốn dặm, tại dưới trạng thái một đám người chạy nhanh, rất nhanh cũng đã tràn vào đến bên trong tường viện nội môn.

Gạch xanh ngói xanh, phong cách cổ xưa, ốc xá liên miên, đình đài lầu các, hoàn toàn bất đồng với phong cảnh ngoại môn.

Cách đại môn không xa là một quảng trường thật lớn, liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối.

Giờ phút này trên quảng trường đã sớm hội tụ hơn mười tên đệ tử nội môn, mỗi người xách đao mang kiếm, châu đầu ghé tai nghị luận không ngừng, trên mặt không ít người đều mơ hồ xuất hiện vẻ khẩn trương cùng phấn chấn.

"Bên này là đao kiếm vũ khí, các ngươi lập tức chọn một cái tiện tay, đến trên quảng trường đứng vững!"

Cát Dương đạo nhân mở miệng hét lớn, chỉ vào một đống lớn vũ khí trong góc.

Chỉ thấy nơi đó hàn quang lấp lánh, đại bộ phận đều là các loại đao kiếm, thỉnh thoảng có một thanh trường thương, trường kích, đại phủ, thuẫn bài...

Ánh mắt mọi người lóe lên, vội vàng nhanh chóng vọt tới, đều tự lựa chọn vũ khí tiện tay.

Giang Thạch cũng nhanh chóng đi tới, cầm lấy một cây trường thương tấn thiết, nhẹ nhàng run lên, nặng chừng mấy chục cân, cầm ở trong tay, quả thực nhẹ như không có gì.

Hắn rất nhanh lại sờ về phía những vũ khí khác, lần lượt thử một lần, cuối cùng vẫn là lựa chọn chuôi tấn thiết trường thương này.

Thương tốt hơn rìu, có thể đánh có thể đập có thể quét.

Mấu chốt hơn là cán dài.

Phạm vi quét ra cũng rộng hơn.

Tất cả đệ tử ngoại môn đều cầm lấy vũ khí, đứng vững trên quảng trường một lần nữa.

-Hắc hắc, lão đại, con dao này thế nào?