Tiểu thiếu gia bị dằn vặt một đêm.
Có lẽ là Diệp đại hiệp quá lợi hại, tiểu thiếu gia trog lúc hoảng hốt cứ thấy một đêm này giống như một tháng.
Một giấc ngủ của tiểu thiếu gia thẳng đến lúc mặt trời lên cao.
Diệp đại hiệp ghé bên tai cậu nhẹ giọng gọi: “Thiếu gia, tỉnh lại nào.”
Tiểu thiếu gia tỉnh rồi, lấy tay sờ bên cạnh xác nhận mình không mơ, tức thì mặt mày hớn hở, vô cùng cao hứng.
Tiểu thiếu gia mặt đỏ ửng, xuân tâm nhộn nhạo nói: “Có phải ta nên gọi huynh là tướng công đúng không?”
Diệp đại hiệp bật cười: “Được, sau này cứ gọi ta là tướng công đi,”
Tiểu thiếu gia tưởng tượng đến tương lai: “Vậy sau này ta theo huynh đi lang bạt giang hồ nhé? Chúng ta làm một đôi thư hùng song hiệp, gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ.”
Diệp đạin hiệp trêu ghẹo: “Ngươi là thư sao?”
Tiểu thiếu gia: “Vậy thì hùng hùng song hiệp…”
Nhưng mà nghe qua có chút ngốc!
Diệp đại hiệp gõ chóp mũi cậu: “Thôi thôi tiểu thiếu gia của ta ơi, ngươi vẫn cứ ngoan ngoãn đọc sách đi. Chuyện đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ cứ giao cho tướng công ngươi là được.”
Tiểu thiếu gia mặc kệ, gắt gao ôm chặt thắt lưng Diệp đại hiệp, dán mặt lên cơ bụng hắn mà cọ tới cọ lui: “Ta không muốn đọc sách, đọc sách nhiều chán lắm. Không phải huynh bảo ta cốt cách thanh kỳ ư? Ta sẽ thu thập ít châu báu bỏ trốn với huynh, huynh vừa dạy ta học võ, chúng ta vừa lưu lạc thiên nhai được không? Từ nhỏ ta đã muốn làm đại hiệp rồi….”
Đêm qua Diệp đại hiệp thấy tiểu thiếu gia đúng thật là thân thể tốt để học võ, bèn thuận miệng nói được. Nhưng một đêm này qua đi hắn lại luyến tiếc. Bảo bối xinh đẹp ngoan ngoãn như thế, nâng trong tay còn sợ rơi, sao có thể để cậu lang bạt giang hồ cái gì chứ, bèn tận tình khuyên bảo: “Tập võ rất khổ, giang hồ rất loạn. Ngươi giang hồ bọn ta đầu đều treo trên lưng quần, ăn bữa nay lo bữa mai. Không chỉ có nguy hiểm, có lúc cơm còn ăn không đủ no, không thú vị như ngươi nghĩ đâu.”
Tiểu thiếu gia xí một tiếng, không tin: “Nếu không tốt như vậy, sao huynh còn học võ làm đại hiệp?”
Diệp đại hiệp thành thật đáp: “Ta là không còn cách nào nữa. Ta mồ côi cha mẹ, lúc còn nhỏ ngã ở ven đường sắp chết đói được sư phụ nhặt về. Nếu không theo sư phụ luyện võ ta cũng sẽ bị trục xuất khỏi môn phái tự sinh tự diệt. Nếu như được lựa chọn, ta cũng muốn đọc sách thi cử…”
Tiểu thiếu gia lấy tai bịt tai, trong miệng lầm bầm nhắc nhở: “Không nghe không nghe không nghe không nghe…”
Diệp đại hiệp: “…..”
Tiểu thiếu gia đặt mông cưỡi lên đùi Diệp đại hiệp, ôm lấy cổ hắn lắc qua lắc lại: “Ta mặc kệ, ta chỉ muốn lưu lạc thiên nhai với huynh thôi!”
Diệp đại hiệp trầm mặc chốc lát, bỗng nhoẻn cười, dùng tay xoa xoa đùi tiểu thiếu gia: “Thật sao?”
Tiểu thiếu gia buông thả mở rộng hai chân, ngoài miệng giả vờ oán trách nói: “Thật chứ. Nhưng sao mới sáng sớm mà huynh đã da^ʍ như vậy…”
Diệp đại hiệp mắt nóng rực, sờ không buông tay, ngoài miệng tán thưởng nói: “Chân này thật không tệ, đúng là chất liệu tốt để luyện Vô Ảnh cước.”
Tiểu thiếu gia: “….”
Diệp đại hiệp lại sờ eo câu, bụng, ngực. lưng, cánh tay… Sờ từ đầu xuống chân một lượt, tấm tắc: “Được, được, được! Thân thể này luyện kiếm nhất định sẽ là một người giỏi, luyện khinh công cũng không tệ…”
Tiểu thiếu gia như một con mèo chưa được đút no, chui vào lòng Diệp đại hiệp. Diệp đại hiệp nắm gáy cậu nhấc ra, nói: “Dọn dẹp một chút rồi rời giường nào, ta sẽ dạy cho ngươi trung bình tấn.”
Tiểu thiếu gia đầy mặt sợ hãi: “Đêm qua ta mới bị huynh này này làm nọ, eo lưng đau đến mức không đứng được…. Sáng ra huynh, huynh bắt ta đứng trung bình tấn?”
Diệp đại hiệp trầm ngâm một lát: “Cũng đúng, ngươi đến đứng cũng không đứng được.”
Tiểu thiếu gia: “Đúng vậy!”
Diệp đại hiệp ngồi xếp bằng cạnh tiểu thiếu gia: “Vậy học với ta vận khí thổ nạp, cái này ngồi học cũng được.”
Tiểu thiếu gia không chịu, lăn lộng làm nũng trên giường: “Huynh cũng không dỗ dành ta!”
Diệp đại hiệp nhấc người lên, hôn lên mặt một cái, nói: “Ngoan, dậy tĩnh toạ nào.”
Tiểu thiếu gia: “Gọi ta là tiểu tâm can đi.”
Diệp đạp hiệp: “Tiểu tâm can, mau ngồi dậy tĩnh toạ.”
Tiểu thiếu gia bất mãn: “Ngày mai bắt đầu không được sao? Tập võ không càn vội thế chứ.”
Diệp đại hiệp xì một tiếng: “Sao lại không vội? Rất vội, tuổi càng lớn càng khó luyện. Luyện muộn một ngày là cách tuyệt thế cao thủ xa một bước, ta đây chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi.”
Tiểu thiếu gia oan ức hu hu: “Tướng công—–”
Diệp đại hiệp mặt không hề cảm xúc: “Lúc tập võ phải gọi là sư phụ.”