Chương 1

Cực kỳ lâu trước đây, có một đại quan nọ, đại quan có ba người con trai.

Tiểu thiếu gia nhỏ tuổi nhất từ bé đã được cha mẹ và hai người anh nâng như nâng trứng, không rành thế sự, ngây thơ đơn thuần.

Năm tiểu thiếu gia mười sáu tuổi, đến thời kì trưởng thành – phản nghịch.

Cậu đọc nhiều sách thoại bản đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, không thích đọc sách thánh hiền, luôn muốn tương lai sẽ thành một đại hiệp trừ bạo giúp kẻ yếu, lưu lạc giang hồ, khoái ý ân cừu.

Tiểu thiếu gia đặc biệt sùng bái một vị đại hiệp. Vị đại hiệp này họ Diệp, tương truyền là đệ tử đích truyền đời thứ mười ba của phái XX, luyện bộ kiếm pháp XX đến xuất thần nhập hoá. Sau khi học thành nhận mệnh của sư phụ xuống núi giúp đỡ chính nghĩa, cướp của người giàu giúp người nghèo. Hơn nữa y còn có tướng mạo rất đẹp, tương truyền rất nhiều thiếu nữ hoài xuân chỉ cần nhìn Diệp đại hiệp một lần, liền cả đời này không phải Diệp đại hiệp thì không lấy chồng.

Tiểu thiếu gia si mê idol, không còn lòng dạ nào mà học hành, nhiều lần trốn học đi trà lâu ở phía đông thành để nghe tiên sinh kể chuyện kể sự tích quang vinh của Diệp đại hiệp, còn lấy một cuốn sổ nhỏ để ghi lại.

Ngày hôm qua Diệp đại hiệp phá Hắc Phong trại, hôm trước Diệp đại hiệp lấy đầu cẩu quan nào đó, hôm kia cây đao của Diệp đại hiệp gác trên cổ phú hộ ép gã phải mở kho lúa cứu tế nạn dân…

Tiểu thiếu gia nghe đến say sưa, giơ đũa điên cuồng gõ cho tiên sinh kể chuyện, còn lấy sênh đồng gõ sáu lần sáu nữa.

Bởi vì đặc biệt lục lục lục!*

*Bản gốc 因为特别六六六! Lục lục lục phát âm là liu liu liu,

gần giống 牛牛牛 (niu niu niu) – là ngưu trong ngưu bức, ý là rất trâu bò, rất ngầu, cơ mà tui chưa tìm được từ nào có nghĩa gần giống thế nên tạm để nguyên..


Nhưng mà…..

Cái chuyện cướp của người giàu chia cho người nghèo này, mặc dù dân chúng rất thích nghe nhưng sự thật vẫn là phạm pháp.

Trước đó vài ngày, Diệp đại hiệp bị quan phủ truy nã, chân dung dán đầy đường.

Trên tranh người kia mày kiếm mắt như sao, đẹp trai không tả xiết.

Lúc trước tiểu thiếu gia cũng chỉ nghe nói dung mạo Diệp đại hiệp rất được, cũng không biết là được kiểu gì. Lần này nhìn thấy chân dung, trong nháy mắt càng trở thành một fan trung thành hơn.

Cũng không biết mục đích quan phủ dán chân dung kiểu này muốn bắt người hay là muốn kiếm thêm fan cho Diệp đại hiệp nữa.

Đêm hôm ấy, tiểu thiếu gia lén chuồn khỏi phủ.

Chỉ trong một đêm, tât cả tranh truy nã khắp thành đều biến mất.

Nhưng mà dưới giường tiểu thiếu gia lại thêm một chồng giấy dày.

Tiểu thiếu gia cẩn cẩn thận thận rút ra một tấm, để kề sát đầu giường mình, ánh mắt nóng rực dừng trên idol. Sau đó kề sát mặt lên giấy, mặt đỏ tai hồng cọ cọ, nhỏ giọng nói: “Tướng công thực sự là oai hùng bất phàm… A a a a a không phải không phải tui đang nói gì thế chứ!”

Còn chưa ý da^ʍ xong, tiểu thiếu gia mặt mỏng đã bị cảm giác xấu hổ đánh gục, thẹn thùng chui vào trong chăn.

Đi đến trà lâu nhiều, tiên sinh kể chuyện cũng biết đến tiểu thiếu gia.

Tiên sinh kể chuyện quen biết đủ hạng người, thấy tiểu thiếu gia đầy ý niệm lang bạt giang hồ ngu xuẩn, bèn giới thiệu mấy tên lưu manh cho tiểu thiếu gia, lừa cậu rằng mấy người này đều là anh hùng hào kiệt đã từng kết giao với Diệp đại hiệp.

Tiểu thiếu gia do dự: “Thật ư?”

Mấy tên lưu manh kia bèn bày ra mấy thế võ mèo quào, sau đó bắt đầu khoác lác với nhau.

“Mới mấy hôm không gặp mà kiếm pháp XX của Trương huynh đã tinh tiến rất nhiều, có thể nói là đã đạt mức người kiếm hợp nhất rồi!”

“Làm gì có, XX quải* của Lưu huynh mới là cương mãnh bá liệt, không hổ là thiên hạ đệ nhất quải!”

*Quải

腿: là bộ pháp chuyên dùng chân


Tiểu thiếu gia chưa từng trải đời liền ngây thơ mà tin.

Tiểu thiếu gia rảnh rỗi trốn học chuồn ra ngoài, mời tiên sinh kể chuyện cùng đám du côn kia chè chén, thưởng cho tiến sinh kể chuyện tại trà lâu cũng hào phóng hơn.

Lũ khốn kia được chỗ tốt, lại càng biên ra nhiều sự tích hành hiệp trượng nghĩa của Diệp đại hiệp để kể cho tiểu thiếu gia nghe. Lại còn cam đoan tương lai sẽ dẫn tiểu thiếu gia làm quen với Diệp đại hiệp, lại lừa nói rằng tiểu thiếu gia cốt cách thanh kì, thích hợp luyện võ, nói Diệp đại hiệp gặp cậu nhất định sẽ thu cậu làm đồ đệ.

Trình độ bịa chuyện để kiếm ăn của mấy tên lưu manh này đã rất cao, tiểu thiếu gia đơn thuần bị chúng nịnh đến mờ mịt, cảm thấy mình cũng coi như là nửa đại hiệp rồi.

Cứ thế, tâm tư tiêu thiếu gia càng hoàn toàn không đặt ở việc đọc sách, việc học bị xao nhãng vô cùng.

Cha của tiếu thiếu gia cảm thấy không ổn, bèn phái người theo dõi cậu đọc sách, nhưng mà tiểu thiếu gia luôn nghĩ cách chạy trốn.

Cha cậu không còn cách nào, bèn quyết định phái cao thủ ảnh vệ mà lúc trước mình bỏ ra một số tiền lớn mời về, chuyên môn trông giữ tiểu thiếu gia.