Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Ngày Hoàng Hậu Đều Dỗ Dành Trẫm

Chương 57

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khương Ninh đang suy nghĩ đối sách, Tống Hoành nghiêng người nhìn phía sau nàng mấy lần, kỳ quái nói: “Hoành huynh đâu?” Khương Ninh tê cả da đầu, nàng phải nói thế nào đây? Nói thế nào!

Tống Hoành không chịu bỏ qua, ánh mắt nghi hoặc liếc về cửa: “Còn chưa vào? Hoàng huynh chắc không chơi trò trốn tìm đó chứ?” Hắn càng tò mò, Khương Ninh càng chột dạ, nàng thử giải thích: “Hoàng huynh của ngươi….”

“Khỏi bệnh rồi?” Tống Hoành vui mừng, khó trách lâu vậy chưa chịu vào, nếu đúng vậy thì loạn Tây Nam dễ cứu rồi!

“Không phải.”

Chậu nước lạnh của Khương Ninh dập tắt ảo tưởng tốt đẹp của hắn, hắn lập tức nhíu mày: “Vậy sao chưa vào?”

“Ngươi đoán.”

Bởi vì nếu nàng nói ngay từ đầu hẳn sẽ không xong, Tống Hoành cảm thấy nghi hoặc: “Chẳng lẽ huynh ấy không về?”

“Thông minh!” Nàng cười lúng túng nhìn hắn.

Tống Hoành: “……”

Không đúng a!

Tống Hoành nhăn mày: “Ta tin hoàng tẩu mới để hoàng tẩu đưa huynh ấy đi Tây Bắc, hoàng tẩu đừng làm ta thất vọng, hoàng huynh lúc này đang ở đâu?”

Xem ra không nói không được rồi.

Khương Ninh đành đem toàn bộ chuyện nói cho Tống Hoành, thấy hắn nghe xong vẫn chưa nổi giận, yên tâm không ít. Nhưng lại thấy kỳ quái. Theo lý, nàng đưa Tống Cẩn đến nơi như vậy, Tống Hoành nên giận dữ chất vấn nàng, sao lại bình tĩnh vậy?

“Hoàng đệ?” Nàng gọi Tống Hoành đang thất thần.

“A? Ồ, đúng, hoàng tẩu nói đúng.” Tống Hoành như vừa tỉnh mộng, nhẹ nhàng đưa ra kết luận: “Đó là một nơi tốt, hoàng huynh sẽ an toàn.”

Khương Ninh: “……”

“Hoàng đệ tín nhiệm bổn cung như vậy? Không chút nào lo lắng bổn cung đang nói dối?”

“Hoàng tẩu e là không biết, chỗ kia ta từng đi qua, không, không chỉ có ta, còn có cả phụ hoàng và hoàng huynh.”

“Cái gì!” Khương Ninh nhịn không được thất thanh, tiên đế từng đi qua? Vậy chính là nói nàng đã đẩy Tống Cẩn đến chỗ liên quan đến tiên đế, Tống Cẩn nghe đến tiên đế, đi đến đó há chẳng phải….

“Hoàng tẩu đừng lo, chúng ta nên tin tưởng hoàng huynh, phụ hoàng thương yêu hoàng huynh như vậy, ta tin dù có nhớ lại ký ức thống khổ đó, có phụ hoàng ở đây, hoàng huynh đều sẽ vượt qua.”

“Không được, bổn cung không thể để hắn ở đó một mình.” Khương Ninh đứng dậy rời đi, Tống Hoành vững vàng ngồi đó, khuyên một câu: “Ta tin hoàng tẩu, hoàng tẩu nếu tin ta, đừng có đi.”

Khương Ninh quay đầu: “Cũng không phải là bổn cung không tin hoàng đệ, nhưng hoàng huynh ngươi mỗi khi nghe đến tiên đế đều phản ứng quá khích, hắn bị bệnh có lẽ cũng liên quan đến chuyện tiên đế, ta không thể để hắn ở đó.”

“Hoàng tẩu! Người tin hoàng đệ một lần đi!”

Khương Ninh không có chút thỏa hiệp nào.

“Hoàng tẩu, hoàng huynh ở đó sẽ không sao, hơn nữa các thần tử dâng tấu đều xin lâm triều, hơn một trăm phong rồi, nếu còn không nghĩ cách, trước khi Dương Lệ Thành đến sợ là kinh thành đã loạn rồi. mới nãy cũng có vài thần tử vừa rời đi, nói là hoàng huynh không ra thì hoàng tẩu cũng có thể ra, lúc này bọn họ lại không quên mất rằng người có thể lĩnh binh….”

“Những chuyện này quan trọng hơn hoàng huynh của ngươi?” Khương Ninh lộ ra nụ cười tựa không cười, Tống Hoành im miệng, nghe nàng nói tiếp: “Đối với ta mà nói, không gì quan trọng hơn hoàng huynh ngươi, những chuyện này chờ ta đưa hắn về rồi nói tiếp.”

“Những chuyện này đều là trách nhiệm của hoàng huynh! Huynh ấy đăng cơ, thành hoàng đế, nhất định phải bảo vệ quốc thổ, không để quấy nhiễu, rỗi loạn, dân chúng chịu khổ. Nay Tây Nam loạn, huynh ấy thất trách, người đi nghe xem, có phải bách tính đang mắng hắn, lẽ nào tẩu muốn biến huynh ấy thành hôn quân bị người đời phỉ nhổ.”

Mắt nàng run lên.

Nàng kỳ thực không để ý đến danh tiếng, nàng sinh ra ở Tây Bắc, dù từ nhỏ nghe cha nàng cùng đám trung quân lý luận nhưng tâm nàng chưa từng bị những thứ này ràng buộc qua. Nàng không phải Bồ Tát phổ độ chúng sinh, nàng đọc binh pháp chỉ vì yêu thích, không phải là vì muốn thành trung quân bảo quốc, hộ bách tính.

Nhưng từ lúc tiến cung, làm hoàng hậu, thấy Tống Cẩn dù bệnh vẫn ngày đêm xử lý triều chính, nàng không biết mình có cảm giác gì, chỉ cảm thấy Tống Cẩn là vị quốc quân tận tâm.

“Hoàng tẩu, người chắc chắn không muốn hoàng huynh trở thành hôn quân. Tẩu có lẽ không biết, lúc trước huynh ấy lập tẩu làm hậu, ta cùng quần thần vui mừng bao nhiêu. Dù tẩu chưa tiến kinh nhưng trong kinh không ai không biết người, một nữ tướng quân bình loạn, bản lĩnh biết bao, tẩu vào cung, ai dám làm càn? Những kẻ dám làm xằng làm bậy đυ.ng phải người cũng như bọt bèo, không chỉ hậu cung mà triều chính, nếu hoàng huynh gặp rắc rối tẩu cũng giúp được huynh ấy, giúp huynh ấy trở thanh một hoàng đế hiền đức sáng suốt, hoàng tẩu….”

“Được rồi. đừng nói nữa., ta biết phải làm thế nào rồi.”

Khương Ninh dừng bước.

Tống Hoành nói đúng. Tống Cẩn là nhất quốc chi quân, nàng là hoàng hậu của hắn, hắn không ở đây, nàng phải thay hắn bảo vệ tốt giang sơn, bách tính. Kỳ thực lúc đưa hắn đến Phó phủ, vì sợ hắn đợi không được mình nên mới hứa với hắn vậy, nhất định phải ngoan ngoãn đợi nàng trở về.

Tống Cẩn đã đồng ý rồi, hắn rất rõ ràng, đồng ý rồi sẽ không thất hứa, Khương Ninh nguyện ý tin hắn sẽ nỗ lực thực hiện lời hứa với mình.

Tạm thời bỏ qua chuyện Tống Cẩn, Khương Ninh quay lại điện bàn chuyện với Tống Hoành: “Chúng ta cứ ổn định quần thần đã. Nếu bọn họ dâng tấu đòi lâm triều thì cứ lâm thôi, vừa vặn Hứa cô nương ở đây, chế thêm cho ngươi tấm da hoàng huynh, ngươi cứ nhận mình là hoàng huynh, ngươi cũng thuộc làu hành động của hắn, vậy chắc chắn quần thần sẽ không nhận ra.”

“Vậy cũng được, vậy ta nói với Diểu Diểu một chút, tranh thủ ngày mai làm xong.” Tống Hoành vô cùng tán thành biện pháp này: “Chỉ là phía Tây Nam, hoàng tẩu sẽ tự mình lĩnh binh?”

“Đương nhiên.” Khương Ninh nhấc mắt, cười lạnh: Chỉ dựa vào một nhánh Tây Nam mà dám làm loạn, Dương Lệ Thành quá tự tin rồi, bổn cung chính là nhắm vào mạng hắn ta.”

“Hoàng tẩu không nên khinh địch, kỳ thực phiền phức không phải là Dương Lệ Thành.”

“Chẳng lẽ hắn không làm một mình, còn có thông đồng khác đang chấn thủ phủ Tướng quân?” Khương Ninh thoáng buồn bực, nàng cũng chưa từng nghe tin này, Tống Hoành liền giải thích: “Cũng không phải vậy, những nơi còn lại đều rất ổn, ngoại trừ Tây Nam và Tây Bắc.”

“Tây Bắc? Tây Bắc là cha ta bảo vệ, mà trước khi ta đi vẫn yên bình, sao có chuyện nổi loạn?” Nàng hỏi vậy nhưng đáy lòng dấy lên dự cảm không tốt, nhớ đến vụ loạn ngày trước ở Tây Bắc.

“Để ta cho hoàng tẩu gặp một người đã vậy.” Tống Hoành dứt lời liền tiến vào trong, rất nhanh đã dẫn ra một lão nhân thân hình lọm khọm, khuôn mặt nhăn như vỏ cây, Khương Ninh nhìn vài lần vẫn không nhận ra: “Đây là….”

Lão nhân hành lễ với Khương Ninh, Tống Hoành nói: “Đây chính là người chúng ta muốn Thường Nhạc tìm, Hà Bảo.”

Lúc trước Thường Nhạc nói Hà Bảo chết rồi, Khương Ninh hỏi mới biết được, hóa ra Hà Bảo vẫn thường qua lại với Thường Nhạc, sau khi Hà Bảo xuất cung Thường Nhạc thường sai người đưa hắn ít tiền, cũng chính là đợt trước đưa tiền, người hắn giao đi đưa không tìm được Hà Bảo, quê nhà báo tin Hà Bảo đã bệnh nặng chết rồi, Thường Nhạc cũng từ đó biết được tin này.

Khương Ninh cảm thấy Thường Nhạc cũng không phải là tận mắt chứng kiến nên tin tức có khi là nhầm lẫn, nàng ôm chút hy vọng sai Thường Nhạc xuất cung thăm dò thực hư.

Sau khi Thường Nhạc xuất cung tìm được hàng xóm của Hà Bảo, uy hϊếp mới biết được Hà Bảo không phải là đã chết mà là rời khỏi kinh thành, hàng xóm cũng qua lại lâu với hắn nên có tình nghĩa liền lừa gạt Thường Nhạc.

Thường Nhạc suy nghĩ rồi hỏi hàng xóm: “Vậy còn có người đi tìm Hà Bảo?”

“Có Cũng nói là y bệnh nặng mất rồi, người kia nghe xong liền đi, không biết có tin không.”

Thường Nhạc hỏi kỹ dáng dấp người kia, chỉ biết người đó mặc hắc y, dáng người bình thường.

Thường Nhạc đành mang hàng xóm vào cung bẩm báo Tống Hoành, Tống Hoành sai người đi tìm Hà Bảo, lại triệu họa sĩ vẽ người kia theo lời miêu tả của vị hàng xóm kia.

Qua mấy ngày, người được phái đi tìm thấy Hà Bảo ở gần kinh thành. Hà Bảo cũng không ngốc, hắn từng muốn cầu viện trong cung nhưng lại không muốn liên lụy Thường Nhạc mới quyết định rời khỏi kinh thành, không nghĩ bị Tống Hoành bắt vào, nếu đã vào, vậy xem như an toàn hơn rồi.

Đối mặt với sự chất vấn từ Tống Hoành, hắn nói ra nguyên nhân mình giả chết. Hóa ra hắn giả chết vì phát hiện có người đang âm thầm tìm hắn, mà đúng lúc người tìm hắn kia đến cửa Thư tiên sinh.

Người kia có lẽ nghĩ Thư tiên sinh hằng ngày qua lại không ít người, không khéo đã từng gặp hắn, nghe đến đây cảm giác người kia nhắm vào mình, hắn quyết định rời kinh bảo toàn mạng sống.

Tống Hoành nghe xong kết luận hẳn là hắn biết chuyện gì đó, liền hỏi Hà Bảo lúc tiên đế có chuyện gù, không ngờ Hà Bào kích động nói tiên đế băng hà không phải vì bệnh mà là có người hạ độc, hắn biết được bí mật này nên mới khó sống.

Bí mật này dày vò Tống Hoành như cắt từng miếng thịt trên người hắn. Lâu nay hắn cho rằng tiên đế qua đời vì bạo bệnh, hắn không có phép cải tử hoàn sinh, chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ hoàng ra đi, đây là loại bi thống không thể làm gì khác.

Nhưng nếu tiên đế không phải ra đi vì bạo bệnh mà là bị đầu độc, loại thống khổ này càng sâu, vì hắn cảm thấy chỉ cần mình cảnh giác nhiều hơn, ngày đêm canh giữ bên phụ hoàng thì có lẽ tên kia đã không có dịp hạ độc.

Tống Hoành rơi vào vòng xoáy tự căm hận chính mình, tuy bên cạnh có Hứa Vô Diểu khuyên nhủ nhưng hắn vẫn sa sút vô cùng.

Hà Bảo nói hôm Tống Cẩn đăng cơ hắn vô ý nghe Tống Cẩn cùng Triệu thái hậu nói chuyện mới biết được. Hắn nói đêm đó, tiếng cười của Triệu thái hậu xuyên thấu cửa điện, có lẽ bà ta quên mất sự tồn tại của Hà Bảo, Hà Bảo ngờ ngợ nghe được hai chữ hạ độc, cả người run cầm cập.

Chờ Triều thái hậu đi rồi, Tống Cẩn cũng không nhớ đến hắn, mãi đến hôm sau mới triệu hắn đến, hắn run cầm cập quỳ xuống, nhìn là biết vô cùng sợ hãi, có lẽ là do cái chết của tiên đế, liền nghe thấy Tống Cẩn nói: “Quên chuyện đêm qua, xuất cung dưỡng lão đi.”

Tống Cẩn không đòi mạng hắn, đúng là quá may mắn, hắn chỉ sợ Tống Cẩn đổi ý, ngày hôm đó không dám mang theo cái gì, cũng may có Thường Nhạc cứu tế hắn mới sống sót qua ngày.

Khương Ninh nghe lời này cắt đứt lời hắn; ‘Lúc đó bệ hạ thế nào?”

Đêm đó quá kinh hãi, Hà Bảo nhớ lại vẫn thấy run rẩy, vừa vào điện đã dập đầu xuống đất, ngay cả ra ngoài cũng cúi đầu, sao dám nhìn Tống Cẩn.

Khương Ninh tâm tư rối loạn, ý thức trì độn, liền nói: “Dù sao cũng nghe được tiếng nói chứ.”

Hà Bảo lúc này mới đáp: “Thanh âm của bệ hạ rất ách, như là….khóc rất lâu.” Hắn không dám nói, kỳ thực âm thanh lúc đó của bệ hạ vô cùng khó nghe.

Tống Hoành kỳ thực có thể tưởng tượng được tình cảnh đêm đó, bản thân biết được phụ hoàng mất cũng rất thống khổ, huống hồ là hoàng huynh, lúc đó hoàng huynh trực suốt đêm bảo vệ phụ hoàng, chỉ ra ngoài một chút, hôm sau lại quay về túc trực.

Hắn phất tay cho Hà Bảo lui, quay về ngồi nói với Khương Ninh: “Ta đã nói với Diểu Diểu rồi, nàng ấy cho rằng sau khi hoàng huynh biết việc này, không thể tha thứ cho chính mình nên không lâu sau thì sinh tâm bệnh.”

Tống Cẩn không phải đau buồn vì chuyện tiên đế uống thuốc hắn chế mà là vì chuyện này? Vậy ai là người hạ độc? Triệu thái hậu? Khương Ninh không dám chắc. Chỉ biết là hẳn lúc đó Tống Cẩn rất khổ sở, nàng lúc này chỉ muốn ôm lấy hắn.

“Hoàng tẩu có cần nghỉ ngơi một chút?” Tống Hoành thấy sắc mặt nàng khó coi, ân cần hỏi.

Khương Ninh lấy lại bình tĩnh: “Không cần, vậy những lời Hà Bảo nói liên quan gì với Tây Bắc?” Hay nói cách khác, chuyện tiên đế qua đời liên quan gì đến Tây Bắc?

“Hoàng tẩu có từng nghe qua một cái tên?”

“Ai?”

“Ngụy Đồng?”

Khương Ninh không nhớ lắm: “Một tội thần đã chết, bổn cung nghe nói hắn bị tru di cửu tộc, đúng không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »