Nửa đêm, Khương Ninh đưa Tống Cẩn đến trước cửa Phó phủ. Tống Cẩn còn chưa biết sẽ đi đâu, Khương Ninh đã nói: “Đó là nơi tốt như Thương Nam sơn vậy, chàng nhất định sẽ thích nơi đó.
Tống Cẩn tin tưởng gật đầu, đi mấy bước lại quay đầu lại nhìn, trong mắt ý tứ rất rõ ràng: Cẩn thận, nàng phải nhanh nhanh đến đón ta.
Khương Ninh thầm hít một hơi: “Ta tuyệt đối không nuốt lời, xong chuyện sẽ đến đón chàng.”
Hai mắt Tống Cẩn miễn cưỡng cong lên, quay người vội vã tiến vào phủ. Khương Ninh nhìn bóng hắn vụt đi, rất nhanh đã biến mất, trong lòng chợt trống rỗng. Nàng đứng tại chỗ hồi lâu mới quay người về phủ tướng quân.
Ở trong phòng thầm nghĩ có lẽ Tống Cẩn đã đi cùng Phó Dung rồi, lại nghĩ muốn đi đoạt hắn về, do dự hồi lâu lại ngồi xuống, ngồi đến tận sáng hôm sau.
Sắc trời âm trầm hơn hôm qua nhiều, quả nhiên không tới nửa canh giờ mưa đã đổ xuống, Khương Ninh lo lắng Tống Cẩn đi đường gian nan, đang bất an thì ngoài cửa truyền đến tiếng Khương phu nhân: “A Ninh, Hứa cô nương đến rồi.”
Hứa Vô Diểu đến rồi? Trong kinh thành xảy ra chuyện? Khương Ninh nhăn mày bước ra gặp Hứa Vô Diểu, biết lần này nàng đến là thay Tống Hoành truyền tin.
Trong thư Tống Hoành nói Tây Nam có biến, e sẽ có loạn, muốn Khương Ninh dẫn Tống Cẩn nhanh chóng hồi kinh. Thư viết đơn giản nhưng nàng rất rõ ràng, nàng hiểu loạn này có ý gì, mà Tây Nam loạn lên chắc chắn có lý do, sợ là lý do này liên quan đến Tống Cẩn.
Tống Cẩn đã rời đi, không thể cùng nàng hồi kinh, lúc này nàng mới nhận ra bản thân đã phạm sai lầm, nàng không thương lượng cùng Tống Hoành đã mang Tống Cẩn đi một nơi rất xa, dù Tống Hoành tin tưởng nàng cách mấy cũng khó lòng chấp nhận việc này.
Tống Hoành nhất định sẽ tức giận, hai người sẽ sinh khoảng cách, sau này đường đi sẽ gian nan hơn, nàng không muốn mất đi trợ giúp từ Tống Hoành, liền cùng Hứa Vô Diểu nói sự thật.
Hứa Vô Diểu nghe xong chỉ nói: “Nương nương quá khinh suất rồi, dù thế nào điện hạ và bệ hạ cũng là huynh đệ ruột, người không báo hắn một tiếng đã mang bệ hạ đi đến nơi không tên, hắn….” Sẽ giận chết người.
“Thôi, bổn cung theo ngươi quay về một chuyến.” Khương Ninh bất đắc dĩ cười, trước khi đi lại nói với cha: “Cha, người phải bảo vệ Tây Bắc.”
“Ta hiểu, ta sẽ thay bệ hạ bảo vệ tốt nơi này.” Khương Nghĩa cười nói: “Con cứ yên tâm quay về đi thôi.”
Khương Ninh xoay người lên ngựa, quay đầu cách màn mưa nhìn phủ tướng quân. Hứa Vô Diểu ở bên nở nụ cười: “Nương nương không cần như vậy, chờ chuyện qua đi, người có thể quay về mà.”
Chờ chuyện qua đi?
Khương Ninh không nhịn được nữa, thời gian khẩn cấp, đám người Tây Nam không ngừng náo loạn, muốn làm phản thì mau đi, ta còn phải đi đón Tống Cẩn.
Có lẽ Dương Lệ Thành lĩnh binh Tây Nam nghe được tiếng lòng của nàng, không chờ nàng đến kinh đã tạo phản, còn lý do tạo phản, theo Tống Hoành thì chỉ có bốn chữ: Ác ý ngập trời!
“Dương Lệ Thành nhất định là biết trong điện Thái Hòa có vẫn đề.” Khương Ninh vừa vào điện, Tống Hoành đã ra nghênh đón : “Nhưng hắn chỉ biết hoàng huynh có vấn đề, không biết chuyện hoàng đệ đang đóng giả làm hoàng huynh.”
Khương Ninh trầm tư, Tống Cẩn từng nói Triệu thái hậu từng mắng hắn đắng đời, cái đáng đời này có lẽ là đặc chỉ.
Lúc Tống Cẩn đeo mặt nạ về cung, tiên đế vẫn còn, Triệu Thái hậu không bị giam cầm, mọi việc đều ổn thỏa. Tống Cẩn nói chuyện mặt bị hủy với Triệu thái hậu, vậy nếu Triệu Thái hậu bị bắt đi Tây Nam, Dương Lệ Thành sẽ biết chuyện này, vì thế hắn làm loạn với lý do cứu giá, ý đồ muốn đổ cho Tống Cẩn là hoàng đế giả, gây căm phẫn lòng dân.