Chương 44-45

Chương 44

“Thực ra....” Khương Ninh vừa thốt ra, Tống Cẩn đã nhìn nàng lắc lắc đầu, gì đây, là không cho nàng nói sao. Lúc này Tống Hoành đứng bên bình tĩnh nói: “Hoàng huynh, lúc hoàng đệ đến đây thì phụ hoàng đã hạ triều rồi. Phụ hoàng hôm nay không được khoẻ.”

Tống Cẩn nghe xong quay lại nhìn, chau mày hỏi: “Phụ hoàng đang khoẻ vậy sao bỗng dưng lại ốm?”

Tống Hoành ậm ừ hồi lâu, dừng một lúc mới cười đáp: “Chắc là bị cảm lạnh ấy mà.”

Tống Cẩn không yên tâm: “Vậy để cô đi xem xem.”

Tống Hoành vội nói: “Aii, Hoàng huynh đừng đi. Hoàng đệ vừa từ chỗ phụ hoàng về, phụ hoàng đã ngủ rồi.”

“Lúc nãy đệ căng thẳng như vậy, là bởi vì chuyện này?”

“Vâng.”

“Vậy cô đợi phụ hoàng tỉnh sẽ đi thăm người.”

“À đúng rồi. Hoàng đệ có vài chuyện muốn hỏi hoàng tẩu. “

Tống Hoành nhìn sang Khương Ninh, nàng ồ lên một tiếng rồi buông Tống Cẩn ra: “Vậy để ta nói chuyện cùng hoàng đệ.”

Đêm qua nàng về liền ngủ luôn, đến y phục cũng chưa thay, lúc này cứ vậy ra ngoài cũng không sao.

“Thường Nhạc, hầu điện hạ thay đồ.” Nói xong sợ Tống Cẩn lại ngăn cản, nàng vội chạy ra ngoài điện theo Tống Hoành.

Đến chính điện, Khương Ninh thở dài mấy lần, như thể muốn thở hết lục phủ ngũ tạng. Nàng cũng không biết nên nói gì nữa. Bên tai vang lên tiếng Tống Hoành: “Trí nhớ của hoàng huynh e là có vấn đề rồi. Rõ ràng phụ hoàng không còn nữa, nhưng hoàng huynh lại cho là phụ hoàng còn khoẻ mạnh đó.”

Lẽ nào Tống Cẩn đang tự lừa mình? Khương Ninh đơ một lúc, bật cười mấy tiếng. Nàng cũng không biết tại sao mình lại cười. Là cười Tống Cẩn yếu đuối trốn tránh thực tại? Hay cười chính mình không dám nói cho hắn sự thật?

Không đúng! Sao nàng có thể xem thường Tống Cẩn chứ? Đó là Tống Cẩn của nàng a! Đó là nam tử tuấn mỹ bên dược lư ngày đó, là người đã từng nói từ này ta thuộc về nàng...Nàng khinh bỉ bản thân, cười cợt bản thân, không tự lượng sức cho rằng bản thân có thể giải quyết mọi chuyện, cuối cùng lại lơ là Tống Cẩn, đêm qua nàng không nên để Tống Cẩn ở lại điện một mình!

Trong mắt Tống Hoành, hoàng tẩu của hắn luôn là người kiêu ngạo, thẳng lưng mà đứng, chưa từng hiện lên vẻ hoang mang trong mắt hay cúi gập người như bây giờ. Hắn không nhịn được ấp úng nói: “Hoàng tẩu, không sao đâu, hoàng huynh sẽ tốt thôi.”

Sẽ tốt thôi.

Sẽ tốt thôi, câu nói như gió xuân thổi vào lồ ng ngực nàng, mắt nàng chuyển động, thẳng lưng: “Đệ nói đúng. Là ta nghĩ nhiều rồi.” Tống Cẩn khoẻ lại là tốt nhất, nhưng như bây giờ cũng không phải là không tốt, ít nhất thì hắn không cần cảm thấy đau đớn.

Trong trí nhớ của Tống Cẩn, tiên đế vẫn đang sống khoẻ mạnh, Khương Ninh lại là Thái tử phi của hắn, Tống Hoành thì thường xuyên lui tới, mà hắn chính là Thái tử Đại Chiêu, sớm đã biết xử lý chính vụ, quan tâm triều chính, không phụ lòng sủng ái và tín nhiệm của Phụ hoàng, tóm lại là một cuộc sống mỹ mãn vô cùng.

Đây không phải là sự thực, nhưng Khương Ninh chỉ có thể tự nói với bản thân, không nỡ vạch trần, giả bộ như không, nói với hắn: “Sao điện hạ cứ như thiếu nữ thế, còn soi gương mới chịu.”

Tống Cẩn không đeo mặt nạ nữa, đồng nghĩa với việc trong ký ức của hắn chưa từng có chuyện chỉnh dung, vẫn là bộ dáng anh tuấn bức người ngày ấy, nếu bây giờ soi gương e là sẽ không nhận ra chính mình.

Mà Tống Cẩn nghe lời này cũng không còn hứng soi gương nữa. Khương Ninh lại không dám thả lỏng, Tống Hoành dỗ tiên đế bệnh cũng chỉ có thể dỗ sáng, nhưng đến chiều thì chưa chắc, nên nàng cùng Tống Hoành bàn sẽ tiếp tục nói dối.

Quả nhiên chiều đến, Tống Cẩn thay y phục bảo muốn đi thăm phụ hoàng. Khương Ninh cười nói: “Hoàng đệ vừa mới ra ngoài, chờ hoàng đệ về hai người cùng nhau đi.” Tống Cẩn đồng ý.

Không qua bao lâu, Tống Hoành bộ dạng thất kinh về báo: “Hoàng huynh, phụ hoàng khoẻ xong liền cải trang vi hành rồi, dặn huynh mấy ngày nay vất vả chút, xử lý chính vụ, không được ở hậu cung chơi đùa.”

Khương Ninh cực bội phục Tống Hoành, hắn nói vậy, Tống Cần không đòi ra ngoài nữa, còn ở lại xử lý chính vụ, phê duyệt tấu chương.

Tống Cẩn tuy lo cho an nguy của phụ hoàng nhưng cũng biết phụ hoàng có nhiều thị vệ giỏi bảo vệ nên không quản nhiều nữa, bắt đầu chuyên tâm phê duyệt tấu chương.

Tống Hoành vừa ra khỏi Thái Hoà cung đã ra một đạo thánh chỉ xử phạt đám quần thần gây nháo hôm qua làm gương đồng thời yêu cầu thần tử cần mẫn làm việc không được lười biếng, tốt nhất là mỗi ngày dâng hai phong tấu chương.

Thực ra sau chuyện hôm qua cũng đủ khiến lòng quần thần kiên định hẳn, dù lời đồn thế nào cũng không thể làm bọn họ lay động được nữa. Kết cục của những thần tử náo loạn hôm qua thế nào ai cũng biết, bọn họ cũng không dại gì dẫm vào vết xe đổ.

Thánh chỉ ban ra không những doạ sợ những thần tử lười biếng mà còn lên tinh thần cho những thần tử cần mẫn làm việc. Đây cũng là cơ hội để bọn họ chứng minh năng lực của mình với Tống Cẩn. Đừng nói là hai tấu chương, ba bốn năm phong một ngày bọn họ cũng nguyện ý làm.

Tuy nhiên cũng có những thần tử chẳng có việc gì để tâu, nhưng vì phải hoàn thành số tấu chương nên bắt đầu thổi phồng Tống Cẩn, nhưng vì dùng lời lẽ cẩn trọng lại thích hợp nên quả nhiên thổi ra một bệ hạ tài đức vẹn toàn.

Khương Ninh ngồi bên Tống Cẩn, thỉnh thoảng liếc qua vài ba tấu chương, hít một hơi, đám thần tử này thật sự là quá không biết xấu hổ rồi đi. Dù cho họ có cảm thấy Tống Cẩn tốt đến thế nào cũng không nên thổi đến thế chứ.

Ngược lại Tống Cẩn rất vừa lòng, vui vẻ nói: “Phụ hoàng dùng nhân nghĩa trị quốc thực khiến quần thần bội phục, tuy từ ngữ trên tấu chương có chút khoa trương nhưng là phụ hoàng thì vẫn không sai chút nào.

Khương Ninh: “.....”

Tâm can bảo bối à! Người bọn họ thổi phồng là chàng đó!

Nhưng chàng lại cho rằng người bọn họ nói đến là tiên đế.

Khương Ninh nhăn mặt tiếp tục nhìn Tống Cẩn vùi đầu phê tấu chương.

Tống Hoành đưa thánh chỉ tăng tấu chương là để Tống Cẩn bận bịu mà không ra được Thái Hoà cung. Quả nhiên cách này thật không tồi. Tống Cẩn bận đến nỗi bế quan không ra ngoài để phê tấu chương.

Đại thần tích cực dâng tấu chương, trong triều tạm thời bình yên. Nhưng Khương Ninh biết sự bình yên này chỉ là tạm thời chuẩn bị cho đợt sóng sắp tới. Cha nàng đã âm thầm rút quân, Như Phi ở Tây Nam lại chưa có tin tức gì, Triệu Thái hậu của Từ An cũng cũng mất tích, tất cả như tảng đá nặng đè lên ngực nàng.

May mà chưa đến hai ngày, Hứa Vô Diểu đã đưa Phó Dung vào cung. Tống Hoành và Khương Ninh biết được chuyện này, Tống Hoành ở Thái Hoà cung bồi Tống Cẩn, Khương Ninh dẫn hai người kia đến Chiêu Nhân cung.

Phó Dung vốn không phải là người thích giao lưu, ở Tây Bắc hắn nổi tiếng nhất với ba việc, một là hoạ sư giỏi vẽ dung mạo, hai là y sư với y thuật hồi xuân, ba là từng đề qua hôn với Khương Ninh, nhưng bị nàng từ chối.

Phó Dung không có gì là khúc mắc với vấn đề thứ ba hết, dù tình cảm của hắn giành cho Khương Ninh không giả, nhưng tình nghĩa cùng nhau trưởng thành cũng không giả. Dù chuyện không thành, hắn cũng không có ý tránh mặt nàng. Lần này đừng nói là nàng đề nghị, dù nàng không nói, nếu giúp được hắn vẫn sẽ giúp.

Trước khi tiến cung, Hứa Vô Diểu từng hỏi hắn: “Sư huynh, huynh thật sự không buồn chuyện nàng ấy tiến cung?”

Sao có thể không buồn? Nàng ấy chính là cô nương mà ta muốn cưới. Nhưng buồn có ích gì đây? Nàng ấy đối với ta không có ý gì. Phó Dung thầm nghĩ vậy, mặt đờ ra không đáp.

Thấy vẻ mặt lành lạnh của hắn, Hứa Vô Diểu biết hỏi nữa cũng không có câu trả lời, đành thở dài một hơi: “Nhưng nàng ấy cũng không được sống tốt đẹp gì cho cam, bệnh bệ hạ ta từng xem qua, không dễ trị.”

Cái thở dài của Hứa Vô Diểu khiến nàng mất ngủ mấy ngày, bệnh của Tống Cẩn hắn đã nghe Hứa Vô Diểu thuật lại, dù là hắn có thể cướp lấy mạng người từ tay Diêm Vương nữa thì bệnh tâm lý cũng khó mà trị được.

Nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt ngập tràn hy vọng của Khương Ninh, hắn không nỡ nói ra những lời này, không phải là vì không nhẫn tâm, mà là từ xưa tới nay chưa bao giờ hắn nói dối để dỗ dành nàng. Hắn biết Khương Ninh cũng hiểu được. Hắn chỉ cảm thấy bệnh này dù chữa không khỏi, Tống Cẩn cũng không chết dễ dàng. Hắn nói:

“A Ninh, ngươi cứ ở bên cạnh hắn nhiều vào. Ngươi cũng vui mà hắn cũng vui.”

Hứa Vô Diểu: “.....”

Sư huynh của nàng có thể nói ra lời này như đã biến thành người khác vậy! Dù sư huynh nàng có thực sự gặp phải bệnh nhân cứu không nổi nữa, dù người nhà có khóc thảm đến đâu, hắn cũng sẽ lành lạnh nói: “Chuẩn bị hậu sự!” Nàng cảm thấy sư huynh hành y chừng ấy năm chưa từng bị đánh là đã may lắm rồi.

Khương Ninh gật đầu, trong mắt vẫn còn ánh sáng: “Y thuật chưa không được, vậy cái khác thì sao?” Lại quay đầu sang Hứa Vô Diểu: “Bổn cung nhớ Hứa cô nương từng nói, tâm bệnh cần dùng tâm dược, bổn cung có lẽ sẽ hiểu được tâm bệnh của hắn, bổn cung nên làm thế nào đây?”

“A Ninh, cái này không chắc, nếu ngươi có thể tìm được nguyên nhân hắn sinh tâm bệnh chắc sẽ hiểu được.” Phó Dung nói, Khương Ninh hạ quyết tâm, nàng sẽ tìm ra nguyên nhân. Nàng nói với Hứa Vô Diểu: “Đã đến rồi thì ở lại đi, có cần đến xem bệ hạ thế nào?”

“Cần chứ, ta thực sự cũng nhớ bệ hạ, sư huynh, huynh muốn đi không?” Hứa Vô Diểu hỏi Phó Dung, Phó Dung nhìn Khương Ninh: “Ta đi A Ninh có kiêng kỵ gì không?”

Khương Ninh cười cười, nàng kiêng không hết đi, nàng ban nãy không để họ đến gặp Tống Cẩn là vì sợ hắn thấy nàng ở cùng nam nhân khác sẽ không vui, nhưng Phó Dung lại là bạn nhiều năm, dù sao cũng không giống người thường, nàng có thể để Ô Sơ Niên mang nữ trang, nhưng không thể nói thể Phó Dung.

“Ai da, nương nương vẫn khách khí với sư huynh vậy.” Hứa Vô Diểu cười. Khương Ninh thật sự là không khách khí, chỉ là chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân. Không ngờ mặt Phó Dung không biểu cảm nói: “Maặc nữ trang cũng không ngại, chỉ cần các ngươi không cười ta là được.”

“Không cười, tuyệt đối không cười.” Hứa Vô Diệu bảo đảm, còn theo hắn đi thay nữ trang, lúc đầu nàng còn thấy buồn cười, nhưng lúc Phó Dung bước ra mới ngạc nhiên: “Sư huynh, huynh mang nữ trang còn đẹp hơn muội nữa, không lý nào!”

Khương Ninh cũng có chút ngạc nhiên, chỉ thấy Phó Dung tránh mắt nàng, hỏi: “Có đi hay không đây?” Khương Ninh lập tức định thần dắt hai người đến Thái Hòa cung.

Tống Cẩn lúc này đang bận xử lý tấu chương: “Tưởng Đồng to gan như vậy, xung đột với thẩn tử khác còn làm phụ hoàng khó xử?”

Tống Hoành sờ sờ mũi, thầm nghĩ đây là không có cái gì viết nữa sao?

“Quá phận! Hoàng huynh phải mắng hắn vào!”

Tống Cẩn cũng đề bút mắng hắn rồi.

Tống Hoành nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn hai nữ nhân tiền vào, một trong hai người mang bạch thường, thân cao, dung nhanh thanh thoát, không nhịn được chau mày, thầm nghĩ đây là Phó Dung sao! Khương Ninh thấy ánh mắt hắn, thoáng gật đầu, Tống Hoành lại nghĩ, quả nhiên như vậy!

Tóng Hoành đang phê tấu mắng người, phát hiện Khương Ninh dẫn hai nữ nhân đang muốn hành lễ, vội đứng dậy vui vẻ nói: “Không cần đa lễ! A Ninh nàng về rồi!” Nói rồi quay sang nhìn Hứa Vô Diểu, nhưng lập tức cúi đầu: “Hứa cô nương cũng đến rồi.” Ánh mắt dần lướt qua Phó Dung, nghi ngờ hỏi: “A Ninh, đây là….”

“Bệ hạ, đây là sư tỷ của ta, Phó Dung Dung.” Hứa Vô Diểu cười nói, Phó Dung cong môi, khuôn mặt ổn định hiếm thấy. Tống Cẩn cũng cẩn trọng nói: “Hóa ra là Phó cô nương.”

Bốn người cùng nhau nói chuyện rất lâu, nhưng vì Tống Cẩn còn có tấu chương cần phê, Khương Ninh liền nói: “Điện hạ bận, ta dẫn cái ngươi đi dạo vậy.” Tống Cẩn gật đầu, cười cười, nụ cười thập phần tự nhiên: “A Ninh phải đi nhanh về nhanh đấy.” Khương Ninh cũng cười đáp lại.

Phó Dung nhìn hắn mấy lần, xuất cung liền nói với Hứa Vô Diểu: “Thuật sửa dung của muội cũng ngày càng tốt rồi.” Hứa Vô Diểu lần đầu được hắn khen, ngơ ngác một lúc lâu, đáng yêu vô cùng.

Tống Hoành thấy vậy nhìn qua, nhịn không được cười ra tiếng, lập tức bị Hứa Vô Diểu lườm sang, liền im lặng ngay, bước vội sang chỗ Khương Ninh: “Bọn họ nói thế nào?”

Khương Ninh cười nói: “Cứ thử xem sao đã.” Tống Hoành cũng rất vui, xoắn cả lên, quay đầu nhìn Hứa Vô Diểu, trong lòng nghĩ chỉ cần chữa khỏi bện cho hoàng huynh, tùy ý ngươi lườm.” Hứa Vô Diểu nhìn sang, lại lườm hắn mấy cái nữa.

Khương Ninh phát hiện động tác của hai người, vô cùng ngạc nhiên, hoàng đệ này của nàng chưa thấy cùng nữ nhân, vương phủ đến nay cũng chưa có nữ nhân, ngày thường cũng không bàn đến mỹ nữ nào, hôm nay sao lại đổi tính vậy? Nàng không biết mình nghĩ có đúng không, chỉ thấy ánh mắt Tống Hoành nhìn Hứa Vô Diểu, cũng không nghĩ nhiều nữa, dẫn ba người về Chiêu Nhân cung.

Vừa ngồi xuống Phó Dung đã nói: “A Ninh, ta vừa nãy quay sát bệ hạ rất lâu, vẫn là nói sự thật với ngươi vậy, bệnh của bệ hạ đã có nghiêm trọng rồi, hắn nhận ra mọi người chứng tỏ trí nhớ rất hoàn thiện, nhưng những gì hắn nhớ lại không đúng, là vì hắn đã từ chối những ký ức không tốt, rồi tự mình sửa lại những ký ức đó, ví dụ như tiên đế đã băng hà, hắn chấp nhận không nổi, nên sử lại thành người vẫn sống khỏe mạnh. còn có ký ức khi gặp ngươi, có lẽ lúc đó cũng phát sinh chuyện không vui.”

Khương Ninh trầm mặc, nàng chưa từng hoài nghi qua nguyên nhân hắn bị thương ở Thương Nam sơn, hơn nữa sau khi thành thân nàng liền về Tây Bắc bình loạn, phản quân không chịu ra, Tống Cẩn biết được liền đi cứu nàng, vừa lúc đó phản quân phóng hỏa, hắn cho rằng Khương Ninh còn ở trong, liền xông vào cứu nàng, nên mới bị hủy dung…Nguyên nhân Tống Cẩn quen nàng hẳn không quá vui vẻ.

“Vậy phải dùng cách gì mới tốt?” Tống Hoành nhìn Hứa Vô Diểu chờ đợi. Phó Dung trầm tư một lúc, đáp: “Ta trước đây đã nói với A Ninh rồi, bất qua ta có thể điều hòa được thần trí của bệ hạ, nhưng nếu là trị hẳn thì….”

“Vậy trước tiên cứ thế đã, đợi ta tìm được nguyên nhân đầu khiến bệ hạ mắc bệnh, chúng ta lại bàn.” Khương Ninh thấy Phó Dung hiếm khi có thần thái khó xử như vậy cũng hiểu rồi, nàng an ủi Tống Hoành: “Lúc này không cần vội, .” Sự buồn lòng của nàng chỉ có thể lớn hơn Tống Hoành chứ không bé hơn, Tống Hoành cũng không tiện hỏi nữa.

Đêm đến đi ngủ, Tống Cẩn bỗng hỏi: “A Ninh, sao cô cứ thấy sư tỷ của Hứa cô nương nhìn quen quen? Có quan hê gì với nàng?”

Khương Ninh thầm nghĩ trí nhớ của hắn cũng thật tốt, lúc đầu ở núi Thương Nam thực đã gặp qua. Khương Ninh cũng không muốn nói dối dỗ hắn, liền nói: “Ồ, Dung Dung cũng tính là lớn lên cùng ta, tình cảm sâu sắc, điện hạ sau này đừng làm khó hắn.” Tống Cẩn giác ngộ ồ lên, đưa tay ra chỉnh lại tóc rối của nàng: “Sẽ không đau, cô yêu quý A Ninh như vậy, tuyệt đối không làm khó tỷ muội của A Ninh.”

Khương Ninh: “…..”

Tâm can bảo bối à! Chàng thế này ta thấy sến súa lắm! Dù ta có cùng Phó Dung có tình cảm nam nữ thì Tống Cẩn nói không làm khó hắn thì sẽ không làm khó. Dù Phó Dung có cứ hay nhìn chằm chằm hắn, hắn chịu không nổi mới phải hỏi Khương Ninh: “Phó cô nương đã thành thân chưa?”

Khương Ninh không biết hắn muốn làm gì, liền đáp: “Chưa.” Sau đó sắc mặt của Tống Cẩn không được tốt lắm: “Vậy A Ninh có để ý nàng ta cứ nhìn cô mãi không?”

Hóa ra đây là nguyên nhân, Khương Ninh không nhịn được cười: “Ồ, Dung Dung nàng ấy mà, từ nhỏ đến lớn ở Tây Bắc, chưa từng thấy qua nam tử trong kinh, thấy điện hạ chắc cảm thấy điện hạ soái, không tránh nhìn được mấy lần, điện hạ cứ để nàng ta nhìn đi.”

Tống Cẩn: “…..”

Lòng hắn lại không thoải mái nữa, trong lúc nghỉ ngơi kéo nàng về tẩm điện: “A Ninh bằng lòng để nàng ta nhìn cô?”

Khương Ninh không biết nên lắc hay nên gật, nếu lắc đầu thì Phó Dung không quan sát được Tống Cẩn nữa, nếu gật đầu thì Tống Cẩn giận mất, nàng dây dưa hồi lâu chủ động hôn lên mặt hắn: “Chàng hỏi thế khó quá rồi, bên chàng chỉ có mỗi ta, chàng thấy ta nhỏ nhen đến thế sao?”

“Không phải.”

“Ồ.”

“A Ninh, thật sự không phải.”

Tống Cẩn thua trận, đành đưa ra một yêu cầu: “Vậy sau này A Ninh có thể nhỏ nhen như thế?”

“Đương nhiên. Ta cũng không dễ dàng gì để ngươi khác mơ tưởng chàng.”

“Vậy cô có một yêu cầu.”

“…..Chàng nói.”

“A Ninh không được dối cô, nếu dối nữa, cô sẽ không gặp A Ninh nữa.”

Khương Ninh trong lòng hoảng, đột nhiên nhớ đến Phó Dung, chuyện này nàng cũng không phải đế ý, nếu không cùng hắn thẳng thắn, có thể sau này sẽ có khoảng cách:

“Hoàng huynh! Hoàng tẩu! Hai người đang ở trong?”

Âm thanh bên ngoài cách đứt mạch suy nghĩ của hắn, chưa kịp để nàng mở miệng, Tống Cẩn đã dắt tay nàng ra tẩm điện: “Ra ngoài thôi, A Hoành đang tìm chúng ta.”

Khương Ninh thầm nghĩ hôm nay nói không được, mai nói vậy.

Chương 45

Thực ra Tống Hoành cũng chẳng có chuyện gì, chủ là tiến vào không thấy ai nên gọi gọi thôi. Khương Ninh thấy mặt Tống Cẩn không còn nghiêm trọng nữa liền gọi Phó Dung cùng ra ngoài điện.

Tầm mắt Tống Cẩn đuổi theo bóng nàng, Tống Hoành chỉ lo hắn nhìn ra Phó Dung là nam nhân, vội hỏi: “Hoàng huynh có nhớ chuyện hoàng huynh lệnh ta ra thành làm việc?” Chính là chuyện làm hắn trễ nãi việc vẽ chân dung Tống Cẩn cho Khương Ninh.

“Không nhớ nữa.” Tống Cẩn thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng đáp. Sau đó lại vùi đầu vào đống tấu chương, nói thầm: “Cũng không biết phụ hoàng bên ngoài ra sao, bao giờ mới về?”

Tống Hoành căng thẳng trong lòng, ha ha hai tiếng rồi nhắc đến Khương Ninh để rời sự chú ý của hắn.

“Hoàng huynh, chắc huynh quên rồi, hôm nay là sinh thần của hoàng tẩu.”

Kỳ thực hắn cũng vừa mới nhớ, mà ký ức của Tống Cẩn thì không rõ ràng, cũng quên mất chuyện này, vừa nghe nhắc đến, đã vô cùng ảo não: “Gay to! Cô cư nhiên lại quên mất chuyện quan trọng như vậy!”

“Không sao, không sao.” Tống Hoành liên tiếp động viên: “Hoàng đệ sẽ giúp hoàng huynh chuẩn bị tiệc sinh thần!” Tống Cẩn lúc này mới nắm tay nói: “Cô phải tổ chức cho A Ninh một sinh thần thật hoành tráng không giống ai!”

Trước tiên không nói đến hai vị kia làm thế nào trong một canh giờ tổ chức được một sinh thần không giống ai, bên này Khương Ninh đã dẫn Phó Dung về Chiêu Nhân cung. Màn đêm buông xuống, cảnh vật vắng lực, Túc Nhi dâng trà đến, Hứa Vô Diểu tiếp nhận, thuận tay đưa cho Phó Dung lúc này đã đổi thành nam trang một chén.

“Ta thấy thuốc bệ hạ uống hai ngày nay không có gì tiến triển.” Lúc này nàng đang nghi ngại phương thuốc của Phó Dung.

Phó Dung nhấp trà, mặt vẫn lạnh lùng, Khương Ninh kiên nhẫn chờ hắn mở miệng, lát sau, Phó Dung nói: “Đúng là không có hiểu quả.”

“Nhưng sao ta lại cảm thấy bệ hạ có chút khá hơn?” Khương Ninh suy tư nói. “Mấy ngày gần đây hành động và lời nói của hắn dần bình thường như ngày trước. Các ngươi cũng không phát hiện?”

Phí Dung đặt chén trà xuống, trong mắt nổi lên sóng lớn: “A Ninh, đó không phải là vì thuốc của ta, là….”

Không hiểu sao, nàng cảm thấy lời tiếp đây hắn nói sẽ không dễ nghe, trong lòng cứng lại, nàng vốn không cầu Tống Cẩn sẽ tốt lên, chỉ cầu, chỉ cầu….đừng tệ hơn nữa.

“Ai da, ta có chút đói rồi, Túc Nhi ra ngoài cùng ta tìm chút gì ăn đi.” Hứa Vô Diểu không muốn đợi mọi người nhìn nhau không nói, không chừng nàng lại rơi nước mắt, liền cùng Túc Nhi ra ngoài điện, lưu lại Khương Ninh cùng Phó Dung yên lặng ngồi đó.

Ngoài cửa sổ, trăng treo đầu cành, ánh sao ảm đạm. Bóng đêm bao trùm như tâm tình của Khương Ninh lúc này. Nàng cắn môi hỏi: “Có khi nào lại càng tệ hơn không?”

Phó Dung không chịu được vẻ mặt này của nàng. Ở Tây Bắc đừng nói là ủy khuất, ngay cả việc không thoải mái nàng cũng chưa từng phải chịu qua, gia thế hiển hách, bản lĩnh hào hiệp, nàng cứ vậy sống sung sướиɠ qua hai mươi năm, nếu như không có Tống Cẩn, nàng hẳn vẫn đang tiếp tục sống những tháng ngày hạnh phúc, nào có chuyện lo lắng đến nhường này?

Sự trầm mặc trong điện như một sợi dây thừng tàn nhẫn siết chặt cổ Phó Dung, hắn khó khăn thở ra một hơi, dây thừng càng xiết chặt hơn, những hắn vẫn giãy dụa mở miệng, không phải là trả lời nàng, mà là không cam lòng hỏi: “A Ninh, hắn tốt đến nhường nào?” Sao ta lại không sánh bằng?

Khương Ninh nhấc đôi mắt âm u lên, Tống Cẩn tốt đến nhường nào? Lúc chưa tiến cung, nàng cũng không ngừng hỏi bản thâm, kết quả mỗi lần như vậy đều bế tắc, không phải là tốt hay không tốt, mà chỉ là vì nàng thích Tống Cẩn.

Từ lúc bình loạn, nàng bị trọng thương ngất đi, sau khi tìm khắp nơi không thấy Tống Cẩn, lòng nàng liền trống rỗng.

Đoạn thời gian đó nàng chỉ ở trong nhà cả ngày, mẫu thân nàng, phụ thân nàng, còn có Phó Dung đều ở bên nàng.

Đối với một Khương Ninh chưa từng gặp Tống Cẩn mà nói, như vậy là đã rất viên mãn rồi, nhưng không may là nàng đã từng có Tống Cẩn, mỗi đêm đều nằm trong bóng tối, quay về vách tường nhớ đến dáng vẻ của Tống Cẩn.

Mắt Tống Cẩn là đẹp nhất, nàng nghĩ là con trai phú thương mà, hẳn là từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp, cha mẹ hắn sẽ xem hắn như bảo vật mà che chở, vì kẽ đó mắt hắn mới tinh khiết trong vắt chưa từng ánh lên vẻ hiểm độc như vậy. Còn có môi hắn, lúc mỉm cười sẽ vô cùng đẹp đẽ, hôn lên sẽ rất mềm mại.

Khương Ninh nghĩ đi nghĩ lại liền không ngủ được, nằm trong chăn trộm bật cười, vui mừng vì mình được gả cho một phu quân tốt như vậy, đúng, nàng đã thành thân, phu quân là Tống Cẩn. Nàng sẽ không tin Tống Cẩn đã chết trong biển lửa, nàng chắc chắn sẽ tìm được Tống Cẩn, nói với hắn, phu quân ta nói dỗi chàng, cha ta không phải là người làm ăn, là ta không tốt…

Mỗi đêm nàng đều lặp lại câu ấy, một lần, lại một lần. Mà trong lúc nàng thấy sắp phát điên rồi, Phó Dung lại đến Khương Gia đề hôn.

Khương Ninh lúc đó đầu óc mơ màng, lập tức cự tuyệt, dùng lý do mình thích mỹ nhân. Phó Dung lúc đó cũng bối rối. Hắn rõ ràng cũng được xem là tuấn tú, cũng đã xác nhận mình rửa mặt mới đến: “A Ninh, lý do này….”

“Chính là lý do này! Ta sẽ không gả cho ngươi! Còn nhắc nữa, chúng ta tuyệt giao!” Khương Ninh lạnh lùng nói. Phó Dung không ngờ nàng quyết liệt vậy, sợ nàng thật sự tuyệt giao, mà ngày tháng còn dài, chờ mấy ngày nữa lại nhắc. Nhưng ngay khi hắn rời đi, Khương Ninh lại nói: “Hôm nay ngươi dọa ta rồi, để ta điều hòa tâm tình đã, chúng ta ba tháng sau gặp lại đi.”

Phó Dung: “….”

Hắn không thể làm gì khác đành mất mát quay về, vừa hay bạn tới chơi, rủ hắn đi chơi xa, hắn liền cùng bằng hữu rời khỏi Tây Bắc.

Khương Ninh không đến nỗi bị dọa, chỉ là nàng không biết đối mặt thế nào với Phó Dung vừa bị mình cự tuyệt.

Cha mẹ nàng cũng có phản ứng giống Phó Dung. Cha nàng không tin được nói: “Phó tiểu tử ngoại hình còn không được?! Nếu hắn còn không lọt nổi mắt xanh của ngươi, ngươi đời này đừng mơ lập gia đình!”

Khương Ninh mặt lạnh: “Không đẹp thì không gả thôi!”

Cha mẹ nàng ỉu xìu: “….Hay là chúng ta tìm mỹ nhân cho con?”

Cái này hay! Khương Ninh mắt sáng lên: “Nhanh đi tìm! Ừ, ngay vùng Tây Bắc này tìm!” Tống Cẩn từng nói nhà hắn ở ngay Tây Bắc, nàng tìm không được, nhưng cha nàng ra tay khẳng định tìm được.

Nói là làm, cha nàng đành ra tay, nhưng việc này không thể cứ quang minh chính đại mà làm, đành âm thầm tìm tòi chân dung mỹ nhân. Đáng tiếc cả trăm từ không tờ nào lọt vào mắt Khương Ninh. Cha nàng tức giận phất tay áo không làm nữa!

Kỳ thật trong đó cũng có mỹ nhân vượt trội hơn Tống Cẩn, nhưng nàng chỉ yêu thích mỗi Tống Cẩn, lúc này nàng mới nhận ra nàng thích hắn không chỉ bởi vì dung nhan, mà bởi vì con người hắn, hắn có lúc phóng khoáng, cũng có lúc ôn nhu, sẽ chỉ vào đám mây xanh hỏi: “Cô nương,ngươi xem đám mây kia, có giống ta hay không?”

Khi đó Khương Ninh cũng thật ngốc, cả nửa ngày mới nhìn thấy đám mây hắn chỉ, lại cẩn thận nhìn đám mấy, bay a, bay a, ánh mắt nàng nghiêng a, nghiêng a, cuối cùng nghiêng lên vai Tống Cẩn.

Trên sườn núi, gió thổi a thổi, cổ họng Tống Cẩn ẩn giấu tiếng cười: “Cô nương, ngươi nhìn rõ không?”

Mây ngừng bay, nàng trì độn a một tiếng: “Không giống, nhưng lại giống thiên nga.” Chỉ tay lên đầu, loáng một cái, cả người trượt vào lồ ng ngực Tống Cẩn.