Tống Cẩn là một chiến sĩ thi đua kiêm yên lặng làm bệnh nhân tâm thần, ngày ngày cần chính, lúc nào cũng phát bệnh, không rảnh sủng ái các phi tử của hắn, vì thế Hoàng Hậu Khương Ninh trở nên cực kỳ vất vả.
Việc Tống Cẩn có thể làm thì Khương Trữ đều đã làm, ngoại trừ cái việc “làm” khi ngủ kia. Tống Cẩn không thể làm nàng cũng đã làm, ví dụ như dạy chúng phi làm thế nào cuốn ngực* ra được hình dạng đẹp.
Ba tháng sau, chúng phi vì nàng đánh nhau, kinh động đến Tống Cẩn.
Cuối cùng Đế hậu gặp nhau.
Từ đó về sau ——
“Thần thϊếp cầu kiến bệ hạ.”
“Không gặp.”
“Ngày ngày nhớ quân mà chẳng thấy quân, bệ hạ chính là muốn thần thϊếp chết vì bệnh tương tư ư?”
“Vào đi”
“Một ngày không thấy liền nhớ nhung đến điên cuồng, thần thϊếp rất đau lòng, cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”
“Vào đi.”
Tống Cẩn thích nghe Khương Trữ nói lời âu yếm, vừa nóng bỏng vừa thâm tình, mỗi một chữ đều là thuốc hay chữa khỏi cho hắn.
Trên thế gian này có ngàn ngàn vạn vạn lời âu yếm, trẫm phải nghe nàng nói cả đời.