PART 14 H+🔞 Đồi Hoa

( TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẠI truyenhdt.com "BOBI9791")

Bối: cuối cùng cũng ra chương rồi đây, thành thật xin lỗi mọi người con quỷ lười nó ám tui nên ý tưởng với câu văn của tuôi nó rớt đi đâu hết ấy, thành ra đến bây giờ mới ra chương, mong các nàng đọc truyện vui vẻ

LOVE 💓

___________________

Cuối năm tuyết rơi rất lạnh, Mục Nhiên chăm chỉ ôn tập cuối kì, sáng đến trường sớm trưa ở lại ăn cơm rồi chiều học luôn, tối còn lạch cạch gõ máy tính hăng say làm bài tập, cậu có một bộ não tưởng tượng và sự sáng tạo rất phong phú, mắt nhìn cũng rất tốt vì vậy nên cậu thi vào ngành thiết kế ở trường cậu ngôi trường nổi tiếng bậc nhất nhì trên đất nước

Hai năm trước khi cậu thi vào trường, lúc đó Cảnh Thiên cùng cậu mới vừa yêu đương gần 1 năm, hắn thấy cậu cật lực ôn tập còn lo cậu ngã bệnh nên cứ kè kè chăm sóc cậu, nhắc cậu ăn uống tử tế còn ép cậu uống một đống thuốc bổ rồi vitamin, thế mà giờ cậu đã sắp học xong năm 3 rồi, hắn cùng cậu cũng đã cùng người lớn nói chuyện cưới hỏi rồi, thời gian trôi thật nhanh

Cuối năm, Cảnh Thiên cũng trăm công nghìn việc, không sung sướиɠ hơn vợ hắn là bao, việc công ty hết hội họp cuối năm rồi lương thưởng cho nhân viên, rồi lại việc ở trường viết báo cáo tổng kết tình hình kinh tế trong nước, năm đó hắn thi vào trường làm nghiên cứu sinh cũng là muốn cùng Mục Nhiên trải qua câu chuyện thanh xuân vườn trường ngọt ngọt ngào ngào, cũng chính là tự hắn muốn cứu vớt đoạn thanh xuân xám như tro, tẻ nhạt chỉ có giấy bút sách vở trước đó của hắn, sau khi vào trường hắn rất thoả mãn sáng đưa cậu đi học, trưa cùng đợi nhau đi ăn cơm, có khi cậu còn tự làm cơm hộp cho hắn, tối lại về cùng nhau thanh nhàn, bình đạm, hạnh phúc

_______________________

Nửa tháng sau kì thi kết thúc Mục Nhiên mới thở ra thoải mái, tinh thần vừa thả lỏng cơ thể dâʍ ɖu͙© lại khao khát thèm cᏂị©Ꮒ, 2 tuần qua cả cậu và Cảnh Thiên đều bận, hắn thì sợ cậu mệt cậu lại sợ hắn mệt, rốt cuộc cũng không có làm, tối đến ăn cơm rồi tắm rửa một chút cùng nhau xem vài chương trình TV thì sẽ lên giường đơn giản hôn một cái rồi ôm nhau chìm vào giấc ngủ

Mục Nhiên đã thi xong thời gian nghỉ đông cùng Tết nguyên đán đang tới liền rảnh rỗi thả lỏng, Cảnh Thiên cũng xong việc ở trường, chỉ còn xử lý lốt vài buổi tiệc rượu cuối năm ở công ty, cũng không còn quá bận rộn nữa

_______________________

9:00 tối, hôm nay Cảnh Thiên vẫn cần tham gia một buổi liên hoan cuối năm nữa, do buổi tiệc không quá quan trọng nên hắn cũng chỉ tới góp mặt đôi chút rồi về sớm, uống cũng không nhiều vì vợ nhỏ của hắn không thích hắn uống rượu, về tới nhà phòng khách không có ai, lên đến phòng ngủ liền thấy một con thỏ nhỏ trần trụi nằm trên giường dâʍ đãиɠ ưỡn mông rêи ɾỉ, lỗ l*и be bé ửng hồng còn đang nhét một cây dươиɠ ѵậŧ giả đen bóng, liên tục rung lắc ra ra vào vào kéo theo từng dòng nước da^ʍ tanh ngọt, ga đệm dưới mông đã được con thỏ kia dùng khăn lông lót xuống, ha đây rõ ràng là dấu hắn lét lút tự chơi

"Aaaa.....ân....em muốn nữa ứmmm.....sâu quá ......thật lớn ưm chơi nát em đi.......aaaaa" Mục Nhiên đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, hai mắt ngắm nghiền ngửa cổ thoả mãn rên da^ʍ, làm gì mà phát hiện ra bóng lưng cao lớn đang nheo mắt thoả mãn nhìn cậu đang đứng ở cửa từ khi nào, ông xã gần đây buổi tối thường bận rộn tới khuya, cậu tuy muốn cũng không lỡ đòi hỏi nhiều, bất đắc dĩ phải tự mình tìm vui a

"A.... ông xã~~....... nữa đi......Thiên ưm ơ ........... muốn chọc nát tử ©υиɠ em rồi aaa...ân"

"Thỏ con..... thứ đồ chơi này có thể cᏂị©Ꮒ tới tử ©υиɠ cưng sao?"

"A........" Mục Nhiên giật mình hét lên, cao trào cùng lúc, âʍ đa͙σ co giật món đồ chơi kia theo đó trượt ra ngoài đem theo một luồng nước da^ʍ ướŧ áŧ, cơn khoái hoạt còn chưa tan đi cậu đã vội vã khép chân lại, cậu thấy ông xã ở cửa, anh ấy về từ bao giờ? Mấy cảnh xấu hổ kia có phải đã thấy hết rồi không? Cậu ngượng đến không ngóc đầu lên nổi, ôm chăn vùi mặt đi chốn mất

"Thỏ con, ra đây nào" Cảnh Thiên biết vợ nhỏ của hắn đang ngại ngùng, hắn nhịn mấy ngày nay thật oan uổng, thấy cậu ôn thi vất vả thức đêm thức hôm, cậu vừa được nghỉ mấy ngày ai lỡ cầm thú tới độ đè ra ăn chứ, ấy vậy mà con thỏ này thật không biết điều, rên da^ʍ như vậy rõ ràng là thèm khát rất lâu rồi đây, đồ chơi cũng dùng loại size tương đối, nứиɠ đến như vậy hắn đây còn nhịn khổ làm gì?

"Anh...anh thấy hết rồi hả?" Mục Nhiên vẫn chưa chịu ra, be bé giọng hỏi

"Thấy gì? Cảnh cưng ưỡn mông rên da^ʍ hay cảnh cái bướm nho nhỏ của cưng ngậm ©ôи ŧɧịt̠ giả"

"Anh..Anh anh rõ ràng là thấy hết rồi"

"Cả người em còn nơi nào tôi chưa thấy?" Cảnh Thiên luồn tay vào chăn ôm người ra, tay bắt đầu mơn trớn da thịt mềm mịn nhung nhớ lâu ngày của vợ nhỏ

"Ưʍ..... đừng....hưmmmm~~~~ ngứa quá.......ư" bị ngón tay của Cảnh Thiên móc móc l*и non Mục Nhiên nhịn không được khẽ rên

"Đồ chơi thì đút vào được, tay tôi thì không? Hửm" Cảnh Thiên hung ác chọc ngón tay sâu hơn, cố tình xoáy tròn đào móc, do khi nãy cao triều chưa dứt vật nhỏ này đã khẹp chân lại nước l*и bị ngăn lại chưa trào ra hết giờ bị hắn móc l*и, nước lại ồ ạt phun ra

"Hưm~... không phải....ư...aaa....ông xã. ...ô......~"

"Hửm?"

"Làm.....em, aaa....." Mục Nhiên ngại ngùng nói ra, dù gì mấy chuyện xấu hổ kia anh ấy cũng thấy cả rồi

"Ngoan, banh bướm ra"

"Thiên ư ....mmmmm" Mục Nhiên ngoan ngoãn banh hai mép bướm ra, phơi bày cái lỗ nửa tháng bị bỏ bê đã hết sức thèm khát, chặt khít hồng hào chảy nước

"Nhìn em xem, tự banh bướm rồi gọi tên tôi, da^ʍ như đĩ" Cảnh Thiên tát 'bép' thật mạnh lên miệng bướm, lòng bàn tay ướt đẫm nước da^ʍ, nhìn cái l*и chuyển từ hồng sang đỏ hắn cười tà

"A.... đừng đánh.....ưm aaaaa .... anh....anh mau tới... tới làm em . ..."

"L*и cưng thật nhỏ, thật không lỡ đυ. vào------------ tôi sợ nó sẽ rách" Cảnh Thiên móc vào hai ngón tay khẽ banh miệng bướm làm nó miễn cưỡng căng ra được chút xíu

"Ưʍ..... đừng nghịch mà ..... aaa .....thật ngứa ư ô..... em....em muốn ưmmmm"

"Vậy mau cầu xin tôi ȶᏂασ banh bướm múp của cưng đi"

"Xin anh.....aaa chơi em đi....ô..ô" Mục Nhiên thực sự bị tìиɧ ɖu͙© che mờ mắt mới dám thốt ra mấy da^ʍ ngôn kia, vừa nói xong mặt liền đỏ gay chôn vào gối

"Da^ʍ thật" Cảnh Thiên đắc ý khẽ cười, lập tức đè con thỏ nhỏ ra dày vò suốt đêm

Ra sức cày cuốc tới hơn 12h khuya, vì cả hai đều đã nhịn rõ lâu nên có hơi quá đà, một trận trên giường chưa đủ tình thú liền thêm một trận ở trước gương, cảm thấy trước gương chưa đủ kí©h thí©ɧ liền tới ban công ra sức tɧác ɭoạи, cảm thấy ban công quá lạnh liền tới phòng tắm ngâm nước ấm cuối cùng lại không hiểu vì đâu vì ai mà lại đánh thêm một trận, tới lúc Cảnh Thiên ôm được thỏ nhỏ của hắn lên giường thì con thỏ kia đã mơ màng ngủ rồi

"Mai em muốn đi mua quà Tết" Mục Nhiên vừa mệt vừa buồn ngủ vẫn cố thì thầm

"Ngủ đi, mai anh đi với em" Cảnh Thiên ôm cục cưng vào ngực, hôn lên trán cậu nhẹ giọng đáp lời

______________________

9:00 sáng hôm sau, Mục Nhiên do trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt đêm qua mà mệt tới giờ mới mở mắt ra nổi, dậy làm chút đồ ăn sáng đơn giản rồi mới gọi Cảnh Thiên, hắn cư nhiên gắt ngủ ôm ghì cậu lại không cho động đậy, sau còn sờ soạng khắp nơi, lưu lên cổ cậu vài trái dâu tây mới chịu buông ra đi rửa mặt, cậu bất lực chỉ có thể trưng khuôn mặt hờn dỗi với tên lưu manh kia

Xử lí xong bữa sáng, Cảnh Thiên lái xe cùng vợ hắn đi mua đồ Tết, không khí mùa xuân ấm áp tràn ra khắp nơi, đèn l*иg đỏ lớn nhỏ treo trang trí bên đường đung đưa trong từng làn gió nhè nhẹ, đường phố vắng hơn một chút do mọi người đã về quê ăn Tết cả rồi, do hắn bận rộn cuối năm nên đi sắm đồ hơi muộn

30 Tết, trung tâm mua sắm đương nhiên chưa đóng cửa, quà Tết cho trưởng bối Cảnh Thiên cùng Mục Nhiên đã lựa chọn rồi đặt làm riêng cách đây nửa tháng rồi, giờ tới căn bản là để mua một chút đồ linh tinh, với lại hắn cũng muốn ôm vợ hắn đi dạo phố mua đồ cuối năm, cảm giác đương nhiên là rất tốt

____________________

Mua xong một vài món đồ nhỏ xinh, Mục Nhiên cảm xúc rất tốt chạy ở phía trước Cảnh Thiên vui vui vẻ vẻ cười nói, khuôn mặt cười lên rạng rỡ dưới ánh nắng mùa xuân nhàn nhạt môi hồng răng trắng, núm đồng tiền nho nhỏ trên má hiện lên kì thật vô cùng xinh đẹp, nét thuần khiết giống như một thiên sứ, một thiên sứ ham chơi lạc từ thiên đàng xuống trần gian, đã lỡ lạc rồi một thiên sứ đã nhiễm bụi trần không muốn trở lại thiên đàng nữa

"Em thật đáng yêu" Cảnh Thiên tay cầm theo một đống đồ xinh xắn mà vợ hắn chọn được, nhìn ngắm cậu hắn chỉ vô thức thốt ra, môi khẽ đặt một nụ hôn lên núm đồng tiền bên má cậu, ánh mắt cùng giọng nói dịu dàng hoà cùng không khí này còn cả thêm một thiên sứ nhỏ vừa bị hôn hai má đỏ ửng đáng yêu giống như một bức tranh, một bức tranh vô cùng êm dịu, xinh đẹp

Hai người mua xong đồ, Cảnh Thiên lái xe về biệt thự, cùng Mục Nhiên sắp xếp vài bộ quần áo đơn giản rồi trở về nhà ăn Tết cùng bố mẹ, lái xe thật lâu Mục Nhiên đã ngủ được mấy giấc còn có khi giả vờ ngủ để tiện nhìn ngắm vẻ mặt khi lái xe của Cảnh Thiên chuyên tâm trầm lặng thật là ngầu

Buổi tối mới về tới nơi, cũng chưa quá muộn nên Cảnh Thiên vẫn là đưa Mục Nhiên về nhà thăm bố mẹ cậu trước, ở lại cùng ba mẹ cậu ăn cơm, đến khi khá muộn hắn cũng đang luyến tiếc để cậu ngủ lại nhà bố mẹ thì mẹ của cậu cũng rất hiểu ý bảo cậu trở về cùng hắn, hắn cùng cậu yêu nhau đã hơn 6 năm, tình cảm vẫn tốt như vậy bà vui mừng còn không kịp lỡ lòng nào lại chia rẽ uyên ương, vậy là Mục Nhiên vẫn là ngoan ngoãn trở về cùng chồng cậu, về tới nhà chào hỏi bố mẹ Cảnh Thiên cùng hai vị phụ huynh hàn huyên vài chuyện, xem vài chương trình TV rồi hai người mới lên phòng nghỉ ngơi

_________________

Mục Nhiên cùng Cảnh Thiên ngâm bồn nước ấm tẩy rửa xong một thân mệt mỏi mới đi ra, cậu thư thái nằm bẹp trên giường, hắn tắm xong còn chả thèm mặc quần áo tử tế chỉ qua loa quấn ngang hông một cái khăn làm tuyến nhân ngư sâu rõ hiện lên kéo dài rồi khuất sau lớp khăn, hắn ngồi xuống cạnh cậu thư giãn khớp vai

"Anh có mỏi vai không?" Mục Nhiên trèo xuống giường, lục tủ đồ lấy ra chai tinh dầu nhỏ, đổ chút tinh dầu ra tay xoa xoa rồi tiến đến nhẹ nhàng bóp vai cho Cảnh Thiên, với cái tướng ngồi thẳng quy củ của hắn lái xe suốt mấy tiếng như vậy hẳn là mỏi nhừ luôn rồi đi

"Bảo bối xoa xoa sẽ không mỏi nữa" Cảnh Thiên nheo mắt hưởng thụ lòng bàn tay nho nhỏ mềm mại đang xoa bóp trên vai hắn, khẽ xoay đầu lại hôn lên nhẹ lên môi Mục Nhiên một cái

"Anh thật dẻo miệng" Mục Nhiên khẽ cười nói câu trêu đùa

"Lời của anh nói với em đều là thật lòng a" Cảnh Thiên tỏ vẻ oan ức

"Cái đồ lưu manh nhà anh, còn lâu em mới tin, toàn lừa em"

"Là khi nào a, sao anh lại không nhớ gì hết"

"Còn nói, đêm qua là ai luôn miệng nói chỉ một lần nữa thôi, rốt cuộc là bao nhiêu lần, hừ" Mục Nhiên phồng má tức giận chất vấn

"Được rồi anh nhận sai nhận sai, đừng dỗi nào" Cảnh Thiên ôm ôm con thỏ kia lại, nói là hờn dỗi cũng chỉ là đùa thôi rõ ràng con thỏ này vẫn đang nhẹ nhàng mà bóp bóp vai hắn, vị ngọt từ trong tim tràn ra hắn mỉn cười hôn lên hai má đang phồng lên tỏ vẻ của Mục Nhiên, lại xoa xoa má cậu, rồi lại hôn

"Vì anh đã lái xe mệt mỏi cả ngày em bỏ qua cho anh lần này" Mục Nhiên lúng liếng cười rộ lên, dễ thương như một đứa trẻ con được kẹo

"Bảo bối ngày càng giỏi trêu đùa" Cảnh Thiên niết nhẹ cái cằm nhỏ của cậu

Trêu đùa một chốc lại dịu dàng xoa bóp một hồi xong liền ôm nhau ngọt ngọt ngào ngào mà đi ngủ

____________________

Sáng hôm sau, là ngày cuối cùng trong năm, cả hai nhà đã có kế hoạch cùng nhau đi cắm trại ngắm hoa đào nở thư giãn trên một ngọn đồi ở ngoại ô cách nhà vài tiếng lái xe

Ngọn đồi này là gia sản truyền từ đời này qua đời khác của gia tộc Cảnh Thiên, do ông cố của Cảnh Thiên mua lại từ rất lâu rồi, sau khi ông cố mất ông cũng có nguyện vọng một phần tro cốt của ông sẽ được rải trên ngọn đồi này nên ngọn đồi được coi như bảo vật gia truyền được nhiều đời con cháu trông giữ cho tới đời ông Cảnh sau này người thừa kế sẽ là Cảnh Thiên

Nơi này thật sự là nơi quanh năm lúc nào cũng đẹp, một ngọn đồi không lẫn bất cứ loài cây nào chỉ trồng cây đào, quanh năm rợp bóng xanh rờn mát mắt chỉ khi mùa xuân đến, cả một đồi hoa đào thi nhau bung nở hồng rực vô cùng kiều diễm, dọc con đường đi lêи đỉиɦ đồi hai bên toàn là hoa, gió nhè nhẹ thổi qua cuốn theo mùi hương hoa đào dìu dịu, trời còn sớm sương đọng trên cành hoa chưa tan hết lấp la lấp lánh ảo diệu như trong cõi tiên ( Bối: tự tôi còn thấy chán cái kiểu văn tả cảnh như mấy bé cấp 1 của tôi) Mục Nhiên nhìn ngắm thích đến ngẩn ngơ, đôi mắt cong cong tràn ngập ý cười

Cảnh Thiên lái xe chậm lại để bảo bối nhà hắn thoả thích ngắm nhìn, đây không phải lần đầu hắn dẫn cậu tới đây, những năm trước đều đã đi vào mùa hè vì không khí ở đây mát mẻ thích hợp để đi cắm trại, mùa xuân năm trước lại có mưa nên rốt cuộc đây mới là lần đầu tiên hắn đưa cậu đến ngắm đồi hoa đào này vào mùa xuân, nhìn cậu vui đến mắt cũng cong lên miệng không dứt được nét cười hắn cũng vô thức cười theo

Mọi người lên tới đồi hoa thì đã là giữa trưa nhưng không khí mùa xuân mát mẻ, ở trên đồi bóng cây lại nhiều nên rất dễ chịu, cả nhà 6 người cùng nhau trải thảm ăn một chút đồ ăn nhẹ cho bữa trưa vui vẻ cười nói, nói một hơi liền bàn thẳng tới chuyện đám cưới của Mục Nhiên và Cảnh Thiên, đều muốn tổ chức vào mùa xuân, cái mùa đẹp nhất trong năm, mùa của sự khởi đầu

Buổi chiều, trời dìu dịu nắng, 4 vị phụ huynh đều muốn ở nơi thoáng đãng hưởng nắng uống trà ngắm hoa thì Cảnh Thiên lại cùng Mục Nhiên đi dạo trên những con đường lát đá, bên sườn kia của ngọn đồi có một toà biệt thự nghỉ dưỡng, tuy gia đình hắn không thường đến ở nhưng vẫn có người đến dọn dẹp thường xuyên, rất sạch sẽ, hắn muốn đưa cậu tới đó

Vào cổng biệt thự, Cảnh Thiên dẫn Mục Nhiên đi ngắm ngía bốn bề, từng nơi từng chỗ trong toà biệt thự hắn đều dẫn cậu đi qua, lúc sau hắn mới xuống gara tìm chiếc xe đạp mà hắn đã chuyển tới đây trước đó, còn có vài món đồ vô cùng làm người vui thích

Vòng vòng trên xe đạp một quãng xa, đến một quãng đất rộng với thảm cỏ bao la, nơi này vô cùng bằng phẳng được lão Cảnh dùng để đánh golf thư giãn, con sói nào đó đã dụ được bé thỏ trắng vào hang liền giở thói lưu manh, kéo Mục Nhiên xuống ngồi trên thảm cỏ, lại đè cậu ra hôn tới

"Thiên...ư....anh làm gì?"

"Bảo bối, muốn không?" Cảnh Thiên gian manh luồn tay vào quần áo Mục Nhiên mà sờ soạng, nắm lấy hai bên đầu nhũ khẽ niết

Mục Nhiên khẽ run lên, cả người dựa hết lên ngực Cảnh Thiên, quang cảnh bây giờ làm cậu nhớ tới một trận xấu hổ ở vườn sau ở biệt thự lần trước, mặt ngượng chín, lắc đầu nguầy nguậy không trả lời

"Hửm? Trả lời anh" Cảnh Thiên không ngừng sờ nắn đầṳ ѵú đã cương cứng còn lần xuống nơi đũng quần cách một lớp vải mà nhợt nhạt trêu chọc bướm nhỏ, chỉ một chốc lớp vải quần liền bị thấm ướt thành một mảng đậm màu

"A....ânn..... Thiên.....anh đừng vậy ứ đừng mà....."

"Nhóc con mạnh miệng" Cảnh Thiên mắng, thuận tay lột luôn cái quần đã ướt cùng áo của Mục Nhiên xuống

"AAA....đừng.....em...em" mặt Mục Nhiên đỏ bừng, cặp mông căng tròn được qυầи ɭóŧ bao lại một nửa, cái eo thon nhỏ, cần cổ trắng mịn tinh tế, cả thân thể lộ ra dưới ánh nắng nhạt thật vô cùng diễm lệ

"Ngoan nào, em thật sự không muốn?" Cảnh Thiên thừa biết còn hỏi, yêu tinh kia đêm qua rõ ràng đi đường đã mệt đêm còn đợi hắn ngủ rồi leo lên cọ cọ thằng em của hắn, hắn đã ngủ còn bị cái l*и ấm áp ướt nước kia cọ tỉnh, hắn cũng muốn nhìn tiểu yêu tinh kia lén lút chủ động sẽ xing đẹp đến thế nào nên vẫn im lặng tiếp tục giả vờ ngủ, nhìn khuôn mặt đỏ hồng kia dưới ánh trăng mờ, môi mím lại cố không để bản thân phát ra tiếng, làm điều xấu xong còn không quên lau dọn sạch sẽ rồi mới chịu đi ngủ

"Em...em..... thật sự không muốn a~ ba mẹ...ba mẹ sẽ biết"

"Ồ... vậy chắc là đêm qua anh đã nằm mơ rồi" Cảnh Thiên tỏ vẻ như hiển nhiên mà cảm thán

Mục Nhiên vừa nghe đã giật mình, không lẽ đêm qua anh ấy chưa ngủ, vậy .....vậy thì

"Bé cưng đồ của em dơ rồi, mặc tạm cái này đi" Cảnh Thiên nhìn khuôn mặt đủ mọi biểu tình chuyển từ giật mình sang lo sợ rồi lại ngượng ngùng liền hiểu trong đầu tiểu yêu tinh kia nghĩ gì, tiện tay lột luôn cái qυầи ɭóŧ vướng víu kia xuống khỏi mông Mục Nhiên, sức của cậu một omega nhỏ nhỏ mềm mềm còn lâu mới đọ lại một alpha cường đại như hắn

"Thứ này ....sao có thể mặc chứ, đến quần cũng không .... không có" Mục Nhiên cúi mặt nhìn cái áo hai dây vải voan trắng ngắn cũn cỡn mỏng đến hoàn toàn trong suốt trên tay, ngập ngừng nói

"Vậy không mặc gì, tôi lại càng yêu thích" Cảnh Thiên ghé sát bên tai Mục Nhiên mà thổi khí

Mục Nhiên vừa nghe liền hốt hoảng mà mặc luôn cái áo kia vào, sợ con sói kia đổi ý trực tiếp để cậu không mảnh vải che thân

Cảnh Thiên vừa lòng quan sát, chiếc áo voan trong suốt có viền ren trắng, hai cái dây áo mảnh choàng qua bờ vai nhỏ nhắn để lộ xương quai xanh tinh tế, hai đầṳ ѵú bán cương nhô lên sau lớp vải không thể che dấu một màu đỏ câu nhân, do quá ngắn nên áo cũng chỉ hờ hững che được một nửa cặp mông tròn vểnh, khe mông lộ ra phơi bày cả bướm xinh đang rỉ nước cùng lỗ hậu hồng hồng

"Gió lùa qua.....ưm~~~"

"Bé cưng, bướm nhỏ của cưng rõ ràng thèm đυ. tới phát khóc rồi" Cảnh Thiên đưa tay xoa xoa bên ngoài cánh bướm, tách ra ở giữa một khe nhỏ moi móc ra từng đợt nước da^ʍ ướŧ áŧ, còn không báo trước mà thọc ngón tay vào doạ Mục Nhiên kêu to một tiếng, cả người vô lực dựa cả vào hắn, hắn chỉ khẽ cười tà nâng mông cậu lên xe đạp, để cậu ngồi vững, hắn mới âm thầm gạt công tắc trong tay

Lập tức Mục Nhiên thấy có thứ gì đó từ yên xe cộm lên, chọc vào khe mông cậu, cậu giật mình nhích nhích mông nhìn xuống mới biết chiếc xe đạp có gắn thêm ©ôи ŧɧịt̠ giả đang nhô lên giữa yên xe, ©ôи ŧɧịt̠ giả có thể chuyển động nhấp nhô lên xuống, Cảnh Thiên lấy tay banh hai bên mép l*и ra hai bên bảo cậu cắm ©ôи ŧɧịt̠ giả vào lỗ bướm rồi ngồi xuống

"Hức.....ô....ô sâu quá......sâu quá.....em... không ư ư ư.... không nổi......làm ơn tắt nó......aaa....tắt nó đi......em.....ô ...ô" tư thế ngồi trên xe trọng lượng cả phần trên dồn xuống dưới làm háng Mục Nhiên tỳ chặt xuống l*и non với yên xe ma xát liên tục, chân còn phải liên tục nhích lên nhích xuống đạp xe làm ©ôи ŧɧịt̠ giả cắm cực sâu vào bên trong thụt cho cậu tê l*и rêи ɾỉ

"Tự mình đạp xe đi cưng, em bao nhiêu tuổi rồi còn cần tôi giữ xe cho tập sao?" Nói rồi liền vờ như sắp buông tay ra

"Đừng buông tay ......xin anh..... đừng mà...aaa..em ngã mất......á á.á....đừng" Mục Nhiên bị ©ôи ŧɧịt̠ giả kịch liệt thụt muốn banh lỗ bướm, cả người sướиɠ đến run run làm gì có tâm chí tự mình giữ thăng bằng trên xe đạp, nghe hắn nói vậy lập tức hốt hoảng

Cảnh Thiên chỉ giỏi mạnh miệng doạ, người hắn bảo vệ ngay phía trước nói ngã là ngã? Đâu có dễ như vậy, hắn đứng khuất sau lưng Mục Nhiên tay vẫn giữ chắc xe đảm bảo cậu an toàn, rõ ràng là lòng thì lo mà miệng thì mạnh, vì cơ bản cho dù có ngã xe đạp ở trên thảm cỏ này thì cũng sẽ chả xây xát gì nổi

"Ứ....... muốn rách ra rồi...... hức ..... xin anh ... Thiên......ô ô....quá sâu ân......quá sâu"

"Á...... mạnh quá...... lỗ nhỏ muốn bị ȶᏂασ nát.......ô..... Thiên......ấ.......đυ. chết em đi...... ngứa quá......aaaaa" Mục Nhiên bị ©ôи ŧɧịt̠ giả trên xe đạp đυ. tới sướиɠ l*и kịch liệt rên la, không biết trời đất, ©ôи ŧɧịt̠ giả thô bự vẫn không ngừng thụt mạnh 'phầm phập' vào cái lỗ đã bị ma sát tới đỏ hồng, nước l*и vang tứ tung ướt hết yên xe đạp cùng mép đùi trong của cậu

"Cục cưng, banh l*и ra" sau khi để Mục Nhiên chỉ đạp xe cũng cao triều hết 2 lần chảy lênh láng nước Cảnh Thiên mới ôm cậu xuống để nằm trên thảm cỏ

"Ư....... muốn nữa......ô.ô......bên trong thật ngứa.....ân ...ô" Mục Nhiên bị đυ. một hồi nhưng cây hàng kia rõ ràng không thô được bằng hàng của Cảnh Thiên, không chọc được tới được tử ©υиɠ yếu ớt kia nên bắt đầu cảm thấy thèm khát ngứa ngáy

"Bên trong? Cưng nói tử ©υиɠ của cưng sao?" Cảnh Thiên chọc chọc ngón tay vào lỗ l*и còn chưa kịp khép lại của Mục Nhiên, cái l*и nhỏ bị chơi một hồi đã rất mềm

"Ân ...mau mau.....ớ....ư.....mau đυ. tử ©υиɠ của em đi........ ngứa quá.... hức"

"Con mẹ nó, cái l*и da^ʍ dật" Cảnh Thiên tát 'bốp bốp' liên hồi nên miệng âʍ đa͙σ bị đυ. tới đỏ hỏn đang hé mở trào nước l*и ướt dầm dề

Một vòng ȶᏂασ đυ. mới lại bắt đầu, Mục Nhiên bị chim lớn ȶᏂασ sướиɠ tới rêи ɾỉ khàn cả giọng, Cảnh Thiên dọng háng ȶᏂασ bạo lỗ bướm xinh xinh thành cái l*и đĩ sưng đỏ, môi âʍ ɦộ sưng lật cả ra ngoài, hộŧ ɭε nhỏ cũng lộ ra khỏi mép l*и, cái lỗ be bé bây giờ sưng không khép lại nổi mà thành một cái động tròn liên tục co rút trào ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn vừa trút vào trắng đυ.c, nóng bỏng, cặp đùi trắng nõn dày đặc dấu hôn đỏ khẽ giật giật sau liên tiếp nhiều trận cao trào, cậu còn không đứng dậy nổi, chỉ nằm mơ hồ thở dốc, ngược lại hắn vẫn đang rất thừa sức, đưa tay banh miệng l*и móc tinh ra bôi lên môi cậu, miệng khẽ thì thầm

"Còn muốn bị tôi ȶᏂασ không? Giờ l*и cưng còn không khép lại nổi, hộŧ ɭε cũng sưng to lòi ra ngoài rồi" Cảnh Thiên gảy gảy hộŧ ɭε

"Ư..... thực sướиɠ a~, bên trong đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh......ứ...... đừng ân... đừng nhéo nữa....á .á ....ưm" Mục Nhiên liếʍ môi nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ Cảnh Thiên vừa bôi lên, cười cười thoả mãn, còn cố nhướn người hôn hôn cắn cắn môi hắn, liền bị hắn nhéo mạnh thịt l*и như cảnh cáo, suốt mấy tuần chỉ lo công việc khô khan tới hôm nay cậu mới cùng hắn tận hứng như vậy

"Cưng còn sức đùa giỡn tôi, xem ra tôi vẫn nên ȶᏂασ cưng, ȶᏂασ tới khi nào l*и cưng sưng không mặc nổi qυầи ɭóŧ chỉ có thể ngày ngày lộ l*и cho tôi đυ., trong l*и luôn nhồi đầy ắp tinh đặc nóng hổi mới mẻ của tôi, được không, hửm?"

Mục Nhiên đang mơ màng cũng bị một chuỗi da^ʍ ngôn uế ngữ của Cảnh Thiên doạ cho tròn mắt, không dám nói gì chỉ liên tục lắc đầu

"Đυ. tới khi cái l*и da^ʍ này một tấc cũng không rời khỏi ©ôи ŧɧịt̠ bự được, luôn thèm ©ôи ŧɧịt̠ chảy nước, tôi sẽ nhét ©ôи ŧɧịt̠ rung vào l*и cưng rồi để cưng đi học bạn bè đều sẽ biết cưng da^ʍ tới thế nào đến đi học cũng phải ngậm ©ôи ŧɧịt̠, ............."

"Không có...... không có muốn như vậy......anh đừng nói ...... thực ngượng" Mục Nhiên bịt miệng Cảnh Thiên lại

Cảnh Thiên cười rộ lên nhìn bé mèo nhà mình bị trêu tới xù lông rồi, hắn cũng không tiếp tục chơi đùa mà ôm cậu về biệt thự tắm rửa, thay quần áo lại bôi thuốc giảm đau tử tế cho cậu rồi mới trở về nơi cả nhà cắm trại

_____________________

"Hai đứa đi đâu tới giờ mới vác mặt về?" Bà Cảnh cùng bà Mục cùng lúc hỏi, không biết bọn trẻ làm gì mà đi suốt từ chiều tới giờ

"Dạ, chỉ đạp xe dạo quanh đồi thôi ạ, tiểu Nhiên em ấy "quá thích" nên "con chơi" hơi lâu" nói xong liền nhìn Mục Nhiên cười khẽ, ôm cậu vào lều

Hai vị phụ huynh nghe xong câu trả lời cảm thấy rõ là kì quái, "tiểu Nhiên quá thích" nhưng "con lại chơi hơi lâu" là cái dạng gì? Nhưng rốt cuộc cũng không hiểu vấn đề nên đành nhăn mày bỏ qua

Cảnh Thiên để Mục Nhiên gối lên tay mình ngủ, hắn chỉ nằm im nhìn cậu, có lẽ là đang ở trong vườn đào nên mùi đào quanh Mục Nhiên cũng đậm lên thấy rõ, mùi hương ngọt ngào vương vấn rất dễ chịu, vợ hắn vừa đẹp lại vừa thơm còn dễ thương đến bức người như vậy hắn thật muốn nhịn cũng khó lòng nhịn nổi, ban đầu hắn cũng không muốn ngủ chỉ ôm cậu vậy mà chỉ vì mùi hương ngọt ngào kia cứ như vậy từ từ dỗ hắn vào giấc ngủ khi nào không hay

"Hai đứa có định dậy ăn tối không thì bảo đây?" Ông Cảnh gọi tới mấy lần cũng không nghe thấy hồi âm mới cao giọng

"Dạ dạ" Cảnh Thiên vẫn tỉnh dậy trước, nhìn đồng hồ đeo tay đã hơn 7h, lại còn để người lớn gọi dậy, hắn chỉ khẽ cựa mình Mục Nhiên đã tỉnh lơ mơ gọi hắn một tiếng "Thiên~~"

"Anh đây"

"Em ngủ lâu chưa?"

"7h rồi, em có đói không? Muốn dậy không? Không thì ngủ thêm lát nữa anh hâm đồ ăn cho em" Cảnh Thiên nghiêng người vuốt lại mái tóc hỗn độn của Mục Nhiên hỏi hỏi rồi hôn lên trán cậu

"Không cần đâu, em chỉ hơi đau hông" Mục Nhiên cảm thấy khá ổn chỉ có hông hẳn là do vận động liên tục nên hơi đau mỏi, nơi xấu hổ kia hoàn toàn sạch sẽ không có cảm thấy khó chịu

"Thật không? Nơi này không đau, hửm?" Cảnh Thiên sờ sờ bướm nộn, đã đỡ sưng rồi

"Dạ thật~" Mục Nhiên như con mèo nhỏ nũng nịu rúc vào ngực hắn cọ cọ, thanh âm mang theo giọng mũi ngái ngủ đáng yêu đòi mạng, Cảnh Thiên cầm lòng không đặng lại ôm hôn con mèo nhỏ của hắn một hồi mới đi ra cùng cả nhà nướng thịt ăn tối

Sau bữa tối hai người tìm một nơi yên tĩnh, ngồi trên sườn dốc cùng nhau ngắm sao, gió trên đồi cao ban đêm rất lạnh, Cảnh Thiên liền ôm chặt bảo bối của hắn trong lòng, nhìn ngắm trời khuya đẹp đẽ

"Bảo bối, sao đẹp không?"

"Rất đẹp, anh xem chòm sao kia rất sáng"

"Em cảm thấy có gì đẹp hơn không?"

"Anh đẹp hơn"

"Anh lại cảm thấy em còn đẹp hơn"

Một nụ hôn phớt dịu dàng lại được trao đi, dưới bầu trời trên thảm cỏ, có hai người, hai trái tim nhưng đập cùng một nhịp 'thịch thịch thịch'

Bảo bối à, bầu trời rất đẹp nhưng từ khi anh nhìn thấy em, anh nhận ra ngoại trừ em chả còn gì đáng để ngắm nhìn nữa cả