Chương 1: Người mẫu khỏa thân nam

Ngọc Vân là sinh viên mỹ thuật năm nhất.

Nơi cô học là trường Mỹ thuật quốc gia. Ngôi trường đã đào tạo ra rất nhiều họa sĩ, nhà thiết kế nổi tiếng trong và ngoài nước.

Vì là khoa mỹ thuật, nên sinh viên nơi đây cũng rất tự do phóng khoáng. Bọn họ không còn bị gò bó trong những bộ đồng phục quy cũ của thời trung học, mà được phóng tác thoải mái theo sở thích của mình.

Ngọc Vân xuất thân từ gia đình bình dân, tuy không phải nghèo khó gì nhưng từ nhỏ cô đã đam mê nghệ thuật, lớn lên lại muốn trở thành họa sĩ. Mà cái ngành này đầu vào thì nhiều, theo ngành nghề quá tốn kém nhưng đầu ra sau này lại cạnh tranh rất cao. Thậm chí đương thời có được mấy họa sĩ nổi tiếng đây?

Vấn đề quan trọng chính là học phí trường rất cao, còn thêm những thứ như họa cụ, giấy bút, giá vẽ, đủ thứ chi phí đi kèm. Vì thế Ngọc Vân đi học cũng không thể mặc đồ hàng hiệu như đa số sinh viên nơi đây. Hàng ngày cô chỉ bận áo thun mua ở chợ đêm với giá chưa đến sáu mươi ngàn. Quần jean, váy dài vân vân mua giảm giá cũng chỉ hơn trăm cành. Cũng may, Ngọc Vân xinh đẹp lại cao ráo, ba vòng phát triển đầy đủ cân đối rất đẹp mắt. Lại thêm cô có mắt thẩm mỹ tốt, rất biết phối đồ nên dù mặc đồ chợ vẫn không bị quê mùa, thậm chí trông Ngọc Vân còn có phần thời thượng.

Sau học kỳ một đâm đầu vào dựng tượng người, cuối cùng đám sinh viên năm nhất đã bước đến khóa vẽ người thật khỏa thân.

Đám sinh viên mới ai cũng vừa háo hức vừa ngượng ngùng. Lớp bảy giờ ba mươi bắt đầu, sáu rưỡi đã có một hàng người chờ không nổi đứng tụ tập trước cửa lớp.

Giữa trung tâm lớp học, trên bục gỗ thấp là một người đàn ông gần bốn mươi.

Một đám con trai thấy mẫu nam thì nhuệ khí lúc đầu bị tuột dốc không phanh như người bị tuột huyết áp, đứa nào đứa nấy mặt mày ủ ê. Đám sinh viên nữ thì ngược lại bẽn lẽn đỏ mặt, che miệng cười khúc khích rỉ tai nhau bàn tán.

Ngọc Vân cùng cô bạn cùng nhà ngồi chung một chỗ. Chỗ cô đúng góc chính diện nhìn bao quát toàn thân mẫu rất rõ ràng.

Khuôn mặt người đàn ông tuy không xuất sắc nhưng ở độ tuổi này có thể coi như đẹp trai. Xương hàm mặt góc cạnh rõ ràng, mày rậm mắt sâu, mũi lại cao thẳng. Đường nét khuôn mặt này nhìn một cái đã rõ không phải thuần châu Á, có chút gì đó của người phương Tây. Là con lai sao?

Đã qua nửa tiếng người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thể thoải mái không tạo dáng gì. Cơ thể ông ta cao lớn, đường cơ bắp hiện rõ ràng, hẳn để phục vụ tốt cho công việc mà đi tập gym rất đều đặn. Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh có chút tư vị hoang dã. Cả cơ thể ông ta gần như trần trụi, chỉ mặc độc một chiếc qυầи ɭóŧ tam giác che đi bộ phận nhạy cảm phía trước.

Trong không khí còn thoảng một cỗ nước hoa nhàn nhạt lại đậm hương vị đàn ông. Cả người ông ta đứng yên tĩnh lặng như một bức tượng thạch cao lại toát ra một cỗ khí chất thành thục lại trầm tĩnh. Đó là thứ mà đám nhóc sinh viên nam mới bước chân vào ngưỡng đại học không thể có được.

Ngọc Vân thật nghi hoặc, một người đàn ông với khí chất như thế lại chấp nhận làm người mẫu khỏa thân cho đám sinh viên chỉ trỏ bàn tán.

Có lẽ vì ánh mắt của Ngọc Vân quá chăm chú nhìn người người đàn ông, mà cô cảm nhận được sóng mắt của ông ta khẽ chuyển động. Ánh mắt hờ hững quét qua cô khiến Ngọc Vân có chút xấu hổ, lập tức theo quán tính đưa bản vẽ lên che mặt.

Nhưng có lẽ Ngọc Vân đã nhìn lầm. Khi cô bẽn lẽn hạ bàn vẽ xuống, cô chỉ thấy không chỉ cơ thể người đàn ông bất động mà cả lông mi cũng chẳng thèm chớp. Ánh mắt của ông ta còn chẳng đọng một chút xíu cảm xúc nào, dù là xấu hổ hay ngượng ngùng gì khi bị đám thanh niên mới lớn săm soi chỉ trỏ. Có lẽ ông ta quá quen với việc làm mẫu này rồi.

Giảng viên mỹ thuật cũng đã trung niên gần năm mươi tuổi, sắp về hưu, đã có nhiều năm kinh nghiệm giảng. Tay cô ta cầm cây thước thon gọn dài bằng inox chỉ vào từng đường cơ trên người người mẫu vừa giảng giải.

Đầu thước tròn trịa ấn vào da thịt căng chặt trên khuôn ngực của người đàn ông, cọ qua đầṳ ѵú màu nâu sẫm khiến nó hơi cứng lên. Đầu thước thế mà còn xoay vòng quanh quầng vυ" của người đàn ông ấy.

"Khi lên bóng nhớ chú ý chỗ vòm vυ" sắc tố sẽ sẫm hơn màu da xung quanh..."

Ngọc Vân ôm bảng vẽ, tay cầm bút chì, nheo mắt gióng theo tỷ lệ cơ thể người đàn ông. Tỷ lệ tám đầu ước chừng người đàn ông này phải cao hơn một mét tám. Đường hàm góc cạnh, xương quai xanh rõ rệt, vòm ngực chia khối rõ ràng, cơ bụng tám múi săn chắc.

Ngọc Vân thu tay, cổ họng cảm thấy bỏng rát, nhưng tuyến nước bọn lại không ngừng dâng lên. Cô nuốt một cái ực sau đó đỏ mặt vội lấy chai nước trong giỏ lên uống nhằm che đi hành động xấu hổ của mình.

Cho đến khi giảng viên cầm thước đặt bên dưới đũng qυầи ɭóŧ của người đàn ông, nâng vật bên trong lên một chút.