Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Ngày Đều Làm Vạn Nhân Mê

Chương 8:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này, viện nghiên cứu thấy vật thí nghiệm quý giá - Trầm Hân Nguyệt đang có tình trạng không tốt lắm, nên chuẩn bị thuê cho hắn một nhân viên hộ lý .

Bởi vì cân nhắc việc phải thường xuyên đến đây, Diệp Thanh Quân cũng không muốn lại mạo hiểm để bị phát hiện, bảo hệ thống đánh ngất một người được chọn, trước tiên giấu ở một góc ẩn khuất. Sau đó, cậu và mấy người được tuyển khác cùng đi đến chỗ Trầm Hân Nguyệt.

Dọc theo đường đi, cậu có chút lưu ý tới khung cảnh viện nghiên cứu, muốn nhớ bản đồ một chút, nói không chừng về sau này còn dùng đến. Sau đó, cậu phát hiện mình căn bản không nhớ được đường, vì thế rất nhanh liền từ bỏ ý tưởng này, sau khi đi ngang qua một cánh cửa bình thường, gợi ý của hệ thống đột nhiên vang lên.

[ Phía sau cánh cửa này có chất dịch lấy từ trên người tang thi, là vật phẩm thu thập, kiến nghị ký chủ tìm cơ hội đi sưu tập ]

Diệp Thanh Quân bình thường xuyên qua thế giới khác đều không thể mang đi bất cứ thứ gì ở nơi này, nhưng có một ít vật phẩm đặc thù được hệ thống phân loại là vật phẩm thu thập. Vật như vậy có thể mang đi, hơn nữa còn có thể sử dụng tại các thế giới khác, hoặc là cùng những người khác trao đổi.

Nhưng có lúc đi qua vài thế giới cũng không gặp được một vật phẩm thu thập, mà đồ vật như chất dịch tang thi này tuy không tính là đỉnh cấp nhưng cũng có chút giá trị.

Cậu nhìn cánh cửa này vài lần, quyết định sau này biết rõ tình huống của căn cứ sẽ lại đến.

Sau khi trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, mọi người mới đến trong phòng Trầm Hân Nguyệt.

Căn phòng này so với những phòng thí nghiệm khác nhìn qua không có gì khác nhau, chỉ là điều kiện tốt hơn một chút mà thôi. Còn Trầm Hân Nguyệt đang mặc bệnh phục màu trắng, dựa vào trên ghế sô pha, trong tay cầm sách lật xem, sắc mặt nhìn qua so với ngày thường càng tái nhợt, cả người càng lộ vẻ tinh mỹ mà dễ vỡ của đồ sứ.

Sau đó liền có nhân viên công tác đi đến cùng hắn nói rõ tình huống hiện tại, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, lo lắng rằng hắn sẽ từ chối.

Trầm Hân Nguyệt buông sách xuống, hướng bên này nhìn lại. Khi tầm mắt hắn đảo qua Diệp Thanh Quân không có lấy một tia khác thường, cứ trầm mặc như vậy mười mấy giây. Một đám người bị hắn nhìn chăm chú đều trở nên khẩn trương, Trầm Hân Nguyệt mới nói: “Không cần nhiều người như vậy.”

Nhân viên công tác vội vàng nói: “Tuyển nhiều hay ít đều theo ý muốn của ngài.”

Hắn liền chỉ hướng cậu, mở miệng nói: “Vậy chọn người này.”

Lúc hắn nhìn thấy Diệp Thanh Quân cũng không quá kinh ngạc, sau đó chỉ vào cậu, nói với người bên cạnh: “Hãy tuyển người này, những người khác tôi đều không cần.”

Diệp Thanh Quân thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực vừa mới nhìn thấy thái độ lãnh đạm của hắn, cậu thật sự lo lắng đối phương để ý sự tình ngày hôm qua.

Vì vậy, cậu cứ thế được giữ lại trong ánh mắt hâm mộ ghen tị của người khác. Dù sao viện nghiên cứu này là địa phương giàu nhất căn cứ thành phố B, tuy yêu cầu đối với nhân viên công tác có chút cao nhưng tiền lương thì thực không tồi.

Cậu được cho biết quy củ của viện nghiên cứu, sau đó liền bị sắp xếp đến trong phòng Trầm Hân Nguyệt, để bảo đảm mọi lúc đều có thể thỏa mãn yêu cầu của hắn.

“Anh lại đến nữa rồi.” Chờ người bên ngoài đều rời đi, Trầm Hân Nguyệt tức khắc thay đổi biểu tình, khuôn mặt mỉm cười nhìn cậu, vỗ sô pha bên người, nói: “Tới ngồi bên này.”

Diệp Thanh Quân sau khi ngồi xuống liền lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, ngày hôm qua làm chuyện đó….” Thật là lịch sử đen tối của cuộc đời, quả thực có thể so được với lần trước bị nam chủ truy sát phải trốn vào WC.

“Không có gì, anh làm như vậy cũng chỉ vì mượn dị năng mà thôi, tôi sẽ không để ý.” Ánh sáng thánh phụ tỏa ra trên người Trầm Hân Nguyệt lúc này quả thực không thua gì Sở Quy.

Khoảnh khắc này, cậu chợt cảm thấy hắn tựa như thiên sứ vậy, sau đó lại rối rắm đưa ra thỉnh cầu của mình, tỏ vẻ ngày hôm qua dị năng chữa trị không đủ để trị liệu.

“Hóa ra là vậy.” Quang mang trong mắt Trầm Hân Nguyệt lập tức ảm đạm rất nhiều, thấp giọng nói: “Tôi còn tưởng rằng anh định đến thăm tôi, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi…”

Diệp Thanh Quân nhớ tới khổ sở mà hắn phải trải qua, tức khắc cảm thấy mình thật quá cặn bã. Khi cậu đang định nói gì đó để cứu chữa, Trầm Hân Nguyệt liền mặt đầy bối rối nói: “Tuy tôi biết anh còn có người muốn cứu, nhưng là hiện tại tôi muốn đi tắm, phiền anh có thể giúp tôi một chút không?”

Cậu hiện tại tốt xấu mang thân phận hộ lý, sao có thể không đáp ứng, sau đó liền giúp hắn đi tắm rửa.

Trong phòng hắn có phòng tắm, còn có một cái bồn tắm rất lớn, điều kiện như vậy đặt trong mạt thế quả thực quá xa xỉ.

Diệp Thanh Quân xả nước nóng vào bồn tắm, sau đó đẩy xe lăn đưa Trầm Hân Nguyệt tiến vào, định chuẩn bị chạy lấy người, kết quả lại bị hắn kéo quần áo.

“Một mình tôi không có cách nào tắm rửa…” Hắn nói tới đây, gương mặt vốn tái nhợt đều bị nhuộm đỏ.

Diệp Thanh Quân: “……” A! Đúng thế! Nhưng vì sao lại cảm thấy xấu hổ như vậy O///O

Mặc dù sau đó là truyện đam mỹ, nhưng cậu lại mạnh mẽ dùng lý luận cả hai đều là đàn ông, xem hết thì có là gì để thuyết phục bản thân, tiếp đó liền đưa tay giúp Trầm Hân Nguyệt cởi bỏ nút thắt quần áo.

Trầm Hân Nguyệt thập phần gầy yếu, cậu thấy liền không đành lòng, hạ quyết tâm đoạn thời gian này cho hắn ăn đến khỏe lên một chút.

Sau đó là quá trình tắm rửa không chút hương diễm, hoàn toàn không có gì để xem.

Chờ lúc Trầm Hân Nguyệt tắm rửa xong, cậu liền hỏi hắn ngày thường đều ăn cái gì, lúc này mới biết được bình thường hắn đều dựa vào truyền dịch để duy trì thân thể.

“Sao có thể như vậy.” Diệp Thanh Quân nhíu mày nói: “Như vậy thân thể làm sao có khả năng tốt lên.”

Trầm Hân Nguyệt cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia mù mịt. Những người đó vẫn luôn làm thí nghiệm trên cơ thể hắn, dù ăn đồ ăn cũng không có tác dụng gì, thân thể tốt lên cũng chỉ chờ đón càng nhiều thí nghiệm mà thôi.

Lúc hắn ngẩng đầu lên lần nữa, những cảm xúc trước đó hoàn toàn biến mất, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn về phía cậu, như thể rất ngượng ngùng mở miệng nói: “ … Nếu như anh có thể bón tôi ăn, vậy ngày mai tôi để bọn họ đưa cơm lại đây.”

Cậu đương nhiên là không chút do dự đồng ý. Trầm Hân Nguyệt có được sự bảo đảm, lập tức nở nụ cười, thò đầu qua hôn một cái trên môi cậu, sau đó nói: “Đây là dị năng cho anh ngày hôm nay, ngày mai nhất định phải tới đấy.”

Sau đó, dưới sự yểm hộ của hệ thống, Diệp Thanh Quân đem người qua đường bị đánh ngất kia kéo ra ngoài, tiếp đó để hệ thống sử dụng kỹ năng tẩy não. Như vậy, tất cả mọi người đều sẽ tự nhiên cho rằng người được chọn vừa nãy chính là người qua đường này, mà người qua đường này cũng sẽ không nhớ rõ việc mình bị đánh ngất.

Tiếp đến cậu liền dịch chuyển trở về địa phương mà tiểu đội nghỉ ngơi. Có mấy người còn đang nghỉ ngơi, có mấy người thì ở trên lầu làm chuyện người lớn… cơ mà không nhìn thấy Sở Quy. Trước khi cậu đi đã dặn Sở Quy trốn đi, hiện tại cũng không biết đã xảy ra chuyện gì…

Đừng vì hắn là công chính, có hào quang nhân vật chính mà yên tâm! Phải biết rằng hiệu quả của hào quang vai chính trên người hắn đã giảm đi rất nhiều… Bằng không Sở Quy sẽ chẳng khổ sở biến thành như vậy. Quả nhiên, cứ thế để lại một đứa trẻ ở chỗ này thật là quá sai lầm rồi QAQ! Cậu đúng là không xứng đáng làm cha ( từ từ… )

Trong đầu Diệp Thanh Quân một hồi hiện lên vô cùng nhiều hình ảnh đáng sợ. Cậu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lập tức lao ra ngoài tìm, kết quả vừa mới chạy đến trong sân liền thấy được một màn khiến cậu bị đả kích cực mạnh.

Một người đàn ông nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, mà Sở Quy còn đang túm lấy hắn hung hăng đá đạp… Hình ảnh này thực quỷ súc, phải biết rằng hắn hiện tại vẫn là một shota!

Cậu không kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy tới. Sở Quy vừa thấy cậu đến liền hai mắt rưng rưng nhào vào trong ngực cậu.

Cậu lại gần quan sát người đàn ông nằm trên mặt đất, phát hiện trên người hắn nhiều chỗ ướt một mảng, nhiều chỗ lại bị đốt cháy khét, hiển nhiên đây là kiệt tác từ dị năng song hệ của Sở Quy.

“Đây là làm sao? Em sao lại ở bên ngoài? Còn người kia là xảy ra chuyện gì?” Diệp Thanh Quân vội vàng hỏi.

Sở Quy tức giận nói: “Ba ba, người này muốn cướp vật tư của chúng ta… lại còn muốn động thủ, bé liền dạy dỗ hắn một chút.” Sau đó, hắn lại lo lắng nhìn cậu, viền mắt đã hơi ươn ướt: “Bé làm vậy có sai không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »