Chương 7:

Sau khi hệ thống nhắc nhở, Sở Quy tuy bị tang thi cắn nhưng vẫn ngoan cường gϊếŧ hết tang thi còn lại mới ngất đi.

Diệp Thanh Quân vội vã sử dụng dị năng. Tình huống hiện tại cậu cũng không dám trở về trong xe, cõng Sở Quy chạy tới trong phòng trống của cao ốc bên cạnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Người trong tòa nhà này hình như đã kịp thời rời đi, trong phòng chỉ còn lại những đồ vật cỡ lớn không thể mang theo, cũng không có tang thi trong phòng. Cậu đem áo khoác lót ở trên ghế sô pha, sau đó đem Sở Quy đặt bên trên.

Không gian chủ mà hệ thống vừa nhắc tới chính là không gian thuần trắng mà sau khi làm xong nhiệm vụ quay về, nhưng tình huống bây giờ là cậu làm nhiệm vụ xong cũng không thể trở lại. Cơ mà lúc huấn luyện, cậu đã học qua nội dung ở phương diện này.

Bởi vì có những người khi làm nhiệm vụ không cẩn thận khiến kịch bản trở nên quá mức vặn vẹo, có khả năng vì thế giới này ảnh hưởng mà bị cắt đứt liên hệ với không gian chủ. Lúc này, việc đầu tiên cần làm là bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, tiếp theo là tận lực đem cốt truyện sửa trở về như cũ. Nếu như không làm được, vậy thì đi ngược lại hoàn toàn với hướng đi của kịch bản, trong lúc hỗn loạn còn có cơ hội quay về.

Diệp Thanh Quân nhìn về phía Sở Quy sau khi bị tang thi cắn vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, không khỏi thở dài, vấn đề liền xuất hiện ở đây… Nếu có thể, người vừa bị cắn là cậu thì tốt rồi.

Bởi vì Sở Quy là công chính lại có dị năng cho nên tốc độ biến thành tang thi sẽ chậm hơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng vô dụng.

Dựa theo cốt truyện nguyên tác, hình như trong mấy căn cứ lớn có nghiên cứu viên đang nghiên cứu vắc xin phòng bệnh tang thi. Nhưng hiện tại Sở Quy vẫn chưa hoàn toàn biến thành tang thi, nếu như có dị năng giả chữa trị sử dụng dị năng với hắn, vậy rất có khả năng chữa khỏi.

Dị năng giả chữa trị rất ít thấy. Nguyên tác cũng chỉ tùy tiện viết một chút là căn cứ phụ cận có dị năng giả chữa trị mà thôi, căn bản vẫn chưa lên sân khấu, mà điều bây giờ cậu cần phải làm là đi tìm người này.

Nếu Diệp Thanh Quân chỉ là người bình thường thì đương nhiên đừng có đùa, nhưng tốt xấu cậu còn có hệ thống. Bình thường khi đi cốt truyện, hệ thống sẽ không cung cấp quá nhiều trợ giúp, nhưng lúc này tình huống nguy cấp, hệ thống liền mở ra một ít quyền hạn, trong đó cũng bao gồm dịch chuyển đến bên người mục tiêu đã chỉ định.

-----------

Trong phòng thí nghiệm ở viện nghiên cứu của căn cứ tại thành phố B.

Một thiếu niên làn da tái nhợt đang nằm trên giường. Hắn có ngũ quan tinh xảo mà thanh tú, mĩ lệ, thân hình thập phần gầy gò, đôi mắt xinh đẹp lạnh nhạt nhìn chăm chú những người xung quanh.

Xung quanh hắn có mấy nghiên cứu viên biểu tình cuồng nhiệt vây quanh, cẩn thận từng chút một đem ống tiêm đâm vào cánh tay trắng nõn kia. Mỗi lần làm chuyện này, họ đều vi diệu cảm thấy như đang phá hủy tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Tên của hắn là Trầm Hân Nguyệt, là dị năng giả chữa trị duy nhất ở thành phố B, đồng thời cũng là con trai của người phụ trách thành phố B. Vốn có thân phận như vậy, hắn lẽ ra có thể ở căn cứ hoành hành bá đạo mới đúng. Nhưng bởi vì hắn từ nhỏ thân thể ốm yếu nên không được quan tâm, hơn nữa còn có một người anh trai mạnh mẽ, cho nên khi biết con trai mình thức tỉnh dị năng hiếm thấy như vậy, cha hắn vì tiền đồ của căn cứ cùng với việc củng cố địa vị bản thân, vậy mà đem hắn đưa vào viện nghiên cứu.

Vì có thân phận như vậy, Trầm Hân Nguyệt ở viện nghiên cứu cũng không giống những vật thí nghiệm khác không có nhân quyền, nhưng vẫn bị hạn chế tự do. Mỗi ngày, hắn chỉ gặp những nghiên cứu viên, chỉ có thể ra ngoài hít thở không khí trong thời gian có hạn, cùng với phạm nhân chẳng có gì khác nhau .

Sau khi nhóm nghiên cứu viên này làm xong mọi việc, vì đã đến thời gian ra ngoài hít thở không khí, có một nghiên cứu viên đẩy xe lăn bên cạnh lại đây. Trầm Hân Nguyệt lạnh lùng nhìn chăm chú vào xe lăn. Nếu không phải vì bị quá nhiều thí nghiệm dằn vặt thì chân hắn đã sớm được dị năng chữa trị xong, sao còn phải giống một phế nhân như vậy.

Nghiên cứu viên đẩy hắn đi tới trong vườn hoa bên ngoài viện nghiên cứu, phong cảnh nơi này có thể coi là tốt nhất trong cả căn cứ.

“Tôi muốn ở một mình.” Trầm Hân Nguyệt lạnh nhạt nói.

Nghiên cứu viên tin tưởng viện nghiên cứu phòng bị nghiêm ngặt, không có khả năng có người xông tới, cũng biết Trầm Hân Nguyệt không có sức lực chạy trốn, liền xoay người rời đi.

…………

Diệp Thanh Quân bị hệ thống dịch chuyển lại đây, liếc mắt liền thấy một người cách đó không xa. Đó là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp, nhìn qua thân thể không khỏe, đang ngồi trên xe lăn, đồng phục bệnh nhân có chút rộng làm hắn trông càng thêm gầy yếu.

Tuy rằng không quá tin tưởng, nhưng được hệ thống khẳng định, cậu xác nhận người này chính là dị năng giả chữa trị mà mình muốn tìm.

Diệp Thanh Quân còn đang do dự nên nói như thế nào, kỳ thực cậu định nhân lúc đối phương ngủ lén lút mượn chút dị năng, kết quả là đến không đúng thời cơ. Mà Trầm Hân Nguyệt cũng đã phát hiện động tĩnh bên này, quay đầu nhìn lại: “Ai?”

Cậu đành phải thành thật đi ra ngoài. Hắn chỉ vừa liếc mắt nhìn cậu liền phát hiện điều không đúng: “Anh không phải người của viện nghiên cứu.”

“… Đúng vậy.” Diệp Thanh Quân vội vàng dùng thái độ thành khẩn nhất cả đời này để giải thích: “Nhưng tôi tới đây không phải để làm chuyện xấu.”

“Ừm.” Trầm Hân Nguyệt tùy tiện đáp lại, làm người ta hoài nghi liệu hắn có nghe được hay không: “Chân của anh bị thương.”

Diệp Thanh Quân: “A… vết thương nhỏ thôi, không có việc gì.”

“Lại đây.” Trầm Hân Nguyệt nói.

Cậu còn có chuyện muốn người ta giúp, tuy không biết đối phương muốn làm gì nhưng vẫn thành thật đi qua.

“Gần thêm chút nữa.” Hắn nói: “Anh cũng thấy rồi, tôi chỉ là một kẻ tàn phế mà thôi, không có gì phải sợ.”

“Không có chuyện đó.” Lúc nói lời này, Diệp Thanh Quân trong nháy mắt cảm thấy mình bị mảnh não tàn nào đó của nữ chính thánh mẫu bám vào người, lập tức có chút xấu hổ: “Cậu có thể giúp rất nhiều người, sao lại là phế nhân được?”

Trầm Hân Nguyệt hoàn toàn không phản ứng với lời nói của cậu, chỉ đưa tay chạm nhẹ vào bên cạnh vết thương. Miệng vết thương lập tức dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được biến mất.

Diệp Thanh Quân hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Thật ra tôi đến đây là vì có việc muốn nhờ cậu hỗ trợ.” Tuy đối phương nhìn qua không lớn nhưng lại vi diệu có cảm giác áp bách, làm cậu cảm thấy áp lực có hơi lớn.

“A?” Trầm Hân Nguyệt rất nhanh liền suy nghĩ rõ ràng: “Anh muốn tôi đi cứu người?” Không đợi cậu trả lời, hắn lại lạnh nhạt nói: “Tôi không ra khỏi nơi này được, cũng không có cách nào giúp anh.”

“Kỳ thực không cần ra ngoài.” Cậu thật cẩn thận nói: “Tôi có phương pháp khác, chỉ cần mượn một chút dị năng… Nếu cậu đồng ý, muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần là việc tôi có thể làm.”

“Vậy sao.” Hắn nói: “Vậy anh có thể cứu tôi ra ngoài sao? Hoặc là đốt sạch viện nghiên cứu này, hoặc là gϊếŧ người phụ trách căn cứ thành phố B, anh có thể làm được sao?”

Diệp Thanh Quân: “… Việc này thì tôi bất lực.” Đốt viện nghiên cứu và gϊếŧ người phụ trách cũng quá phát rồ đi! Tuy trong nguyên tác Trầm Hân Nguyệt không có suất diễn nhưng nếu khiến cho căn cứ thành phố B biến động lớn như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng đến cốt truyện. Còn việc đem hắn cùng đi… hệ thống của cậu vẫn chưa thể chống đỡ cả hai người cùng nhau dịch chuyển. _(:3"∠)_.

“Lúc nhìn thấy anh liền biết anh không có cách nào.” Từ ngữ của Trầm Hân Nguyệt đánh sâu vào linh hồn Diệp Thanh Quân. Dừng một chút, có vẻ hắn đã thưởng thức đủ biểu cảm của cậu, lại mở miệng nói: “Nếu những việc này đều không làm được vậy còn một việc cuối cùng, tôi nghĩ anh nhất định có thể giúp đỡ.”

“Là chuyện gì?” Cậu đã bắt đầu tự hỏi có tiếp tục sử dụng kế hoạch ban đầu hay không, chờ hắn ngủ rồi mượn chút dị năng… Thế nhưng lâu như vậy, Sở Quy sẽ không chịu đựng được.

Lúc này, Trầm Hân Nguyệt lại có chút khó mở lời. Hắn do dự một lúc mới nói: “Tôi muốn nhờ anh khi nào rảnh lại đây cùng tôi nói chuyện phiếm, được chứ?” Nói xong liền ngẩng đầu nhìn về phía cậu, trong mắt mang theo chờ đợi và nỗi bất an ẩn giấu rất sâu, so với con người lạnh lùng vừa nãy căn bản không phải là cùng một người.

Tuy là vì sự tình gặp phải trong khoảng thời gian này khiến tính cách Trầm Hân Nguyệt lạnh nhạt không ít, nhưng hắn vẫn khát vọng có thể cùng người bình thường ở chung. Mỗi ngày ở cùng với đám người viện nghiên cứu kia, hắn đã sắp phát điên mất rồi.

Mà lúc này, hắn gặp được một người rất giống người bình thường (Diệp Thanh Quân: ….. ) Tuy không rõ làm sao đối phương trà trộn vào được nhưng hắn không có ý định muốn biết, hắn chỉ muốn làm người này cùng mình nói mấy câu.

Diệp Thanh Quân kinh ngạc một hồi, sau đó không thể tin được hỏi: “Có thật không? Chỉ như vậy là được sao?” Nhiệm vụ đơn giản như vậy so với yêu cầu trước đó quả thực là dễ hơn vô số lần, làm cậu hoài nghi đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

“Vậy ý anh là muốn giúp tôi đốt viện nghiên cứu sao?” Trầm Hân Nguyệt nói.

Cậu liền lập tức rũ bỏ hết nghi hoặc, không chút do dự nói: “Tôi đáp ứng cậu.”

Đáy mắt Trầm Hân Nguyệt hiện lên ý cười, nhưng tiếp đó Diệp Thanh Quân lại có hơi khó xử: “Nhưng hiện tại thời gian không đủ, lần sau lại đến tìm cậu có được không?” Cậu cũng không tiện nói lời này, nhưng hiện tại cậu thật sự không còn thừa bao nhiêu thời gian.

“Được.” Hắn rất sảng khoái đáp ứng, lại nói: “Vậy tôi phải làm sao mới có thể đem dị năng cho anh mượn?”

Thực ra cậu cũng không biết nên làm thế nào, quay đầu hỏi hệ thống. Hệ thống cho biết chỉ cần hôn môi là được rồi, sau đó sẽ dựa theo sự đồng ý của đối phương mà truyền nhiều hay ít dị năng cho cậu.

Diệp Thanh Quân: “……” Cái gì gọi là chỉ cần hôn môi là được rồi, hành vi mất liêm sỉ như vậy Σ(っ°Д°;)っ.

Mặc dù là nam phụ độc ác nhưng kỳ thực truyện tra công tiện thụ lần trước mới là thế giới thứ hai mà cậu đến. Lại nói, ngoại trừ hai cái thế giới gió tanh mưa máu này, lúc cậu đi làm nhiệm vụ ở thế giới đầu tiên cũng chẳng bình yên được đến đâu. Nói tiếp, cậu lại muốn lau nước mắt chua xót một phen…

Nhưng mà làm nam phụ độc ác thì phải có tinh thần hi sinh ( Ê, lời này chỗ nào cũng muốn nhổ nước bọt được không! )

Vì vậy, cậu nói với Trầm Hân Nguyệt: “Trước tiên cậu nhắm mắt lại, sau đó nghĩ đem dị năng truyền cho tôi là được rồi.”

Hắn nghe xong liền nhắm mắt lại, nhìn qua thật giống một mỹ thiếu niên an tĩnh mà yếu đuối.

Hiện tại Diệp Thanh Quân thực sự lo lắng mình làm như vậy có thể khiến đối phương sinh ra bóng ma tâm lý hay không, nhưng đã đến nước này, bị xem là biếи ŧɦái cũng đành bất đắc dĩ. Cậu khẽ cắn răng, nhẹ nhàng chạm đến bờ môi nhợt nhạt của hắn, sau khi cảm nhận được lực lượng truyền tới liền dùng tốc độ nhanh như chớp rời đi.

Trầm Hân Nguyệt giật mình, lúc mở mắt ra, người kia đã không còn ở đây.

Hắn vươn ngón tay vuốt ve cánh môi của mình, nghĩ thầm, còn chưa có hỏi tên của anh ta đâu.

Sau đó, Trầm Hân Nguyệt lộ ra nụ cười mang theo một tia bệnh trạng, thấp giọng nói: “Anh sẽ còn trở lại.”

------------

Lúc ấy, Diệp Thanh Quân chiếm tiện nghi người khác xong liền chạy, sau đó nhớ lại cũng cực kỳ xấu hổ, mặt đều đỏ lên, nhưng cậu thật sự không có dũng khí đối mặt với hắn!

Thở dài, cậu nghĩ chờ thêm mấy ngày nữa lại đi tìm Trầm Hân Nguyệt để thực hiện việc mà mình đã hứa. Da mặt cậu còn chưa dày đến mức chuyện đã đáp ứng lại không làm.

Nhìn Sở Quy nằm trên sô pha, Diệp Thanh Quân vội vã chạy tới, đưa tay đặt ở nơi hắn bị tang thi cắn, đem dị năng vừa lấy từ Trầm Hân Nguyệt truyền qua.

Cũng may sử dụng dị năng không cần cưỡng hôn người khác, bằng không nụ hôn đầu của công chính sẽ bị nam phụ ác độc là cậu cướp đi, đây là kịch bản đáng sợ gì chứ!

Sau khi đem dị năng truyền vào trong cơ thể Sở Quy, miệng vết thương trên vai hắn nhanh chóng lành lại, sắc mặt vốn hơi xanh xao cũng khôi phục bình thường.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, “Lúc này cốt truyện hẳn là có thể bình thường rồi đi……”

[ Trải qua đo lường, virus trên người công chính chưa hoàn toàn thanh trừ, suy đoán nguyên nhân là do năng lượng của dị năng chữa trị quá ít ]

“Vậy làm sao bây giờ?” Diệp Thanh Quân hỏi: “Hắn sẽ biến thành tang thi sao?”

[ Trước mắt dị năng trong cơ thể hắn vẫn chống đỡ được virus, tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng tới thân thể, chỉ có tiếp tục truyền dị năng chữa trị vào mới có thể giải quyết vấn đề ]

Diệp Thanh Quân vẻ mặt đau khổ, dịch chuyển của hệ thống một ngày chỉ có thể dùng một lần, xem ra cậu chỉ có thể chờ ngày mai tiếp tục đi tìm Trầm Hân Nguyệt.

Cậu còn tưởng rằng đây là do mình xui xẻo, lại không biết kết quả này là tính toán của Trầm Hân Nguyệt. Lúc ở viện nghiên cứu, hắn đã không biết bao lần truyền dị năng cho người sắp bị tang thi lây nhiễm, đã sớm biết một lượng bao nhiêu mới có thể làm một người sống sót mà lại không hoàn toàn bình phục, như vậy Diệp Thanh Quân nếu muốn cứu người cũng chỉ có thể luôn dựa vào hắn. Cũng vì nguyên nhân này, hắn mới tùy tiện đáp ứng thỉnh cầu rời đi của cậu như vậy.

Qua mấy phút sau, biểu tình Sở Quy đột nhiên trở nên dữ tợn. Diệp Thanh Quân lập tức lại gần khẩn trương nhìn hắn, liền thấy sau khi hắn giãy giụa một chút, thân thể vậy mà chậm rãi thu nhỏ, cuối cùng biến thành bộ dáng của một đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi, sau đó mở hai mắt, tò mò đánh giá cậu.

Lại nói, đây thực là một đứa trẻ thập phần xinh đẹp, dù cho Diệp Thanh Quân ghét nhất trẻ hư vậy nên ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, cậu vẫn có chút bị sự đáng yêu ấy hấp dẫn rồi… Nhưng là, đây cmn là Sở Quy biến thành! Cậu cũng chẳng còn sức tự hỏi vì sao virus tang thi và dị năng chữa trị va chạm lại sinh ra kết quả ba chấm này.

Hướng đi của quyển truyện này thật là càng ngày càng đáng sợ, muốn kịch bản không vặn vẹo cũng chẳng dễ dàng!

Diệp Thanh Quân nhìn Sở Quy, nước mắt đều sắp chảy ra. Mà Sở Quy đã hoàn toàn biến thành trẻ con cũng không biết cậu đang xoắn não, còn đưa tay sờ mặt cậu, nói: “Bé đói.”

Diệp Thanh Quân một bên đau khổ một bên lấy đồ ăn cho hắn. Cũng may hệ thống nói cho cậu, chỉ cần truyền dị năng chữa trị cho hắn đúng giờ, hắn rất nhanh sẽ khôi phục bộ dáng ban đầu, còn có thể đến căn cứ ở thành phố S, cùng Bạch Văn Tùng tiếp tục cốt truyện chủ tuyến, lúc này mới làm cậu thở phào nhẹ nhõm.

Hơn nữa, bởi vì Sở Quy như vậy căn bản không có sức chiến đấu, hệ thống tạm thời giúp cậu bật hack cực mạnh, để cậu ngụy trang thành dị năng giả sức mạnh đi đến căn cứ thành phố S.

Diệp Thanh Quân cảm giác dị năng giả sức mạnh vừa nghe đã thấy không lợi hại, còn mang theo một đứa trẻ, lại không biết lái xe, đơn thương độc mã đi tới căn cứ thành phố S cũng quá khó khăn. Vì thế, cậu để hệ thống lấy vật tư trên xe Sở Quy, sau đó nộp chút vật tư gia nhập một tiểu đội đi đến căn cứ thành phố S.

Dù sao tiểu đội trong truyện rất dễ gia nhập, hơn nữa buổi tối nhất định nghỉ ngơi ở nông gia tiểu viện….

Mặc dù mọi người đều cảm thấy cậu tuổi còn trẻ lại có con lớn như vậy có hơi ảo ma, hơn nữa còn ghét bỏ đứa ‘con ghẻ’ Sở Quy, nhưng mà dù sao Diệp Thanh Quân tự có đồ ăn, bọn họ cũng lười quản.

Sở Quy tuy rằng thu nhỏ nhưng cũng có thể cảm nhận được tâm tình ghét bỏ của mọi người, mỗi ngày đều chỉ dính lấy Diệp Thanh Quân, cùng cậu trở nên thân mật, làm cậu thật sự có cảm giác mình đang làm cha.

Còn có mấy người thấy cậu dáng dấp không tệ lại mang bộ dạng tiểu bạch kiểm, định giở trò háo sắc, đều bị cậu đánh cho tan tác. Những người này ý thức được cậu vậy mà là dị năng giả sức mạnh, tuy đáy lòng oán giận cậu không nói ngay từ đầu, nhưng thời gian sau đó cũng không dám tiếp tục trêu chọc.

Ngày hôm sau, Diệp Thanh Quân tìm cơ hội, trong lúc mọi người đang nghỉ ngơi thì đến viện nghiên cứu.