Chương 5:

Mấy ngày trước, trong căn biệt thự nào đó ở thành phố A.

Nơi này là nhà của công chính Sở Quy, bởi vì hắn đặc biệt thánh phụ cho nên thu lưu một đống người tạp nham, khiến bản thân phải vì vấn đề ăn uống của đám người này mà liều mạng cố gắng. Sau đó, hắn vì đi kiếm vật tư mà bị thương, hôn mê đến giờ còn chưa tỉnh lại.

Mà lúc Sở Quy nằm hôn mê trên chiếc sô pha rách nát, hoàn toàn không một ai quan tâm đến hắn sống chết. Trong đó, không ít người lòng dạ dơ bẩn nghĩ mạt thế hoàn cảnh ác liệt như vậy, nói không chừng Sở Quy sẽ sớm ngỏm, không bằng nhanh cướp chút vật tư của hắn rồi rời đi. Thậm chí còn có người định gϊếŧ luôn hắn để độc chiếm nơi này.

Trong hoàn cảnh đó, Sở Quy chậm rãi mở mắt ra, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt tối sầm vài phần. Sau đó, hắn nhìn về phía kẻ ở gần mình nhất còn đang vơ vét đồ đạc, tựa như hờ hững mở miệng hỏi: “Nơi này là nơi nào?”

----------

Diệp Thanh Quân nằm mơ thấy mình bị Bạch Văn Tùng đem gặm, sợ tới mức va đầu vào tường, lập tức tỉnh lại, phát hiện bây giờ vẫn là đêm khuya.

Trải qua lộ trình mấy ngày, không ít người trên xe đã đi lãnh cơm hộp, xe tải cũng báo hỏng, hiện tại những người may mắn còn sống đều chen chúc trên một chiếc xe nhỏ. Sau đó vào buổi tối, họ lại tìm được một hộ nông gia tiểu viện (…), vì thế liền tiến vào ở.

Nhưng mọi người đều không biết ngày hôm sau nơi này sẽ nghênh đón thi triều, đến lúc đó đội ngũ vốn không nhiều lại thêm mấy người trở thành bia đỡ đạn.

Bởi vì Diệp Thanh Quân bị cho là vô dụng nhất nên phải phụ trách việc quét dọn nấu nướng, có khi còn phải hầu hạ Bạch Văn Tùng. Trải qua mấy ngày, cậu cảm thấy trù nghệ của mình đã tăng lên.

Nhưng Diệp Thanh Quân cũng phát hiện một vấn đề đáng sợ. Vì gần đây cậu sợ bị Bạch Văn Tùng gϊếŧ chết nên tận lực nghe lời. Kết quả là hắn hình như hoài nghi thân phận cậu, thường xuyên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu. Có vẻ giá trị thù hận không cao đến vậy.

Cứ tiếp tục thế này thì coi như xong. Cậu không thể làm gì hơn đành cắn răng, quyết tâm tối nay sẽ tìm đường chết, điên cuồng xoát thù hận từ nam chủ, thuận tiện cho việc tiếp tục cốt truyện vào ngày mai.

Bạch Văn Tùng không có ngủ. Hắn nghe được bên cạnh truyền đến âm thanh, dùng dị năng cảm nhận xem bên kia đã xảy ra chuyện gì, liền thấy Diệp Thanh Quân bình thường dáng vẻ thành thật đang mở ra ba lô của hắn, lấy bình nước, đổ chất lỏng gì đó vào trong.

Quả nhiên không nhịn được à…… Trong lòng hắn lập tức bùng lên cảm xúc hắc ám, muốn xông lên bóp chết cậu .

Kỳ thực trải qua mấy ngày ở chung, Bạch Văn Tùng không khỏi đối với ký ức kiếp trước của mình sinh ra hoài nghi. Mặc dù trong lòng hắn vẫn mang thù với Diệp Thanh Quân, nhưng nhiều lúc cũng thử dùng ánh mắt bình thường quan sát cậu, thậm chí còn sinh ra mấy phần hảo cảm.

Cũng bởi vậy, khi phát hiện cậu lại làm loại chuyện đê tiện này, hắn càng trở nên bực bội.

Diệp Thanh Quân gần như có thể cảm giác được sát khí của Bạch Văn Tùng. Khi nghe hệ thống thông báo giá trị tiêu cực tăng 20 điểm, cậu biết biện pháp của mình đã thành công, lập tức đem bình nước nhét trở lại ba lô, rúc vào bên cạnh giả bộ ngủ.

Thật ra cậu chỉ đem nước của mình đổ vào vài giọt mà thôi, nhưng Bạch Văn Tùng sẽ tưởng tượng ra cái gì cậu cũng không biết. Hi vọng khả năng não bổ của hắn mạnh một chút, khiến giá trị thù hận nhiều hơn đi…

Suy nghĩ một hồi, cậu đã dựa vào tường ngủ , chớp mắt liền đến ngày hôm sau.

Lúc Diệp Thanh Quân tỉnh lại, thi triều đã ở không xa. Mọi người vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, chỉ có Bạch Văn Tùng và cậu còn ở trong phòng.

Nhìn hắn bình thản ngồi trên ghế, cậu không nhịn được dò hỏi: “Chúng ta còn chưa đi sao? Tang thi đều sắp đến đây.”

“Đương nhiên phải đi.” Bạch Văn Tùng vậy mà mỉm cười, đứng dậy quay đầu nhìn Diệp Thanh Quân, thái độ tương đối ôn hòa, “Ngươi mau đi theo ta.”

Cậu sắp bị hắn hù chết, vội vã theo sau hắn. Nhưng chưa chạy được mấy bước, đầu gối cậu liền đau nhức một trận, đến cửa phòng cũng chưa qua đã ngã xuống đất.

Bạch Văn Tùng cúi người nhìn Diệp Thanh Quân, mỉm cười nói: “ Sao vậy? Vì sao không đứng lên? Ngươi thấy tang thi bên ngoài không? Nhiều con như vậy, nếu bây giờ ở lại chỗ này thì nhất định sẽ bị ăn sạch.”

Cậu còn tưởng rằng Bạch Văn Tùng bình thường đã đủ âm trầm, không nghĩ tới sau khi hắc hóa lại càng trở nên khó lường, vậy mà giở trò lên đầu gối cậu. Diệp Thanh Quân chịu đựng đau đớn, hỏi: “Vì sao anh lại làm vậy với tôi?”

“Ha” Bạch Văn Tùng duỗi tay vuốt ve khuôn mặt Diệp Thanh Quân, sau đó dùng sức nắm cằm cậu, gương mặt tinh xảo xinh đẹp vẫn mang nụ cười: “Ngươi vì sao không khóc? Rất đau đi, khóc lên cho ta xem một chút.”

Nước mắt cậu liền trực tiếp rớt xuống, thầm nghĩ lời kịch của hắn có chút sai sai …… Kệ đi, chỉ cần đạt được mục đích là tốt rồi.

“Thật ngoan.” Bạch Văn Tùng buông tay, cười lạnh nói: “Đúng vậy, ngươi cũng biết đau, việc ta làm hôm nay chỉ là ăn miếng trả miếng. Hẹn gặp lại.”

Nói xong, hắn liền không chút do dự rời đi, Diệp Thanh Quân theo lẽ thường kêu khàn cả giọng: “Đừng đi, cứu tôi, cầu xin anh!” , sau đó nằm trên mặt đất chờ dị năng thức tỉnh. Tuy nhiên, cậu có hơi lo lắng sau khi đầu gối bị thương có thể ảnh hưởng đến tốc độ chạy trốn.

Ngay sau đó, thân thể cậu liền nóng lên, như thể có một dòng nhiệt chạy khắp nơi trong cơ thể. Vết thương vốn đau đớn cũng tốt hơn rất nhiều .

[ Kí chủ đã thức tỉnh dị năng tốc độ ]

Thực ra trong truyện mạt thế, tuy độ nguy hiểm cao hơn so với thế giới bình thường nhưng nếu thức tỉnh dị năng gì đó thì rất có lợi, khi đến thế giới tiếp theo vẫn có thể sử dụng, chỉ là số lần sử dụng sẽ bị hạn chế.

Diệp Thanh Quân thử từ trên mặt đất bò lên, cũng không dám nhìn bầy tang thi khiến người ta mắc chứng sợ đám đông bên ngoài, nhanh chóng chạy ra cửa sau, nhưng ở cửa sau cũng là một đống tang thi…

Cứ lao như bay trong đàn tang thi, cậu cảm thấy nhân sinh lạc lối, sắp không hiểu nổi bản thân đang làm gì… Đúng rồi, cmn phải làm sao mới tìm được công chính rồi nhờ hắn cứu mình đây!

Sau khi chạy thoát khỏi vòng vây tang thi, Diệp Thanh Quân sức cùng lực kiệt ngã bên lề đường, bởi vì tiêu hao dị năng quá mức đã trực tiếp ngất đi.

-----------

Đến lúc tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm ở ghế sau của một chiếc xe, vừa nhúc nhích chân, vết thương liền bắt đầu đau. Cậu cúi đầu đã thấy vết thương trên đầu gối vẫn còn… Quả nhiên dị năng không có tác dụng chữa lành vết thương, chỉ là tạm thời khiến bản thân không cảm thấy đau đớn mà thôi.

“Cậu cuối cùng cũng tỉnh.” Người ngồi phía trước xoay người lại, ôn nhu nhìn Diệp Thanh Quân. Hắn nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn mỹ dị thường, vừa thấy liền biết không phải người bình thường.

Cậu lập tức đoán được đây là công chính liền cảm động nhìn hắn: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”

“Dễ như ăn bánh mà thôi.” Sở Quy dáng vẻ hờ hững, sau đó tự giới thiệu bản thân. Diệp Thanh Quân cũng cùng hắn báo ra tên họ, tiện thể dựa theo kịch bản nguyên tác bôi đen Bạch Văn Tùng, đem chính mình đắp nặn thành hình tượng thanh niên số nhọ bị bạn bè phản bội.

Chú ý tới trên xe chỉ có hai người, cậu có chút bất ngờ: “Trên xe chỉ có chúng ta sao?” Do trong nguyên tác công là một thánh phụ nên hình như hắn dẫn theo rất nhiều ‘con ghẻ’.

“Đúng vậy.” Sở Quy gật gật đầu.

Diệp Thanh Quân vi diệu cảm thấy không đúng lắm, nhưng lại thấy việc này quá râu ria, chỉ cần tiếp tục đi cốt truyện là được, rất nhanh liền quên mất chuyện này.