Tuy không chắc có thể bắt được bọn họ, nhưng báo cảnh sát vẫn rất hả giận.
Sau khi báo cảnh sát, trán Diệp Thanh Quân lại choáng váng một trận, biết là thuốc lại phát huy tác dụng. Tiếp tục như vậy, nếu ngất xỉu ở chỗ này thì toi.
Cậu chăm chú suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới công ty giải trí dưới quyền Diệp thị ngay ở gần đây, vội vàng bắt taxi chạy tới.
Lại nói, tốt xấu gì cậu cũng là em trai của tổng tài, thế mà mấy ngày nay còn chưa từng đến công ty, nghĩ lại có chút đáng tiếc.
Nhưng mà vừa xuống xe, Diệp Thanh Quân còn chưa kịp ra vẻ ngầu lòi, thậm chí còn chưa xem rốt cuộc tòa nhà này trông như thế nào, đã nhũn hết cả chân, ngã chổng vó ở cửa.
Có cần phải mất mặt như thế không, vậy mà hôn mê bất tỉnh trước cửa, em trai tổng tài té xỉu ở cửa công ty liệu có lên báo hay không! Về sau không bao giờ muốn tới đây nữa!
Có chết Diệp Thanh Quân cũng không muốn ngẩng đầu nhìn ánh mắt của người khác, giờ phút này vừa lúc thuốc hoàn toàn phát huy tác dụng, cậu hôn mê bất tỉnh.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy ngất xỉu lại tốt đến vậy…
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Diệp Thanh Quân cảm giác hình như có người bế mình đi đâu đó, ngay lập tức không khỏi lo rằng đối phương không nhận ra cậu là em trai tổng tài, sau đó ném cậu vào đống rác gì đó… Chuyện này không có khả năng xảy ra đi!
[ Chúc mừng kí chủ, trải qua mấy ngày nỗ lực, chúng ta đã thành công liên lạc với không gian chủ ]
“Thật tốt quá!” Nếu hiện tại cậu có thể cử động thì chắc đã cảm động phát khóc, cái cảm giác lật kèo thành công này là sao, “Vậy bây giờ có thể đi rồi à?”
Tuy rằng làm kim chủ cao phú soái rất vui vẻ, nhưng xung quanh toàn nam nhân tâm cơ thật là đáng sợ. Diệp Thanh Quân cảm thấy có thể mình sẽ thất thân vào một ngày nào đó.
[ Không thể ]
Diệp Thanh Quân: “… Quả nhiên là vậy.” Tại sao cậu lại không giật mình chút nào.
[ Trải qua kiểm tra, trong thế giới này, trừ kí chủ ra còn có một linh hồn ngoại lai khác, ảnh hưởng đến sự ổn định của thế giới. Nếu bây giờ kí chủ rời đi thì có thể sẽ khiến thế giới này sụp đổ ]
“Hả?!” Diệp Thanh Quân có chút giật mình: “Một linh hồn ngoại lai khác?” Cậu suy nghĩ một chút xem người xung quanh có ai bất thường hay không, cuối cùng cậu phát hiện, tất cả mọi người bên cạnh cậu đều không bình thường (…).
[ Kí chủ cần phải tìm được người kia và đuổi đối phương ra khỏi thế giới này mới có thể rời đi ]
“Vậy tôi nên làm thế nào?” Tuy Diệp Thanh Quân muốn mắng một câu: hố chết người, nhưng ngẫm lại, dù sao cái này cũng tốt hơn là gϊếŧ 1000 con tang thi và bao nuôi 50 minh tinh. Nếu một ngày nào đó, hệ thống nói với cậu rằng tất cả mọi người trong thế giới này đều bị xuyên vào, nói không chừng cậu sẽ không thấy kỳ lạ…
[ Kí chủ cần tìm ra người có điểm đáng ngờ, sau đó cưỡng hôn đối phương, cuối cùng vay 10000 tệ của người đó. Lúc này, nếu kiểm tra ra đúng là đối phương không phải người của thế giới này, kí chủ liền có thể động thủ ]
Diệp Thanh Quân cảm thấy hít thở không thông: “Này, làm như thế thì tôi sẽ biến thành hạng người gì đây, vốn dĩ thiết lập đã là tra nam, bây giờ sắp biến thành cặn bã của cặn bã, vua của cặn bã!”
Tốt xấu gì cũng là một tra nam cao phú soái, hiện tại biến thành tra nam ăn bám! Hơn nữa còn vay 10000 tệ xong mới động thủ, nghĩ thế nào cũng là một tên tra nam muốn quỵt tiền…
[ Chỉ nói là vay tiền mà thôi, thật ra không nhất định phải vay, cưỡng hôn cũng không nhất định phải hôn môi ] Hệ thống nói như vậy.
Diệp Thanh Quân: “……” Nói rất có đạo lý, vậy mà cậu không có cách nào phản bác. Nói đến cưỡng hôn, cậu còn bi thương nhớ tới việc mình bị hố ở thế giới trước, đây thật sự không phải trò đùa ác của ai đó à!
“Vậy linh hồn kia đang ở nơi nào?”
[ Có thể kiểm tra người thường xuyên xuất hiện bên cạnh kí chủ ]
Diệp Thanh Quân: “……” Vậy là đã đến bước này vẫn chưa tra ra được người đó là ai sao!
Sau khi thương lượng cùng hệ thống, Diệp Thanh Quân liền tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên sô pha, nhìn khung cảnh xung quanh giống như phòng nghỉ, mà Ninh Kỳ Nhiên đang ngồi bên cạnh nhìn cậu.
“Ông chủ Diệp, cuối cùng ngài đã tỉnh.” Ninh Kỳ Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn đang nghĩ có nên đưa ngài đi bệnh viện hay không.”
“Là cậu đưa tôi vào à?” Diệp Thanh Quân không muốn nhớ lại một màn té xỉu đáng sợ ở cửa.
Ninh Kỳ Nhiên mang vẻ mặt lo lắng, nói: “Đúng vậy, thật là làm tôi sợ muốn chết, vậy mà ngã ở cửa như vậy, may là tôi nhìn thấy. Hiện tại cảm thấy thế nào? Cần đi bệnh viện không?”
“Tôi không có việc gì, cảm ơn cậu.” Lời cảm ơn mà cậu nói thực sự phát ra từ đáy lòng, nếu không có người quen dìu cậu, nói không chừng bây giờ cậu còn đang nằm ở cửa…
Sau đó, Ninh Kỳ Nhiên rót cốc nước, nhớ tới hồi ức thê thảm lúc trước, Diệp Thanh Quân lại không có can đảm uống vào.
Hơn nữa, nghĩ đến người bạch liên hoa nhất là Ngu Khê còn đen tối như vậy, cậu cảm thấy thế giới này đã không còn ai đáng tin! Đột nhiên cảm thấy một người vốn không bạch như Ninh Kỳ Nhiên cũng bắt đầu khả nghi.
Tuy Đàm Úc, nhân vật không có trong nguyên tác, rất có thể là người mà cậu muốn tìm, nhưng hiện tại Tống Gia có tính cách thay đổi lớn cũng rất có vấn đề ( tuy là đều do mình sai… ), Diệp Dịch Hàn cũng thế… Nhưng có thể người kia cố ý giả vờ bình thường, không muốn bị người ta phát hiện, cho nên Ninh Kỳ Nhiên cũng rất có vấn đề.
Sau khi có ý tưởng này, Diệp Thanh Quân nhìn thế nào cũng thấy Ninh Kỳ Nhiên không bình thường, hình như cả người đều mang cảm giác kỳ quái không nói nên lời… Tuy nhiên cũng có thể là ảnh hưởng từ tâm lí cậu, không thể xác định dựa vào cái này được.
Ninh Kỳ Nhiên muốn nói chút gì đó để làm dịu bầu không khí, liền mở TV, kết quả trùng hợp mở đến show thực tế mà Tống Gia tham gia. Lúc ấy cậu ta liền im lặng, lại sợ đổi kênh bây giờ thì quá lộ liễu, không thể làm gì khác ngoài nhịn.
Chương trình này chiếu 24 giờ mỗi ngày, hơn nữa còn là phát sóng trực tiếp, bởi vì có rất nhiều thứ không biết trước lại rất kí©h thí©ɧ, vậy nên ratings rất cao.
Tuy Diệp Thanh Quân cảm thấy có rất nhiều chỗ để phỉ nhổ, nhưng trong nguyên văn cũng có nhắc tới chương trình này…
Sự chú ý của cậu bị thu hút, trên màn hình là khu rừng mang theo hơi thở âm u, vài người đang cẩn thận đi vào trong lùm cỏ cao một mét. Biểu cảm của mỗi người đều mang vẻ căng thẳng, chỉ có Tống Gia đi sau cùng là mặt không cảm xúc, như thể sống không còn gì luyến tiếc.
Ninh Kỳ Nhiên tức khắc thấy khó chịu trong lòng, tham gia loại chương trình này vậy mà còn giả bộ vừa nghệ vừa ngầu, nghĩ rằng mình là ai vậy. Nhưng có Diệp Thanh Quân ở cạnh, cậu ta lại không tiện trực tiếp mắng ra miệng, đành phải nói: “A, là Tống tiên sinh, trạng thái của cậu ấy nhìn qua cũng không tệ lắm, ở thời điểm này vẫn bình tĩnh như vậy, tôi nghĩ cậu ấy nhất định đã chuẩn bị kĩ càng, cho nên rất tự tin.”
Nói thật thì Ninh Kỳ Nhiên cảm thấy Tống Gia căn bản là đi chịu chết, nếu ngay sau đó bị rắn độc cắn chết cũng không phải chuyện gì lạ.
Ngay sau đó, một thí sinh nữ liền phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Rắn! Chỗ này có rắn!”
Mọi người lập tức bắt đầu hoảng loạn, nhưng có một soái ca vô cùng trấn định, còn lấy ra dao nhỏ từ phía sau, lên tiếng bảo mọi người bình tĩnh chút.
Ống kính lập tức nhắm ngay soái ca, tiếp đó chậm rãi dời sang phía mặt cỏ bên kia, sau đó khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ kinh ngạc của soái ca xuất hiện trên màn hình. Theo tầm mắt của hắn, mọi người thấy được Tống Gia máu me đầy mặt đang ngậm con rắn trong miệng.
“Ngươi, ngươi đang làm gì…” Soái ca khϊếp sợ rồi, sao nói là tiểu bạch kiểm, trước đây chỉ biết đóng phim cơ mà?!
Tống Gia mặt không cảm xúc cắn xé từng miếng thịt rắn, lạnh lùng nhìn về phía này: “Đừng làm phiền ta.”
Trong lúc nhất thời, mọi người bị bộ dạng này của hắn dọa sợ, vậy mà không ai dám đứng ra tỏ thái độ với hắn.
Sau đó, mọi người mang tâm trạng nặng nề, tiếp tục đi về phía trước, sự sợ hãi đối với những thứ không biết hiện tại đã bị bao trùm bởi nỗi khϊếp sợ đối với Tống Gia, thậm chí có người trí tưởng tượng phong phú đã bắt đầu suy đoán liệu hắn có phải gián điệp của tộc ăn thịt người ở hành tinh nguyên thủy trà trộn vào hay không.
Trên đường xuất hiện thứ gì, mọi người còn chưa kịp hét lên, Tống Gia đã nhào lên, nhanh chóng gϊếŧ chết sau đó ăn sống… Hình ảnh đó quả thực có thể dọa con nít khóc.
Ninh Kỳ Nhiên nhìn màn hình, không khỏi có chút tê dại: “……”
Diệp Thanh Quân: “……” Thật là đáng sợ, Tống Gia, hắn, hắn, thiết lập đã OOC đến tận chân trời đi… Như vậy nhất định sẽ mất fan đấy!
Ôm tâm tình bi thương, Diệp Thanh Quân dùng máy truyền tin cá nhân lên mạng tra, kinh ngạc phát hiện thế mà Tống Gia còn tăng fan, nguyên nhân là vì rất nhiều người cảm thấy biểu hiện của hắn chấn động lòng người, có ma lực bí ẩn, làm cho bọn họ đột nhiên trở thành fan.
Mà không ít fan trước đây của Tống Gia đều vô cùng đau đớn, nhưng có vài người lại cho rằng hắn như vậy cũng rất có mị lực… Đương nhiên cũng có không ít người phốt Tống Gia, nói gì mà tổ chương trình cố ý sắp đặt, còn có người nói hình tượng của hắn thật đáng sợ, không nên tiếp tục xuất hiện trong chương trình.
Diệp Thanh Quân: “……” Được rồi, hào quang vai chính này vẫn dùng rất tốt.
Sau đó, Diệp Thanh Quân đói bụng, nhưng cân nhắc đến việc tốt xấu gì mình cũng là nhân vật công chúng, trực tiếp ra ngoài ăn như vậy, nếu có scandal thì không tốt, liền cùng Ninh Kỳ Nhiên đến nhà ăn của công ty. Cảnh này bị không ít người nhìn thấy, mọi người đều suy đoán liệu Ninh Kỳ Nhiên có phải thú vui mới của em trai tổng tài hay không.
Lúc ăn cơm, vì để thể hiện hình tượng thiện lương của mình, Ninh Kỳ Nhiên liền nói: “Lại nói, những người đào than ở tinh cầu xa xôi thật quá đáng thương, tôi nghe nói rất nhiều người trong số họ đều là bị bọn buôn người bán tới.”
Diệp Thanh Quân: “… Đúng vậy, rất đáng thương.” Từ từ, vì sao Ninh Kỳ Nhiên đột nhiên muốn nói chuyện này. Lẽ nào đúng là cậu ta xuyên sách vào, biết tương lai mình sẽ bị bán đến tinh cầu xa xôi đi đào than nên bây giờ nhắc nhở sao?
Sau đó, Ninh Kỳ Nhiên còn nói một đống lời rất văn vở, thiện lành, cũng không thể tháo gỡ nghi ngờ trong lòng cậu.
Cuối cùng, Diệp Thanh Quân cắn răng một cái, lén lút sang bên cạnh rót nước, sau đó cẩn thận bỏ thuốc ngủ vào trong nước, kế tiếp vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, đưa cho Ninh Kỳ Nhiên.
Ninh Kỳ Nhiên đã sớm chú ý tới động tác nhỏ của cậu, tâm trạng lập tức kích động, chẳng lẽ sắp phát sinh chuyện gì đó không thể miêu tả sao?! Kỳ thực có thể nói thẳng với cậu ta, không bỏ thuốc cũng được! >/////<
Ninh Kỳ Nhiên ngàn lần vạn lần nguyện ý trực tiếp uống sạch cốc nước này, nhưng cậu ta cảm thấy khoảnh khắc lịch sử này, nếu không nhìn thấy thì quá đáng tiếc, giả vờ nói chuyện với Diệp Thanh Quân như thường, âm thầm đem nước đổ đi.
Qua vài phút, Ninh Kỳ Nhiên cảm thấy đã đến thời gian, liền làm bộ mệt mỏi, gục xuống bàn giả vờ ngủ.
Diệp Thanh Quân hít sâu một hơi, đứng lên đi qua bên kia, đưa tay vén tóc mái hơi dài của Ninh Kỳ Nhiên.
Đến đây, Ninh Kỳ Nhiên lại hối hận, biết thế vừa nãy cậu ta nên trực tiếp nằm trên sô pha, hiện tại nằm ở chỗ này thật phiền phức.
Sau đó, Diệp Thanh Quân cúi xuống, hôn lên trán Ninh Kỳ Nhiên một cái, nhỏ giọng nói: “Xin cậu cho tôi mượn 10000 tệ.”
Ninh Kỳ Nhiên: “……”