Ý nghĩ đầu tiên toát ra trong đầu Diệp Thanh Quân là “toi rồi, sắp bị cắn”, tiếp đó liền gắt gao nhắm chặt hai mắt, không có dũng khí đối mặt với hiện thực, điều duy nhất đáng để ăn mừng là ít nhất sẽ không biến thành tang thi…
Nhưng đau đớn trong tưởng tượng rất lâu vẫn chưa xuất hiện, ngược lại có vài giọt chất lỏng ấm áp nhỏ lên mặt cậu. Cậu mở mắt ra theo bản năng, thấy Tống Gia đang nước mắt lưng tròng nhìn mình, tức khắc sửng sốt.
Lại nói, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn khóc… tuy là Tống Gia của hiện tại không thể so với trước kia. Diệp Thanh Quân có cảm giác như trẻ con nhà mình bị người khác đánh.
Ngay sau đó, ánh mắt Tống Gia lại trở nên hung ác, cúi đầu cắn xuống bả vai cậu, đau đến mức cậu kêu lên á ối.
Tuy không đến mức độ như người lúc trước bị cắn mất một miếng thịt nhưng cũng chảy máu, Diệp Thanh Quân vội nhân lúc đối phương nhả ra liền duỗi tay đẩy hắn ra, khi Tống Gia suýt nữa lại muốn xù lông liền nhanh chóng nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh một chút.” Chắc là hắn có thể hiểu nhỉ…
Tống Gia cắn cắn môi dưới, không tiếp tục động khẩu nữa. Cậu chống đất ngồi dậy, động tới chỗ vừa bị cắn, không nhịn được xuýt xoa một tiếng.
Diệp Thanh Quân suy nghĩ một chút về lời vừa mới nghe được ở dưới lầu, cảm thấy có thể là người kia xui xẻo, muốn tạo quan hệ gì đó nên tìm Tống Gia tán gẫu, nhưng hắn chính là tang thi, có thể nói chuyện hòa hợp với họ được sao?… Có lẽ sau đó đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới tạo thành sự kiện đổ máu.
Cậu thở dài, xoa xoa đầu Tống Gia đầu: “Về sau cậu không thể cắn người tùy tiện như vậy, trong nhà còn chưa tính, nếu ra ngoài vẫn cắn người, nói không chừng sẽ bị đưa đến viện tâm thần đấy.”
Tống Gia lặng lẽ kéo áo Diệp Thanh Quân, cố hết sức nói: “Không, tôi, tôi không đi.”
Lời nói của mấy người lúc trước làm trong đầu hắn đột nhiên hiện lên vài ký ức vụn vỡ, nhưng nghĩ lại lại nghĩ không ra, chỉ biết rằng hiện tại mình có thể ở bên Diệp Thanh Quân đều là vì một người khác, cảm giác nguy cơ trong lòng hắn tức khắc tăng thêm.
“Tôi cũng không nói muốn đưa cậu đi.” Diệp Thanh Quân nói: “Đương nhiên tiền đề là cậu phải nghiêm chỉnh.”
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, cậu vừa ngẩng đầu liền thấy là Ninh Kỳ Nhiên đang bưng trà nóng đứng bên cạnh cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn phía này: “Tiểu Tống có khỏe không? Tôi đến xem tình trạng của cậu ấy một chút. Dù sao vừa nãy đã xảy ra loại chuyện này, tôi rất lo lắng.”
Ninh Kỳ Nhiên thấy là đã xảy ra chuyện khủng bố như thế, vậy mà thái độ của cậu đối với Tống Gia vẫn tốt như vậy, lập tức ý thức được bản thân nên đứng về phe nào.
“Hả?” Diệp Thanh Quân nói: “Cậu nhìn thấy gì?”
Ninh Kỳ Nhiên do dự: “Tôi không biết có nên nói ra hay không… ”
Nhưng sau khi nam phụ độc ác-bạch liên hoa-kỹ nữ trà xanh chờ nhân vật nói xong câu đó sẽ trăm phần trăm nói ra, vì thế cậu rất nhanh biết được việc đã xảy ra từ chỗ Ninh Kỳ Nhiên.
Sau khi Diệp Thanh Quân nghe xong, cảm thấy vô cùng vi diệu, cái cảm giác cả hậu cung đều là nam nhân tâm cơ này thật là đáng sợ, cậu thực sự kích động đến mức muốn dọn ra ngoài! Nhưng hiện tại có thể thấy được, mọi người không nghi ngờ Tống Gia không phải người, bọn họ chỉ nghi là hắn điên rồi… Đây cũng coi như là chuyện tốt đi.
Nhưng cũng không thể cứ nghe lời nói từ một phía của Ninh Kỳ Nhiên như vậy, Diệp Thanh Quân nhớ tới lúc trước còn mời thầy giáo đến dạy, vội vàng đi qua hỏi một chút về tình huống vừa nãy.
Biểu cảm đối phương rất vi diệu, nhưng lại kiên quyết cho rằng khi đó tín hiệu đã bị gián đoạn, cái gì mình cũng không nhìn thấy.
Diệp Thanh Quân cảm thấy nhất định là hắn đã thấy gì đó, lại không thể ép đối phương nói, đành phải từ bỏ, nhưng cân nhắc đến việc người này có thể đã thấy bộ dạng hung tàn của Tống Gia, liền đổi thầy giáo mới tiếp tục đến dạy Tống Gia.
-------------
Xem video Tống Gia cắn người mà thủ hạ đem đến, Diệp Dịch Hàn không khỏi nhíu mày.
Sao có thể để người nguy hiểm như vậy ở cạnh em trai chứ?! Nhưng Diệp Thanh Quân lại khăng khăng chọn kẻ điên này, thật là khiến hắn không thể làm gì được.
Nhưng chỉ cần mọi việc phát triển thuận lợi, rất mau liền có thể trực tiếp gϊếŧ chết Tống Gia, nói cho cùng thì tên Tống Gia này chỉ là một thế thân mà thôi.
Diệp Dịch Hàn lại dời sự chú ý sang bữa tiệc sinh nhật vào tháng sau, nhìn danh sách khách mời, ra lệnh cho thủ hạ đem hết ảnh chụp của những vị khách có giá trị nhan sắc cao tới, chỉ cần là loại hình mà Diệp Thanh Quân thích liền gạch đi, tuyệt đối không thể để bọn họ xuất hiện trước mặt cậu.
Đang xem thì đột nhiên một bức ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt hắn, nói là quen thuộc vì khí chất và dung mạo người này có vài phần tương tự với Tống Gia, nhưng nhan sắc đẹp hơn Tống Gia nhiều, khiến hắn sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Nhìn kỹ lại tư liệu, cả mặt Diệp Dịch Hàn đều đen kịt, chẳng phải người này là bạch nguyệt quang của Diệp Thanh Quân sao?!
Một thế thân như Tống Gia đã được cậu coi trọng như thế, vậy chính chủ còn đến mức nào nữa?
Tuyệt đối không thể để hắn xuất hiện trước mặt Diệp Thanh Quân!
------------
Mấy người muốn Diệp Thanh Quân chủ trì công đạo kia không thực hiện được mục đích, mọi người lại một lần nữa thấy được địa vị của Tống Gia trong lòng Diệp Thanh Quân, cũng thấy được kẻ điên không dễ trêu chọc.
Mà cuối cùng Tống Gia cũng ở mức có thể nói chuyện lưu loát, nhưng biểu cảm trên mặt lại không được phong phú, đôi lúc còn thấy ngờ nghệch, thiết lập thay đổi một cách vi diệu… nhưng cuối cùng cũng nhìn giống người bình thường, cũng không cắn người bừa bãi.
Diệp Thanh Quân có loại cảm động khi nhà có đứa trẻ mới trưởng thành, lập tức gọi người quản lý tới, bảo hắn đưa Tống Gia đi tham gia show thực tế tên là《 Sinh tồn nơi hành tinh hoang dã 》 .
Không sai, đây chính là đề cử của Diệp Dịch Hàn mấy hôm trước, sau khi cậu xem qua còn cảm thấy rất đáng tin cậy.
Show thực tế này sẽ đem nhóm thí sinh dự thi thả xuống một tinh cầu hẻo lánh, sau đó mọi người phải sống một tháng ở trên tinh cầu. Trong thời gian này, họ đều phải tự mình tìm kiếm đồ ăn và chỗ ở, sau đó tranh đoạt bảng số của thí sinh khác, người nào kiên trì được đến cuối cùng thì thắng, có thể giành được khoản tiền thưởng kếch xù.
Tiền thưởng này đương nhiên không là gì đối với Diệp Thanh Quân, quan trọng là cậu cảm thấy rất phù hợp với Tống Gia… Dù sao đã là tang thi, đến lúc đấy tùy tiện ăn chút gì đó là được, so với thực đơn ở nhà còn phong phú hơn, cũng không sợ ăn đến hỏng bụng.
Hơn nữa, show thực tế này có ratings rất cao, Diệp Thanh Quân lại chuẩn bị đốt tiền lăng xê, nói không chừng có cơ hội nổi lên… Mà bên phía Diệp Dịch Hàn cũng nói là quen biết tổ chương trình, đến khi đó sẽ để mọi người “chiếu cố” Tống Gia thật tốt.
Quản lý nghe xong lời cậu nói liền hốt hoảng, thấp thỏm nói: “Thực sự có thể sao? Tống Gia không quá phù hợp với loại chương trình này đâu.” Tuy bây giờ Tống Gia nghèo nhưng sinh hoạt vẫn rất kén chọn. Cái loại hành tinh hẻo lánh này, nói không chừng đến được mấy hôm liền làm loạn đòi về, rốt cuộc ông chủ Diệp đang nghĩ gì vậy.
Tuy không biết từ lúc nào mà ông chủ Diệp lại cùng Tống Gia ở bên nhau làm hắn rất vui mừng, nhưng tình huống hiện tại không đúng lắm.
Ánh mắt quản lý ẩn chứa sự lo lắng nhìn Tống Gia, lại phát hiện Tống Gia mặt không cảm xúc nghịch tay Diệp Thanh Quân, dáng vẻ không thèm quan tâm, càng không biết quản lý như hắn lo lắng đến mức nào!
“Không sao, anh phải tin tưởng hắn.” Diệp Thanh Quân rút tay mình ra, vỗ vai Tống Gia: “Bây giờ cậu nhất định phải nỗ lực thật tốt, có giành được phần thưởng hay không cũng không sao, nhưng nhất định phải giữ vững phong độ.” Miễn cho chẳng hút được bao nhiêu fan, fan trước đây vốn đã không nhiều còn rơi rớt…
“Ừm.” Tống Gia gật gật đầu, lại gần, nhanh chóng hôn một cái trên mặt cậu, sau đó nhìn cậu nói: “Chờ tôi trở lại.”
Diệp Thanh Quân: “……!” A a a, tự nhiên cảm thấy Tống Gia thành ‘công’ rất nhiều là chuyện gì vậy, là ảo giác của cậu sao?
Tống Gia đi rồi, những người còn lại quả thực đều muốn hoan hô chúc mừng, cảm thấy cuối cùng bản thân cũng có cơ hội thể hiện, người vốn đàng hoàng hiện tại cũng nhảy ra, trong nhà quả thực loạn như cái chợ.
Hôm sau, Diệp Thanh Quân bị quấy rầy một cách nghiêm trọng. Buổi tối bò lên giường sắp ngủ mới phát hiện có mấy người trốn trong phòng… Hơn nữa, quần áo của những người này đều vô cùng đáng sợ, tràn ngập sự xấu hổ, rất nhiều lần cậu kích động đến không nhịn được muốn báo cảnh sát.
Thật là quá bi thương, những người này còn đều do chính cậu chọn… Đúng là tự tạo nghiệp QAQ
Đuổi tất cả mọi người ra ngoài, Diệp Thanh Quân thở dài bò lên giường, vừa muốn đi ngủ lại phát hiện có người lạ gửi tin nhắn cho cậu.
Trong đó viết vài lời, cậu thực sự mệt mỏi lại không kiên nhẫn, suy đoán rằng có thể là ai đó muốn hẹn ch*ch gửi bừa, lười trả lời, đi ngủ, hoàn toàn không để ý.
------------
Bởi vì thực sự không chịu nổi đám người trong nhà, Diệp Thanh Quân ra ngoài, nhưng lại không biết nên đi đâu, cuối cùng nhớ tới Ngu Khê biết làm điểm tâm ngon.
Vậy nên có chút sở trường đặc biệt là rất tốt… Đổi lại mấy chục người khác không có sở trường, hiện tại vẫn là pháo hôi làm nền không có tên.
Dựa theo địa chỉ mà trợ lý đưa, Diệp Thanh Quân đi tới chung cư xa hoa ở trung tâm thành phố, vừa mới lên tới tầng lầu được chỉ định liền thấy Ngu Khê đang nói gì đó với một người ở cửa. Vẻ mặt Ngu Khê rất lạnh nhạt, đối phương lại rất kích động, cuối cùng thật sự không còn cách nào đành nhụt chí, xoay người rời đi.
Lúc này Ngu Khê mới nhìn thấy cậu, ánh mắt lập tức sáng lên: “Ông chủ Diệp.”
Lúc trước Diệp Thanh Quân nghe người khác gọi mình là ông chủ Diệp, cảm thấy đặc biệt tà mị, đặc biệt bá đạo tổng tài, nhưng bây giờ nghe lại cảm thấy giống pháo hôi, muốn người khác sửa miệng nhưng cũng không biết sửa thành gì, đành phải tiếp tục nghe.
“Chuyện vừa nãy là sao vậy? Người kia gây khó dễ cho cậu à?” Trong một giây cậu đã não bổ ra kịch bản máu chó là Ngu Khê bị phú nhị đại dây dưa… Từ từ, tại sao cậu lại não bổ như vậy, cảm thấy như tự cắm sừng mình.
“Không có gì, chỉ là chút chuyện trong nhà thôi.” Cảm xúc của Ngu Khê có chút trầm xuống, hình như không muốn nói ra.
Diệp Thanh Quân thấy cậu ta không muốn nói liền nhảy qua đề tài này, tỏ vẻ hôm nay mình đến để ăn điểm tâm, Ngu Khê liền đỏ mặt đi vào làm.
Cậu ngồi trên sô pha xem chương trình chờ đợi, lại cảm thán trong lòng một lần nữa, làm một kim chủ, lại là em trai của tổng tài, không cần phải bận tâm đến việc gì, thực sự quá tuyệt vời _(:3” ∠)_
Mà trong lúc Diệp Thanh Quân nhàn rỗi sống qua ngày, dưới tòa chung cư lại xuất hiện vài người quen.
“Thiếu gia, đã tìm được rồi, hiện tại cậu ta đang ở trong tòa chung cư này.”
“Ừ.”
“Bây giờ chúng ta đi lên luôn, hay là?”
“Chưa vội, chờ hắn nhận ra bộ mặt thật của tình nhân nhỏ kia rồi nói tiếp.”