Chương 4:

“Tốt quá, anh không có chuyện gì, vậy tôi đi đây.” Nói xong Diệp Thanh Quân xoay người chuẩn bị chạy xuống lầu, lại bị Bạch Văn Tùng bắt được, ném vào trong phòng, sau đó đem cửa khóa lại.

Diệp Thanh Quân: “…Xin, xin lỗi, tôi chỉ đi ngang qua, không có ý định gì khác!” Ai đến nói cậu biết trong tình huống này phải làm gì mới giữ được mạng đi! Có lẽ tiểu thuyết này có thể sửa tên thành ‘Hành trình tìm đường chết của nam phụ độc ác’ …

“Ha ha.” Bạch Văn Tùng cư nhiên nở nụ cười, tuy rằng hắn cười rộ lên trông rất đẹp nhưng chỉ khiến người ta cảm thấy kinh hãi mà thôi. Hắn hơi khom người nhìn cậu, nói: “Ngươi cho rằng ta muốn gϊếŧ ngươi?”

Diệp Thanh Quân: “Đương nhiên không có!” Mới là lạ!

“Yên tâm đi, ta hiện tại sẽ không động thủ, bằng không ngươi sớm đã chết rồi.” Bạch Văn Tùng lại khôi phục biểu tình lãnh đạm, “Hiện tại ngươi hãy đem căn phòng này quét dọn một chút, thi thể dọn đi, ta muốn nghỉ ngơi.” Nói thật hắn đã bình tĩnh không ít, cũng không cho rằng hiện tại Diệp Thanh Quân có thể làm gì được hắn. So với gϊếŧ chết, vẫn là giữ cậu lại, ít nhất cậu ta nghe lời hơn những người khác.

Vậy mà còn muốn nghỉ ngơi… Nhàn nhã như thế, đúng là không chút lo lắng có người phát hiện dị năng giả kia đã chầu Diêm Vương .

Diệp Thanh Quân sầu muốn chết, gian nan đem thi thể kéo tới trong WC bên cạnh. Cậu đã xem qua thi thể là bị tiểu đao đâm vào yết hầu dẫn đến thăng thiên, chết đến không thể chết hơn, hoàn toàn không có khả năng sống lại.

Rốt cuộc cậu nên làm gì. Diệp Thanh Quân đối với thi thể thở ngắn than dài, sau đó trở về phòng dọn dẹp đồ vật ngổn ngang. Khi nhìn thấy trên bàn đặt một viên tinh thể trong suốt, cậu ngẩn người.

Tinh thể này chính là tinh hạch đào ra từ trong đầu tang thi, lại nói, nếu đem tinh hạch này nhét vào trong đầu người chết, liệu người chết có biến thành tang thi không… Người bình thường sẽ không có ý tưởng kì quặc này, cho dù là nhà bác học điên nào đó đang nghiên cứu cũng sẽ không công bố ra.

Cậu nghĩ đến đây, đột nhiên hai mắt sáng lên. Nghĩ ra cách giải quyết rồi. Nếu tinh hạch thật sự biến thi thể thành tang thi, vậy thì giả vờ là dị năng giả kia xui xẻo bị tang thi cắn mà đăng xuất, cậu và Bạch Văn Tùng liền có thể tiếp tục theo đội ngũ đi cốt truyện… Dù sao kịch bản vẫn còn là tốt rồi.

Bạch Văn Tùng nằm trên giường mắt lạnh nhìn Diệp Thanh Quân hành động, sau khi trọng sinh hắn mới bắt đầu chú ý đến tên tuỳ tùng mờ nhạt này, kết quả phát hiện rất nhiều điểm khác nhau so với kiếp trước… Có lúc hắn vậy mà cảm thấy kẻ thù của mình có chút ngốc.

Chú ý tới ánh mắt cậu đang nhìn chằm chằm tinh hạch trên bàn, Bạch Văn Tùng nghĩ thầm quả nhiên là vậy, người này chính là một kẻ tham lam tiện nghi gì cũng muốn chiếm, rồi lại vi diệu thất vọng, cũng không biết tại sao. Không nghĩ nữa, Bạch Văn Tùng lãnh đạm mở miệng nói: “Muốn thì lấy đi.” Nhưng phải xem ngươi có mạng để dùng hay không.

Diệp Thanh Quân quyết đoán cầm lấy tinh hạch , cũng không giải thích với Bạch Văn Tùng… Thật là, làm gì có pháo hôi ác độc nào lại đi giải thích nỗi khổ tâm của mình với nam chủ, nhưng cậu hiện tại cũng không muốn tìm đường chết mà khiến hắn chán ghét… Chờ có chỗ dựa để bảo mệnh rồi nói sau.

Dọn dẹp phòng xong, cậu lấy ra găng tay và xẻng nhỏ tìm được từ ban công đi vào WC, ánh mắt kiên định nhìn thi thể của dị năng giả, đáy lòng yên lặng nói lời xin lỗi, sau đó bắt đầu làm chuyện cực kì quỷ súc.

Trong WC tối tăm xuống tay với một thi thể, nghĩ thế nào cũng thấy sai sai.

Sau khi đâm không biết bao nhiêu nhát đến mức cái đầu bị đánh mosaic, Diệp Thanh Quân cuối cùng cũng buông xẻng xuống, sau đó đem tinh hạch nhét vào.

Làm xong, cậu cởi găng tay, định lùi lại một chút xem kết quả thí nghiệm, vừa quay đầu đã thấy Bạch Văn Tùng đứng xem ở cửa từ lúc nào .

Bạch Văn Tùng nhìn cậu như nhìn tên biếи ŧɦái.

Diệp Thanh Quân: “!!!!” Không, do cậu bị hiện thực bức ép mới làm ra chuyện này!

“Ngươi đang làm gì?” Bạch Văn Tùng hỏi: “Vậy mà đem tinh hạch nhét vào đầu người, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”

“Tôi…” Nếu nói thật lại xoát hảo cảm từ hắn thì nguy… Diệp Thanh Quân đầu óc trống rỗng, chỉ nghẹn ra một câu: “Tôi đói bụng.” Không, đây là câu nói kì quái gì vậy! Cậu vội vàng cứu chữa: “Kỳ thực tôi đã ăn rồi.”

Bạch Văn Tùng: “… Ta biết.”

Diệp Thanh Quân: “……”

Vì cứu lấy cốt truyện đang mất kiểm soát, thi thể trên mặt đất bỗng nhiên cử động. Cậu kích động nhìn cái xác, hai mắt tỏa sáng lấp lánh: “Thành công rồi sao?!”

Sau đó thi thể trên mặt đất, không, đúng hơn là tang thi, đột nhiên xoay người hướng bên này nhào tới.

Diệp Thanh Quân nhanh chóng lùi về phía sau, không chút nghĩ ngợi kéo tay Bạch Văn Tùng chạy ra ngoài, đồng thời hô lớn: “Cứu mạng! Có tang thi! Mau cứu mạng!”

Bạch Văn Tùng bị cậu kéo đến ngẩn người. Hắn cúi đầu nhìn về phía cánh tay cậu đang túm chặt lấy mình, lại ngẩng đầu nhìn thân hình mảnh khảnh tinh tế của cậu. Rõ ràng là cùng một người, tại sao đời trước đem hắn đẩy vào đàn tang thi, đời này lại không chút do dự nắm lấy tay hắn?

Diệp Thanh Quân đương nhiên không chú ý tới tâm trạng thay đổi của hắn mà vội tông cửa xông ra, tiếp tục hô to, rất nhanh đã thu hút mấy dị năng giả còn đang hưởng lạc. Mọi người cảnh giác chạy đến, mới phát hiện đồng đội của mình đã trở thành tang thi.

Có lẽ kịch bản cũng đang tự cố gắng, mọi người đều cho rằng dị năng giả kia bị cắn nhưng không nói mới tạo nên kết cục như vậy, nghĩ bản thân suýt chút nữa đã bị tang thi tóm mà thấy sợ, sau đó cùng nhau gϊếŧ chết con tang thi vừa mới ra lò.

Máu trên mặt Bạch Văn Tùng cũng khiến mọi người chú ý nhưng Diệp Thanh Quân lừa gạt được họ. Đêm đó, không ai nguyện ý ở cùng chỗ với Bạch Văn Tùng có khả năng biến thành tang thi. Hai người đành phải ở lại trong căn phòng vừa có người chết, vừa có tang thi chết trên lầu hai.

Diệp Thanh Quân sắp sinh ra bóng ma tâm lý, cũng may hệ thống nói với cậu cốt truyện đã trở về quỹ đạo làm cậu thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngủ một giấc ngon lành.

Mấy ngày sau đó đều rất bình thường đúng với kịch bản nguyên tác, rất nhanh đã sắp tới đoạn Diệp Thanh Quân bị một cước đạp vào trong đàn tang thi. Nghĩ đến đó, cậu không những không bi thương mà còn có chút kích động.

Cuối cùng những tháng ngày sống chung với Bạch Văn Tùng cũng kết thúc. Cậu mỗi ngày đều cảm thấy mình so với trước càng OOC*, đến lời kịch vất vả ghi nhớ cũng không thể đọc, cảm giác này thật sự quá khổ sở… Về sau tìm được chỗ dựa nhất định phải điên cuồng đọc lời kịch của nam phụ độc ác!

*OOC (out of character): phá vỡ thiết lập tính cách của nhân vật