Sau đó, Diệp Thanh Quân lại mơ thấy bản thân bị vết nứt thời không cuốn vào trong một tiểu thuyết trạch đấu đam mỹ, thành ông bố cặn bã của vai chính, con trai con gái cả ngày đều lục đυ.c với nhau. Việc này còn chưa tính, cậu còn rất nhanh biết được tất cả con cái đều là kết quả của việc cắm sừng… Đây chính là cái gọi là chúa tể của những chiếc sừng sao?!
Bị cảnh trong mơ đáng sợ như vậy làm cho bừng tỉnh, Diệp Thanh Quân bật dậy, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ một chút, trời sắp tối, không nghĩ tới bất tri bất giác cậu ngủ thẳng tới bây giờ. Nhưng cứ cảm thấy như đồ vật lót dưới đầu không đúng lắm.
Cậu quay đầu. phát hiện. bản thân. vậy mà. nằm ở trên đùi Đàm Úc.
Đây chính là gối đầu lên đùi trong truyền thuyết sao! Vì sao cậu không vui chút nào, lại còn có cảm giác rất kinh hãi Σ(っ°Д°;)っ
“Cậu tỉnh rồi.” Đàm Úc nói.
Diệp Thanh Quân đột nhiên ngồi dậy, tay chân luống cuống giải thích: “Không phải tôi cố ý, tôi cũng không biết tại sao lại như vậy!”
“Không phải do cậu.” Đàm Úc bình tĩnh nói: “Là tự tôi lại đây ngồi.”
Diệp Thanh Quân: “……” Càng đáng sợ được không?!
Cơm tối lúc này cũng là Đàm Úc tự làm, hắn đã coi nấu ăn trở thành thú vui, nhưng hắn chỉ thích nhìn cậu ăn, bản thân lại chỉ uống dịch dinh dưỡng.
Diệp Thanh Quân ăn ba bát cơm lớn, thấy Đàm Úc vậy mà không ăn, có chút băn khoăn hỏi: “Vì sao anh không ăn?” Chẳng lẽ là lực sát thương của đồ ăn hắc ám buổi trưa quá lớn, dẫn tới hắn sinh ra bóng ma tâm lý…
“Không muốn ăn.” Đàm Úc nhàn nhạt nói, từ trước đến nay hắn không có hứng thú gì đối với việc ăn uống. Hơn nữa, trong quá khứ còn có người hạ độc trong thức ăn của hắn, tuy cuối cùng được đưa đến bệnh viện kịp thời cứu chữa, nhưng chuyện này cũng tạo thành ảnh hưởng rất lớn với hắn.
Ngay từ đầu, bắt Diệp Thanh Quân nấu cơm lúc trưa cũng chỉ là làm khó cậu mà thôi, không nghĩ tới cậu thật sự bưng ra, hắn cũng nhất thời hứng thú nên ăn.
… Tuy rằng mức độ đáng sợ của đống thành phẩm hắc ám kia có thể so với đồ ăn bị hạ độc.
Diệp Thanh Quân càng nghĩ càng thấy là do đồ ăn mình làm, căng não gắp một đũa đưa tới trước mặt Đàm Úc: “Anh thử một lần đi, hương vị món này thật sự rất ngon, sẽ không giống bữa trưa.”
Đương nhiên Đàm Úc biết đó là mùi vị gì, trước khi để cậu ăn hắn đều nếm qua. Nhưng thấy cậu cố gắng muốn hắn ăn cơm như vậy, trong lòng ngọt ngào giống như uống mật, vô cùng cao hứng ăn thức ăn cậu gắp.
Đến buổi tối, Đàm Úc bảo Diệp Thanh Quân đi tắm cùng hắn.
Cậu bị dọa đến trái tim sắp nhảy ra ngoài: “Cái này thì không cần đâu, tôi có thể tự đi…”
Đàm Úc chỉ mặt không biểu cảm nhìn cậu một cái, cậu liền nhớ tới mạng của Tống Gia còn nằm trong tay đối phương, không thể làm gì khác ngoài chấp nhận.
Sau đó, hai người cùng ngâm mình trong bồn tắm, Đàm Úc bảo Diệp Thanh Quân giúp mình gội đầu. Cậu thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không nhặt xà phòng* thì chuyện gì cũng dễ nói.
Nhưng bởi vì kỹ thuật không thành thạo, cậu làm dính hết bọt xà phòng lên mặt Đàm Úc …
Đàm Úc không nhịn được, tự mình gội đầu sạch sẽ, ấn Diệp Thanh Quân ngồi trên ghế: “Tôi đến gội cho cậu, để cậu nhìn xem gội đầu là như thế nào.”
Sau đó, Đàm Úc liền nghiêm túc gội sạch đầu cho cậu, còn cẩn thận giúp cậu sấy khô tóc.
Diệp Thanh Quân: “……” Mặc dù nói là mình muốn lấy lòng hắn, nhưng hình như hôm nay vẫn luôn gây phiền phức cho người ta, như vậy thật sự không thành vấn đề à.
Nhưng mà bản thân Đàm Úc căn bản không phát hiện chuyện này, lại còn đặc biệt có cảm giác thành tựu, tâm trạng còn tương đối không tồi, tối muộn vẫn vui vẻ kể chuyện trước khi ngủ cho cậu nghe.
Diệp Thanh Quân cảm thấy rất là bất an, rõ ràng là bị bắt cóc đến, kết quả lại sống hạnh phúc như vậy thực sự ổn sao!
Lại nói, tiếp tục ở lại như vậy cũng không tệ, dù sao ở nơi nào mà chẳng tốn thời gian… Nhưng suy nghĩ của cậu rất nhanh đã bị hệ thống đả kích, đành phải từ bỏ ý tưởng này.
-----------
Diệp Thanh Quân mất tích mấy ngày nay, Diệp Dịch Hàn cũng không biết bản thân đã vượt qua như thế nào.
Cứ việc đã biết là có người bắt cóc, nhưng lại không cách nào điều tra được thân phận của đối phương, mà bọn bắt cóc cũng không gửi tin đòi tiền chuộc, tình huống hiện tại của Diệp Thanh Quân thế nào hoàn toàn không có ai biết.
Hiện tại Diệp Dịch Hàn vô cùng hối hận vì đã không gắn thứ gì đó có thể định vị lên người cậu, bằng không sẽ không dẫn tới cục diện như bây giờ.
… Không, hắn căn bản là không nên để cậu có cơ hội ra ngoài, lúc trước hắn nên đánh gãy chân cậu mới đúng.
Diệp Dịch Hàn hiện tại quả thực chứa đầy ý tưởng đen tối trong đầu, đột nhiên có người liên hệ, hắn vội vàng click mở màn hình ảo: “Có tin tức rồi sao?”
Người kia thở dài nói: “Không có tin tức của nhị thiếu gia. Nhưng trong đám người mà nhị thiếu gia bao nuôi có người mất tích.”
“Cái này thì tính làm gì.” Diệp Dịch Hàn lạnh lùng nói: “Nhóm người này vốn nên giải tán từ sớm.”
“Nhưng tôi điều tra lại, người kia hình như có vấn đề.”
------------
Đảo mắt liền qua nửa tháng.
Tuy mỗi ngày đều được Đàm Úc chăm sóc, thời gian qua thập phần tự tại, nhưng Diệp Thanh Quân ý chí kiên định, không có chìm đắm trong sắc đẹp (?), dùng cơ hội có được điều tra nơi này.
Nơi này ngoại trừ cậu và Tống Gia, cũng chỉ có hai người là Đàm Úc và người đàn ông bịt mắt, bình thường việc nhà gì đó đều là người máy làm, cứ cách mấy ngày lại có phi cơ đến đây thả vật tư xuống.
Mà cậu cũng gần như đi dạo hết cả tòa nhà, suy đoán rằng Tống Gia hẳn là bị nhốt ở tầng hầm ngầm, nơi duy nhất cậu chưa đến.
Chiều nay lại có người đưa vật tư đến, hôm qua Diệp Thanh Quân biết được tin tức là người đàn ông bịt mắt kia có việc cần ra ngoài. Đây hoàn toàn là thời cơ tốt để chạy trốn, cậu chuẩn bị đến lúc đó đi cứu Tống Gia trước, sau đó đoạt phi cơ để chạy trốn.
Tuy kế hoạch này nhìn qua hơi choáng ngợp một chút, nhưng cậu tin là có hào quang vai chính của Tống Gia ở đây thì nhất định có thể thành công.
Vì thế hôm nay, sau khi bình minh lên, Diệp Thanh Quân liền thập phần căng thẳng, vẫn luôn lo lắng liệu kế hoạch của mình có bị người ta phát hiện hay không, làm việc đều không thể tập trung tinh thần, mặc dù cậu cũng chẳng có việc gì làm.
Sau khi ăn xong bữa sáng như thường ngày, Diệp Thanh Quân đang suy nghĩ phải dùng lí do gì để rời đi.
Đàm Úc lại đột nhiên bắt lấy tay cậu, Diệp Thanh Quân khϊếp sợ, quay đầu liền thấy sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt thống khổ, lông mày gắt gao nhăn lại, bộ dáng vô cùng khó chịu.
“Anh sao vậy?” Diệp Thanh Quân đột nhiên nhớ tới mấy hôm trước Đàm Úc đã nói với cậu chuyện mình có bệnh, vội vàng nói: “Không sao chứ?”
“Bệnh… của tôi phát tác, khụ khụ khụ.” Đàm Úc nói cực kì vất vả, sau khi nói xong lại há miệng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt chứa sự tối tăm không rõ: “Thuốc ở trong thư phòng trên lầu… Xin nhờ cậu.”
“Trước tiên anh hãy nghỉ ngơi ở chỗ này.” Diệp Thanh Quân vội vã dìu hắn tới trên sô pha, nói: “Tôi đi tìm đây, rất nhanh sẽ trở lại.”
Sau khi cậu đi, Đàm Úc buông cái tay đang đỡ trán, trong nháy mắt liền khôi phục dáng vẻ bình thường, nhìn hướng mà cậu rời đi, đáy mắt mang theo vài phần lạnh lẽo.
Mấy ngày qua, việc Diệp Thanh Quân hỏi thăm tin tức hắn đều biết rõ, nhưng hắn lại làm bộ không phát hiện, cũng cố ý để cậu cảm thấy có cơ hội đào tẩu.
Sau khi phát hiện cậu thật sự muốn chạy, hắn tức muốn chết, vốn định chuẩn bị sáng sớm hôm nay liền đem cậu nhốt lại, để xem cậu còn chạy đi đâu. Nhưng lại vì tâm tư nào đó không thể hiểu được, hắn không làm như vậy, mà lựa chọn thử một chút.
Đàm Úc muốn xem xem, bản thân trong lòng cậu rốt cuộc có quan trọng hay không. Cho nên mấy ngày trước, trong lúc tán gẫu hắn liền để lộ thông tin giả là mình bị bệnh, sau đó đem căn bệnh này nói đến cực kỳ nghiêm trọng.
Hiện tại liền xem Diệp Thanh Quân có thật sự mặc kệ sống chết của hắn, cứ thế đi cứu Tống Gia hay không. Đàm Úc nghĩ đến hình ảnh kia liền cảm thấy thập phần khó chịu, hận không thể trực tiếp gϊếŧ chết hai người đó. Hắn đương nhiên không nỡ gϊếŧ cậu, nhưng Tống Gia thì không chắc.
Từng phút từng giây hiện tại đối với hắn mà nói đều rất lâu, hắn một bên nghĩ không chừng cậu đã chạy đến tầng hầm ngầm, cứu tiện nhân kia, một bên lại nghĩ không chừng cậu đang ở trên lầu giúp mình lấy thuốc, cả người quả thực sắp thành tâm thần phân liệt.
Nhưng mà đã qua hơn mười phút, sắc mặt Đàm Úc cũng bắt đầu khó coi. Đến bây giờ, hắn không thể không tin rằng, mạng của mình đối với cậu mà nói không đáng kể chút nào.
Cũng may hắn đã sớm sắp xếp thủ hạ chờ dưới tầng hầm ngầm, hôm nay cũng sẽ không có phi cơ đến, Diệp Thanh Quân chạy không thoát.
Lúc Đàm Úc đang tự hỏi phải tiến hành đáng sợ play với cậu như thế nào, Diệp Thanh Quân vội vã xuống lầu, thở hồng hộc chạy tới.
Đàm Úc: “……” Lấy thuốc cũng cần phải đi hơn mười phút sao.
Diệp Thanh Quân vội vàng rót nước, sau đó đem cả thuốc và ly nước đưa cho Đàm Úc, nói: “Tôi, tôi về rồi, xin lỗi… Thuốc kia thực sự giấu quá kín, tôi tìm rất lâu, vậy nên chậm trễ một chút.”
Đàm Úc cảm thấy tâm trạng của mình thực phức tạp, có chút thoải mái, lại có chút tiếc nuối ( này! ), sau đó liền nhận lấy ly nước, nói: “… Cảm ơn cậu.” Hắn đột nhiên cảm thấy mình thật là quá đáng, thế mà dùng ý nghĩ như vậy để suy đoán cậu.
Thuốc này chỉ có hiệu quả chăm sóc sức khỏe mà thôi, chuyện đến nước này hắn cũng ngại nói là mình giả vờ, liền nuốt hết thuốc.
Nhưng không quá mấy phút, Đàm Úc liền bắt đầu thấy buồn ngủ, hắn đột nhiên nhận ra điều gì, ngạc nhiên nhìn Diệp Thanh Quân: “Cậu bỏ thuốc ở trong này?”
Diệp Thanh Quân có chút hổ thẹn nói: “… Xin lỗi, chờ anh ngủ một giấc dậy, tất cả đều đã kết thúc.”
Hệ thống vừa mới kiểm tra ra Đàm Úc kỳ thực không có vấn đề gì, cậu liền biết mọi chuyện không ổn, phí chút công sức tìm được thuốc ngủ ở trong phòng… Bây giờ xem ra thuốc ngủ trong tương lai vẫn rất hữu dụng, hiệu quả nổi bật.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu. Tuyệt đối không!” Đàm Úc nhìn chòng chọc vào Diệp Thanh Quân, không cam lòng đến muốn nổ tung. Nhưng dưới ảnh hưởng mạnh mẽ của thuốc, hắn không thể không mang theo oán niệm, rơi vào giấc ngủ say.
------------
Tống Gia ở trong tầng hầm ngầm lâu như vậy, cả ngày uống dịch dinh dưỡng cầm hơi, cảm thấy cả người sắp điên mất rồi, nhưng hắn vẫn cứ dựa vào nghị lực tiếp tục kiên trì.
Hắn hoàn toàn không biết tình huống hiện tại của Diệp Thanh Quân như thế nào, thật ra có đôi lúc hắn còn thấy cậu chết đi thì càng tốt, nhưng nếu như vậy bản thân liền không có cách nào gặp được Diệp Dịch Hàn, có vẻ lại hơi phiền phức.
Hôm nay, người đàn ông bịt mắt kia xuống dưới từ sớm, canh giữ bên cửa, cũng không biết là định làm cái gì.
Tống Gia cảm thấy hình như có gì đó sắp chuyển biến, lẳng lặng ngồi ở góc tường, lúc đang suy nghĩ, bên tai đột nhiên vang đến tiếng nổ ầm ầm.
Cửa, bị đá nát.
Trong vụn gỗ và tro bụi bay đầy trời, bóng dáng anh dũng của Diệp Thanh Quân xuất hiện ở sau cửa. Dù sao không có chìa khóa, vì cứu Tống Gia nên cậu đành trước tiên nhờ hệ thống bật hack sức mạnh… Nhưng bây giờ xem ra hiệu quả không tồi.
Diệp Thanh Quân liếc mắt một cái nhìn thấy kẻ bịt mắt đứng sau cửa, đang định động thủ, đối phương liền nói: “Chờ đã, tôi có lời muốn nói.”
“Anh muốn nói gì?” Diệp Thanh Quân cảnh giác nhìn hắn.
Người kia tháo bịt mắt xuống, lại lộ ra một gương mặt mà cậu rất quen thuộc.
*Nhặt xà phòng: cụm từ này bắt nguồn từ một bộ manhwa bl 18+, lên mạng search và bạn sẽ hiểu 😈