“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ hận không thể khiến hắn lập tức đi tìm chết chứ.” Ánh mắt Đàm Úc nhìn về phía Diệp Thanh Quân đột nhiên mang theo vài phần đồng cảm nói không nên lời: “Hóa ra cậu với Tống Gia vẫn tình cảm nồng thắm à, vậy mà nói giúp cho hắn như vậy. Rõ ràng hắn đã phản bội cậu như thế, cậu cũng không thèm để ý sao?”
Đương nhiên là rất để ý có được không, ai sẽ không ngại bị cắm sừng chứ!
“Tôi không muốn nghĩ đến những chuyện này, chỉ cần mọi người đều sống là tốt rồi.” Tuy Diệp Thanh Quân rất muốn phủ nhận, nhưng cậu lại không thể giải thích vì sao mình lại muốn giữ mạng của Tống Gia, đành phải ăn nói hàm hồ cho qua chuyện, đem bản thân đắp nặn thành hình tượng thánh phụ, bị cắm sừng vẫn không so đo hiềm khích lúc trước.
Đàm Úc nói: “Một khi đã như vậy, cậu cũng cần thể hiện một chút thành ý của mình.”
“Thành ý gì cơ?” Diệp Thanh Quân ngẩn người.
Đàm Úc đẩy một quyển sách tới, lạnh nhạt nói: “Xem cho kĩ đi.”
Diệp Thanh Quân vừa cúi đầu nhìn, trên bìa vậy mà viết 《 Dạy bạn làm 100 món ăn thường ngày 》. Này, rõ ràng nói là ở tương lai không có người tự mình nấu cơm cơ mà, một giây sau đã bị vả mặt.
Kỳ thực cậu không biết, sách như vậy đều do các nhà khảo cổ học chuyên môn phục hồi lại như cũ vào những năm gần đây, bên ngoài còn chưa bày bán, hiện tại rất nhiều đồ ăn trong đó đều đã không còn thấy được nữa.
“Đồ ăn trong này cậu đều làm cho tôi nếm thử.” Ngón tay trắng nõn thon dài của Đàm Úc chỉ chỉ vào sách, mỉm cười với Diệp Thanh Quân: “Nếu tôi ăn vui vẻ thì sẽ tha cho tên Tống Gia kia.”
Bản chất quyển truyện này đã biến thành truyện mỹ thực đi……
Diệp Thanh Quân vội vàng gật đầu, sau đó lại chỉ chỉ dây xích buộc trên cổ: “Có thể cởi cái này ra được không?”
“Đương nhiên là có thể.” Đàm Úc tới gần, nhẹ nhàng tháo dây xích ra, cũng nói: “Nhưng cậu đừng nghĩ đến việc chạy trốn, coi như là từ nơi này đi ra ngoài, cậu cũng không thể tìm được nơi có người.”
Hơn nữa, những đồ vật có thể liên lạc với bên ngoài trên người Diệp Thanh Quân đều bị tịch thu, tín hiệu của máy truyền tin cũng bị chặn.
Diệp Thanh Quân lại bắt đầu tự bôi đen: “… Đương nhiên là không, anh nhìn tôi là biết, tôi giống như người có lá gan chạy trốn sao.” Thật ra cậu có sẵn chiêu dịch chuyển được không, chẳng phải thích chạy thì chạy sao, chỉ là không thể để một mình Tống Gia ở chỗ này mà thôi.
“Vậy được, cho cậu thời gian một tiếng.” Đàm Úc nói: “Đến lúc đó nhất định phải đem thành phẩm đến đây.”
Sau đó, Đàm Úc gọi người máy tới đưa Diệp Thanh Quân đến phòng bếp, bản thân bắt đầu xử lý chút chuyện, cũng không biết hắn muốn dùng phương pháp gì để phá đổ Diệp gia.
Diệp Thanh Quân cứ thế đi vào nhà bếp, kỳ thực cậu thấy nấu ăn vẫn rất đơn giản, chẳng phải chỉ là mấy bước như vậy thôi sao, dù vừa mới bắt đầu thì học một chút là được rồi, cũng không biết thành phẩm hắc ám của mấy người kia là thế nào mà nấu được.
Ôm suy nghĩ như vậy, cậu học tập gian nan dưới sự chỉ đạo của người máy. Mười phút sau, cuối cùng cậu làm ra một bàn đồ ăn có mùi hương và vẻ ngoài vặn vẹo khác thường.
Diệp Thanh Quân: “……” Chỉ, chỉ là một lần thất bại mà thôi, không nói lên được điều gì!
Nhưng mà lại thất bại rất nhiều lần, cậu cảm thấy mình không làm nổ phòng bếp đã là kỳ tích. Cậu lại nhìn về phía một bàn đồ ăn bẹo hình bẹo dạng, hoàn toàn không nhìn ra được là nguyên liệu gì nấu thành, thật sự phải mang đống này ra sao… Tống Gia sẽ chết mất.
Thế nhưng đã đến giờ, Diệp Thanh Quân cảm thấy mình cũng không có khả năng nấu được thức ăn tốt hơn, liền khẽ cắn răng bưng mâm đi qua.
Đàm Úc đang ngồi bên bàn ăn đọc sách, hắn đã thay một bộ quần áo, dáng vẻ yên tĩnh đọc sách rất là văn nhã, gò má tinh xảo gần giống như người trong tranh.
Nhưng mà thức ăn đen kịt đã phá vỡ hình ảnh tốt đẹp này, Đàm Úc nhìn thoáng qua, dừng một chút, sau đó nói: “Đây là món ăn cậu làm?”
“À, đúng vậy.” Diệp Thanh Quân đang rất giãy giụa, muốn nói là cậu hoàn toàn không có tài nấu ăn, không bằng đổi điều kiện khác.
Kỳ thực suy nghĩ một chút, tuy trông kỳ quái, mùi còn khó ngửi, nhưng nói không chừng hương vị không tồi đâu, cũng không phải là không có trường hợp như vậy… nhưng cậu không có can đảm để nếm thử hương vị.
Đàm Úc nhíu nhíu mày, ngay từ đầu hắn không muốn ăn, nhưng lại suy đoán đây có thể là món ăn độc đáo trong quá khứ, liền gắp một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng.
Diệp Thanh Quân căng thẳng nhìn hắn, mở miệng nói: “Thế nào? Có ổn không?”
Đàm Úc buông đũa xuống, trên mặt mang nụ cười: “Tống Gia có thể chết được rồi.”
“Khônggg, cầu xin anh đừng làm như vậy!” Diệp Thanh Quân vốn muốn ôm đùi, nhưng cân nhắc đến việc đối phương đang ngồi, không ôm được, liền trực tiếp ôm lấy eo hắn, dù sao cũng không khác mấy (?).
Đàm Úc kinh ngạc một chút: “Cậu đang làm gì? Mau buông ra.”
Diệp Thanh Quân đã tự sa đọa, mặt dày mày dạn gắt gao ôm hắn, cắn răng nói: “Nếu anh đồng ý không gϊếŧ chết Tống Gia thì tôi mới buông tay, bằng không tôi cứ ôm như vậy!”
“Đùa à, cậu cho rằng làm vậy thì tôi sẽ đồng ý sao?” Đàm Úc liền lập tức từ chối, hắn mới không muốn thừa nhận, bị cậu ôm còn rất thoải mái.
Nhưng rất lâu không thấy cậu trả lời, hắn nhẹ di chuyển một chút, vừa cúi đầu nhìn liền đúng lúc đối diện với Diệp Thanh Quân đang nước mắt lưng tròng.
Khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn mấy phần, một loại cảm giác kì lạ lan tỏa trong ngực. Hắn phản ứng lại rất nhanh, đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, mở miệng nói: “Cậu yêu Tống Gia như vậy sao? Để hắn có thể sống sót mà làm gì cũng chấp nhận?”
Tưởng tượng Diệp Thanh Quân đối với Tống Gia tình sâu nghĩa nặng như vậy (?), Đàm Úc liền thấy trong lòng nghẹn đến nổ tung, hận không thể trực tiếp gϊếŧ chết Tống Gia.
Diệp Thanh Quân thấy sự tình có cơ hội chuyển biến, vội vàng nói: “Chỉ cần hắn có thể sống sót.”
“Được.” Đàm Úc duỗi tay xoa xoa đầu cậu, nói: “Vậy đem đồ ăn dư lại đưa hết cho Tống Gia đi, chỉ cần hắn ăn xong tôi liền tha hắn một mạng.”
Tim Diệp Thanh Quân thắt lại một chút: “……” Đậu má, thế này cũng quá ác độc rồi!
Nếu Đàm Úc đưa ra yêu cầu là kêu cậu ăn đống thành phẩm hắc ám còn lại mà nói, cậu không dám chắc liệu bản thân có lựa chọn để Tống Gia ngỏm củ tỏi hay không.
… Không sai, đối với cậu mà nói, ăn đồ ăn hắc ám là việc đáng sợ hơn so với bất cứ chuyện gì, chỉ có xem phim ma mới có thể sánh được.
Nhưng mà để cho người khác ăn thì cậu vẫn không sao cả, đặc biệt là cho Tống Gia ăn.
“Lẽ nào cậu không đành lòng sao?” Ngữ khí Đàm Úc lạnh đi mấy phần.
“Không có, chỉ cần có thể sống sót là được rồi.” Diệp Thanh Quân vội vàng nói: “Dù có bảo tôi làm thêm mấy món nữa đem cho hắn ăn cũng được.”
“Không được.” Đàm Úc lại không vui, Tống Gia ăn một món cậu nấu còn chưa nói, hắn mới không có tư cách ăn những món khác.
Diệp Thanh Quân: “……” Cậu đã không hiểu nổi rốt cuộc Đàm Úc là người như thế nào.
Mà trong một căn phòng khác, Tống Gia dựa vào dịch dinh dưỡng vượt qua hai bữa cơm lại phải nghênh đón thách thức lớn nhất của đời này.
----------
Phòng bếp.
Diệp Thanh Quân lại trở về nơi này, cậu thậm chí không biết tại sao mình phải quay lại.
Đàm Úc đeo tạp dề lên, nói với Diệp Thanh Quân: “Không cần đứng xa như vậy, xem cho kĩ là tôi làm thế nào.”
Diệp Thanh Quân kinh ngạc: “Anh, anh sắp nấu ăn sao?”
“Ừ.” Đàm Úc thực sự tuyệt vọng với kỹ thuật của cậu, nhưng hắn lại rất muốn ăn đồ cậu nấu, liền quyết định tự mình lên sàn, dạy Diệp Thanh Quân: “Tuy tôi cũng là lần đầu thử nghiệm, nhưng dù sao đều cùng một kiểu như vậy.”
“Tôi tin là anh nhất định có thể làm thật tốt!” Diệp Thanh Quân ngoài miệng nói như vậy, thật ra trong lòng rất không để tâm.
…………
Nhưng mà không qua bao lâu, Diệp Thanh Quân ăn thức ăn trong bát, nước mắt suýt nữa rớt xuống.
Sao lại ăn ngon như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên nấu sao?! Cậu không tin!
Đàm Úc thấy cậu đỏ hốc mắt, khẩn trương hỏi: “Sao vậy? Rất khó ăn sao?” Chính hắn đã thử qua, cũng đâu khó ăn đến mức độ này.
“Không… Thực sự là ăn quá ngon.” Diệp Thanh Quân vội vàng nói: “Hôm nay tôi có thể ăn ba bát cơm lớn.” Mùi vị này khiến cậu cảm động tới độ suýt chút nữa có ý nghĩ lấy thân báo đáp.
“Vậy thì tốt rồi.” Đàm Úc thấy cậu ăn vui vẻ như vậy, bản thân cũng bị vui lây, ngồi ở bên cạnh nhìn cậu ăn, cảm thấy trong lòng rất là thỏa mãn, đã sớm quên mục đích ban đầu của mình lên chín tầng mây, hận không thể làm đồ ăn ngon cho cậu ăn mỗi ngày.
Sau khi ăn xong, Đàm Úc đưa Diệp Thanh Quân ra ngoài tản bộ.
Ra ngoài phòng, cậu mới phát hiện hóa ra mình đang ở một tòa lâu đài cổ, mà một bên là rừng rậm vắng vẻ hoang tàn, bên kia lại là vách núi… Trách không được Đàm Úc lại tự tin rằng cậu có ra ngoài cũng chạy không thoát.
Hiện tại, Diệp Thanh Quân chuẩn bị phối hợp với hắn trước, tốt nhất là sau đó có thể rời đi an toàn cùng Tống Gia. Tuy bây giờ cậu có thể dịch chuyển nhưng chỉ có thể đi một mình thôi.
[ Nếu là xác chết thì có thể mang đi ]
Diệp Thanh Quân: “……Này!”
Sau khi tản bộ về, Đàm Úc xử lý công việc, để cậu ngồi một bên đọc sách. Chờ khi bận rộn xong, hắn vừa ngẩng đầu liền thấy cậu đã nằm ngủ trên sô pha.
Trong lòng Đàm Úc mềm mại mấy phần, cầm lấy chăn bên cạnh đắp lên giúp cậu, sau đó ngồi cạnh quan sát mặt cậu cẩn thận.
Rõ ràng không phải tuyệt sắc gì, thậm chí trông còn không đẹp bằng mình, nhưng hắn cảm thấy gương mặt này rất thuận mắt, lại nhìn những chỗ khác của cậu, cũng đều cảm thấy là đẹp nhất mà mình từng gặp qua, trong lòng đột nhiên dâng lên kích động muốn chụp ảnh.
Diệp Thanh Quân trong lúc ngủ nhíu nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Tống Gia… Không, không thể chết được …”
Cậu mơ thấy kịch bản đáng sợ là Tống Gia bị đồ ăn hắc ám độc chết, sau đó thế giới sụp đổ, mình bị cuốn vào vết nứt thời không.
Tâm trạng vừa mới không tệ lắm của Đàm Úc tức khắc trở nên tối tăm, khẽ cắn một miếng trên chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh của cậu giống như đang phát tiết, quả thực hận không thể cứ thế xé một miếng thịt xuống, nhưng cuối cùng hắn không nỡ, chỉ cắn nhẹ liền buông miệng ra, xoay người liên lạc với thủ hạ.
“Thiếu gia, có chuyện gì?” Đối phương cung kính dò hỏi.
“Tên Tống Gia kia đã ăn hết đồ ăn chưa?” Đàm Úc hỏi.
Người kia nói: “Ăn xong rồi, nhưng lại không nhịn được phun ra. Nên xử lý thế nào?”
Đàm Úc vừa nghĩ tới việc thức ăn Diệp Thanh Quân làm bị phun ra liền cảm thấy tức giận, tuy rằng chính hắn cũng ăn không nổi đồ ăn đó: “Hiện tại trước hết tha hắn một lần.”
“Vâng.”
“Nhưng, ta muốn ngươi đi làm một chuyện.” Trong mắt Đàm Úc hiện lên ánh sáng lạnh.
-----------