Mà Tống Gia từ sau lần gặp mặt kia giống như mất hồn vậy. Hắn nhìn thấy hình ảnh mình và Diệp Dịch Hàn yêu nhau ở trong mộng vô số lần, rất nhiều lần gần như cho rằng đó là sự thật, kết quả tỉnh lại mới biết được đó là cảnh trong mơ.
Trong giấc mơ, hắn nhận giải thưởng đến nỗi mỏi cả tay, tất cả mọi người đều tung hô hắn. Nhưng mà hiện thực lại là hắn bị người trong đoàn phim xa lánh, lên chương trình cũng hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện, tiếp đó thậm chí đến tiền thuê nhà còn trả không nổi.
Chênh lệch giữa hiện thực và cảnh trong mơ khiến hắn khó có thể chấp nhận, tuy rằng muốn đi tìm Diệp Dịch Hàn, nhưng hắn biết dựa vào thân phận hiện tại của hắn là không có cách nào tiếp cận đối phương.
Lẽ nào bây giờ chỉ có thể đi cầu xin người kia sao? Trong đầu Tống Gia không khỏi hiện ra khuôn mặt của kẻ mà hắn cực kỳ căm ghét, tâm tình lập tức trở nên ác liệt.
Đột nhiên máy truyền tin cá nhân vang lên, Tống Gia cau mày vừa nhìn, là tin nhắn từ người không quen biết, đang định xem là thư rác mà xóa đi, lại thấy rõ chữ viết trên đó: Ngươi muốn tiếp cận Diệp Dịch Hàn sao?
Trong lòng hắn tức khắc cả kinh, vội vã trả lời: Ngươi là ai?
Đối phương lại không trả lời vấn đề này, chỉ nhắn lại lời như vừa nãy.
Tay Tống Gia không khỏi bắt đầu run rẩy, tuy lý trí nói cho hắn biết cứ như vậy trả lời sẽ xảy ra chuyện gì không hay, nhưng hình ảnh đột nhiên hiện ra trong đầu lại khiến hắn không thể khống chế mà nhắn tin trả lời.
Chỉ là mười mấy chữ ngắn ngủi đã khiến cho hắn sức cùng lực kiệt, đành phải dựa vào sô pha mới nhẹ nhõm một chút.
Kế tiếp, tin nhắn đối phương gửi đến làm hắn kinh ngạc mở to mắt.
----------
Mấy ngày qua, không biết Diệp Thanh Quân đã xem bao nhiêu phim, chơi bao nhiêu trò chơi, thực sự là có chút chịu không nổi, vô cùng muốn ra ngoài… Dù sao hiện tại đã sắp hết một tháng, ra ngoài bị phát hiện hẳn là cũng không sao, cậu không tin là Diệp Dịch Hàn sẽ đánh gãy chân cậu.
… Gay to, giống như lập flag gì đó không hay rồi.
Lúc này, đột nhiên có người gọi điện đến, cậu click mở màn hình ảo, hình ảnh nhảy ra vậy mà là mặt Tống Gia, cậu có chút kinh ngạc: “Tống Gia? Cậu tìm tôi có việc?”
“Ừm.” Mặc dù Tống Gia đã che giấu nhưng vẻ mặt hắn vẫn mang theo vài phần chán ghét: “Ta muốn gặp mặt ngươi, ngay bây giờ.”
Diệp Thanh Quân nói: “Cậu nói gặp thì tôi liền phải đi gặp cậu sao?”
Tống Gia vốn cho rằng cậu hẳn là sẽ mừng rỡ như điên đồng ý, kết quả lại không giống như hắn nghĩ. Hắn có chút chịu không nổi, đặc biệt muốn cúp điện thoại, nhưng vẫn dựa vào sức mạnh ý chí để tiếp tục nhẫn nại, lạnh nhạt nói: “Ta có chuyện rất quan trọng muốn tìm ngươi.”
“Tôi nghĩ là tôi không có thời gian.” Diệp Thanh Quân cũng dùng ngữ khí rất lãnh đạm để trả lời hắn: “Tôi rất là bận, không có thời gian để đi gặp nghệ sĩ nhỏ bé như cậu. Nếu như không có việc gì vậy tôi cúp máy đây.”
“Ngươi…” Tống Gia khẽ cắn răng, nhíu mày nói: “Ta biết một chuyện rất quan trọng. Muốn tới hay không do chính ngươi quyết định, không đến thì chắc chắn ngươi sẽ hối hận.” Nói xong liền kết thúc cuộc gọi, cũng gửi cho cậu một tin nhắn ghi địa chỉ.
Diệp Thanh Quân đương nhiên sẽ không để ý đến hắn, đây đã tính là cái gì, nếu cậu đi tới thì mất mặt cỡ nào chứ.
Kết quả hệ thống lại nhắc nhở [ Nhận thấy không gian xung quanh vai chính xuất hiện vặn vẹo khác thường, cốt truyện sắp phát sinh thay đổi cực lớn, vô cùng có khả năng ảnh hưởng đến kí chủ, đề nghị kí chủ qua xem một chút, biết đâu may mắn trong thời gian nhanh nhất tìm được phương pháp giải quyết ]
Diệp Thanh Quân: “… Được rồi.” Kịch bản này còn có thể thay đổi như thế nào vậy.
Cậu đi tới nơi mà Tống Gia nói, là một tòa cao ốc trong khu phố phồn hoa, xung quanh người đến người đi, nhìn qua không có vấn đề gì.
Diệp Thanh Quân vừa đi vừa nghĩ, rốt cuộc là thay đổi cái gì? Chẳng lẽ là Tống Gia tìm được kim chủ mới sau đó chuẩn bị vả mặt cậu? Dù sao người ta có hào quang nhân vật chính, coi như không có Diệp Dịch Hàn, muốn tìm kim chủ gì đó quả thực một giây là xong chuyện.
Kết quả bởi vì quá tập trung suy nghĩ, cậu không cẩn thận đυ.ng phải một người ở chỗ ngoặt. Đối phương không có việc gì, cậu ngược lại bị va cho lùi về sau vài bước.
Diệp Thanh Quân ngẩng đầu nhìn, người này có dáng người cao gầy mảnh khảnh, làn da tái nhợt, dung mạo có chút khó phân nam nữ, là một thanh niên xinh đẹp có hơi thở âm nhu. Hắn nhìn qua có vẻ ngủ không ngon, đáy mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt, dáng vẻ không có tinh thần, vừa mới bị đυ.ng vào cũng chỉ nhíu mày nhẹ.
Diệp Thanh Quân kinh ngạc một hồi, nghĩ thầm thật không hổ là thế giới truyện minh tinh, đến người qua đường cũng lớn lên xinh đẹp như vậy, sau đó vội vàng xin lỗi.
“Không sao.” Giọng nói của thanh niên cũng rất êm tai, hắn liếc mắt nhàn nhạt nhìn cậu một cái, liền xoay người rời đi.
Diệp Thanh Quân cứ cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình có chút không đúng lắm, nhưng cũng không có tâm tư nghĩ nhiều, vội vã đến nơi đã hẹn. Nơi này là một văn phòng trong cao ốc, Tống Gia đang ngồi chờ ở bên trong.
“Cuối cùng ngươi cũng tới.” Tống Gia nhìn cậu như thể nhìn thấy thứ đồ dơ bẩn nào đó, sau đó dùng ngữ khí như đang bố thí mở miệng nói: “Ngồi xuống đi.”
Tuy Diệp Thanh Quân cảm thấy ngồi xuống như vậy thật mất mặt, nhưng không ngồi càng ngu hơn, đành phải ngồi xuống, sau đó giả bộ không kiên nhẫn: “Có chuyện gì thì mau nói đi, tôi còn vội trở về nói chuyện làm ăn. Thời gian của tôi rất quý giá đấy.”
“Vừa lúc ta cũng không có ý định nói chuyện cùng ngươi.” Tống Gia nhíu nhíu mày, hình như hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Chúng ta làm một giao dịch đi, ta có thể đáp ứng ba yêu cầu của ngươi, sau đó ngươi dẫn ta đi gặp Diệp Dịch Hàn.”
“……” Diệp Thanh Quân đã hiểu, hóa ra nhanh như vậy hắn đã coi trọng Diệp Dịch Hàn, cũng không phải là không thể hiểu. Nhưng đây là cái giao dịch quái quỷ gì vậy, dù cho nguyên chủ thật sự yêu Tống Gia chết đi sống lại cũng sẽ không chấp nhận tự cắm sừng cho chính mình đi!
Cậu liền từ chối không chút do dự: “Xin lỗi, tôi sẽ không đáp ứng, yêu cầu của cậu quá vô lý.”
Tống Gia giống như đã bị sỉ nhục gì đó, nhìn cậu nói: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn nhiều điều kiện hơn?”
Nếu hiện tại phải đi cốt truyện nguyên tác, nói không chừng cậu còn suy xét một chút về việc tự cắm sừng mình, nhưng bây giờ cậu phải phá hoại kịch bản, đương nhiên là từ chối không cần suy nghĩ.
Diệp Thanh Quân: “Thật ra hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt, tôi thật sự không có ý tứ gì với cậu. Dù cho cậu đồng ý rằng ngày mai liền cùng tôi đăng kí kết hôn thì tôi cũng sẽ không đáp ứng!” Cho nên đừng có tự mình đa tình như thế _(:3” ∠)_
“Vốn là nể tình cảm trong quá khứ, ta không muốn nói ra.” Mặt Tống Gia đen vài phần, lạnh lùng nói: “Kỳ thực ta đã biết thân thế của ngươi.”
Ngay từ đầu, hắn chuẩn bị đem chuyện chấn động này để lại dùng sau, nhưng hiện tại không có cách nào đành phải dùng tới.
“Thân thế của tôi?” Diệp Thanh Quân có chút bất an, nhưng cậu cảm thấy Tống Gia sẽ không biết chân tướng, liền nhắm mắt giả bộ không chấp nhận, nói: “Tôi còn có thể có thân thế gì chứ?”
Diệp Thanh Quân còn tưởng rằng có phải hắn muốn lấy ra ảnh chụp giường chiếu gì đó của hai người để uy hϊếp hay không, thế mà kết quả là tin tức chấn động như vậy.
Tống Gia thấy bộ dáng này của cậu liền khó chịu, mở miệng nói: “Ngươi không phải là em trai ruột của Diệp Dịch Hàn.” Sau khi nói xong, trong lòng hắn dâng lên một luồng kɧoáı ©ảʍ khác thường.
Nói cho cùng, Diệp Thanh Quân dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy? Còn không phải là gia thế của hắn sao, nếu đã không có gia thế vậy xem hắn còn sót lại cái gì, còn có cái gì mà đắc ý.
Sắc mặt Diệp Thanh Quân tức khắc thay đổi: “!!???” CMN Làm sao mà hắn biết!
“Cậu biết chuyện này từ đâu?” Diệp Thanh Quân không định thỏa hiệp như vậy: “Cậu cho rằng cậu bịa đặt ở chỗ này thì mọi người sẽ tin tưởng lời cậu nói sao?”
“Ta biết ngươi không muốn tin.” Tống Gia cười lạnh một tiếng: “Nhưng đây chính xác là sự thật, không tin ngươi có thể tự đi kiểm tra DNA thử xem, kết quả hẳn sẽ không lừa gạt ngươi.”
“……” Diệp Thanh Quân không cần đi cũng biết kết quả, đành phải thất bại nói: “Được rồi, tôi đáp ứng cậu, dẫn cậu đi gặp Diệp Dịch Hàn, đến lúc đó cậu thích gặp thế nào thì gặp.” Hình như cậu đã có thể thấy được tương lai bi thảm của chính mình.
Nói không chừng Diệp Dịch Hàn còn đánh gãy chân cậu trước, sau đó sẽ đem cậu đuổi ra khỏi nhà…
Tống Gia cũng không nghĩ tới cậu sẽ đồng ý thoải mái như vậy, ngẩn người sau đó trào phúng nói: “Đã sớm biết ngươi là loại người này, trong mắt ngươi cái gì cũng không quan trọng bằng tiền, gặp phải chút chuyện gây nguy hiểm tới địa vị của mình liền khẩn trương như vậy.”
Diệp Thanh Quân: “Chẳng lẽ tiền không quan trọng sao?!”
“……” Trong lúc nhất thời, Tống Gia vậy mà không cách nào phản bác cậu, không nghĩ tới cậu lại không biết xấu hổ như vậy.
Hai người nói chuyện xong xuôi, Diệp Thanh Quân chuẩn bị ra ngoài, đi tới cửa lại phát hiện cửa tự động không mở ra.
Hóa ra cửa tự động ở tương lai cũng có lúc bị động kinh… Ôm suy nghĩ như vậy, cậu đi lại khắp nơi trước cửa, kết quả là cửa vẫn không mở!
Hiện tại Diệp Thanh Quân phát hiện có gì đó không đúng, xoay người nhìn thấy Tống Gia cũng mang biểu cảm kinh ngạc tương tự, sau đó cậu liền ngửi thấy một mùi hương có chút gay mũi.
Diệp Thanh Quân: “??” Chuyện gì thế này!
Ngay sau đó, cậu liền không khống chế được hôn mê bất tỉnh.
-----------
Trong căn phòng đen nhánh, chỉ có một chiếc đèn tường màu cam sáng lên, làm người ta chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Khi Diệp Thanh Quân tỉnh lại phát hiện tay chân mình đều bị trói. Mà Tống Gia ngồi bên cạnh cậu, còn ở trong trạng thái hôn mê.
Tình huống bây giờ đã rất rõ ràng, cậu bị người ta bắt cóc…
Cậu cảm thấy bản thân có lẽ không nên ra ngoài, mỗi lần ra ngoài đều sẽ xảy ra chuyện xấu, có lẽ ở lì trong nhà vẫn tương đối phù hợp với cậu.
Lúc này, Tống Gia từ từ tỉnh lại, sau khi thấy rõ tình huống xung quanh, chán ghét lại kinh ngạc nhìn cậu: “Vậy mà ngươi lại bắt cóc ta?”
“Tôi mới không làm vậy!” Diệp Thanh Quân cũng có chút cạn lời, nói: “Cậu cũng nhìn xem tình huống hiện tại đi. Hơn nữa, mặc dù chúng ta cùng bị bắt cóc nhưng giống như là chuyện tốt mà cậu làm ra. Lại nói, tôi còn phải nghi ngờ là cậu không có tiền nên thông đồng với người khác đến bắt cóc tôi mới đúng, tôi có nhiều tiền hơn so với cậu.”
“……” Tống Gia ngẩn người, sau đó sắc mặt trắng bệch nói: “Ta đúng là bất cẩn, sớm biết như vậy liền không nên đến địa điểm được chỉ định trong tin nhắn.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Diệp Thanh Quân hỏi.
Nhưng mà Tống Gia nhìn cậu không vừa mắt, mặc dù bản thân não bổ rất nhiều thứ nhưng sao có thể nói cho Diệp Thanh Quân, liền sống chết không mở miệng, bộ dạng điếc không sợ súng, cậu cũng không làm gì được hắn.
Sau đó không biết đã qua bao lâu, Diệp Thanh Quân đã bắt đầu đói bụng, cậu cảm thấy dù là bắt cóc tống tiền cũng nên tới cho con tin chút đồ ăn chứ.
Như thể là hưởng ứng ý tưởng của cậu, ngay sau đó cửa liền bị đẩy ra.
Một người đàn ông vóc dáng cao lớn, nửa khuôn mặt phía trên đeo mặt nạ đi đến. Tống Gia thấy hắn liền bắt đầu giãy giụa, mở miệng nói: “Tại sao lại bắt tôi, đối với các người mà nói tôi hẳn là vô dụng mới đúng! Mau thả tôi trở về.”
Người kia quét mắt nhìn Tống Gia một chút, nói: “Tiện tay liền bắt.”
Tống Gia: “……”
“Vậy thì thả tôi đi. Tôi bảo đảm sẽ không đem chuyện ở đây và chuyện của các người nói ra.” Tống Gia lại phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Thanh Quân, giống như hết thảy đều do cậu làm hại.
Diệp Thanh Quân không thèm để ý đến hắn.
“Không thể.” Người kia lấy ra một lọ dịch dinh dưỡng nhét vào trong tay Tống Gia, cũng mặc kệ hắn bị trói tay mà uống thuốc sẽ có bao nhiêu phiền phức.
Một lọ dịch dinh dưỡng này là có thể làm người ta một ngày không đói bụng, nhưng mùi vị có chút thua kém, người mua cơ bản đều là người nghèo hoặc là nhân tài sợ phiền phức.
Mặc dù quãng thời gian trước Tống Gia nghèo một chút cũng không đến mức phải uống dịch dinh dưỡng, nhưng hắn cũng không dám phản đối ở thời điểm này, đành phải dùng hàm răng gian nan cắn mở cái nắp của lọ dịch dinh dưỡng.
Sau đó, hắn liền trơ mắt nhìn người kia bưng ra cơm nước đầy đủ hương vị từ xe đẩy phía sau, cứ thế đặt ở trước mặt Diệp Thanh Quân.
Tuy ngửi mùi có vẻ ăn rất ngon, nhưng Diệp Thanh Quân hoàn toàn không vui nổi, nơm nớp lo sợ nhìn người kia nói: “Anh, anh định hạ độc chết tôi sao?” Không lẽ đây là ‘bữa ăn tối cuối cùng’* trong truyền thuyết sao QAQ!
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Người kia hình như có hơi bất đắc dĩ, nói: “Cậu còn sống mới tương đối có giá trị.”
Diệp Thanh Quân trong nháy mắt yên lòng, ngay sau đó liền trực tiếp mở miệng, bộ dáng ‘ mau tới cho tôi ăn đi ’.
“……” Vốn dĩ người kia còn nghĩ có nên khuyên bảo hoặc là sử dụng bạo lực để ép cậu ăn hay không, hiện tại nhìn thấy như vậy, sức mạnh cũng không có chỗ dùng, đành phải cầm lấy cái thìa múc cho cậu ăn.
Tống Gia nhìn Diệp Thanh Quân được người ta cho ăn hưởng thụ như vậy, bản thân lại phải dùng hàm răng gian nan cắn mở nắp dịch dinh dưỡng, trong lòng tức gần chết, lạnh lùng nói: “Không có liêm sỉ.”
Diệp Thanh Quân đã quyết định bơ hắn, giả vờ như không nghe thấy, khiến cho hắn càng thêm căm tức.
Sau khi cho ăn xong, người kia liền mang theo bát đĩa rời đi, bỏ lại Diệp Thanh Quân và Tống Gia dày vò ở chỗ này chờ thời gian trôi qua, hơn nữa hai người bọn họ đều không có ý định muốn nói chuyện.
Bởi vì quá nhàm chán, Diệp Thanh Quân rất nhanh đã ngủ rồi, chờ lúc tỉnh lại, cậu phát hiện bản thân vậy mà đang nằm trên chiếc giường mềm mại, tay chân cũng được cởi trói.
Lẽ nào là nằm mơ sao? Hay là cậu được người ta cứu. Diệp Thanh Quân kích động ngồi dậy, liền nghe thấy tiếng xiềng xích kêu rầm rầm, cúi đầu nhìn xuống… trên cổ của mình đeo dây xích.
CMN, đây là diễn biến gì vậy, cậu xem không hiểu. Dù cho bọn bắt cóc muốn làm chuyện gì không thể nói ra, chơi chút xấu hổ play gì đó, cũng nên nhìn trúng thụ trong nguyên tác - Tống Gia đầu tiên chứ! Vì sao lại bắt tên công pháo hôi như cậu đến đây! Thời buổi này công pháo hôi cũng gặp nguy hiểm sao?
“Tỉnh rồi sao.” Thanh âm có chút quen thuộc từ bên ngoài truyền đến, Diệp Thanh Quân lại không nhớ ra là ai, ngẩng đầu nhìn lên, người ngồi lười biếng trên sô pha bên ngoài, chẳng phải chính là mỹ nam tử âm nhu mà mình không cẩn thận va phải hôm nay sao!
Hiện tại đối phương mặc áo choàng tắm lỏng lẻo, vẫn là dáng vẻ không có tinh thần, đang chải chuốt móng tay của mình, tay hắn trắng nõn thon dài, cũng nhìn rất đẹp.
Diệp Thanh Quân lập tức yên tâm, nhan sắc của đối phương đẹp hơn nhiều so với cậu, coi như thật sự làm chuyện gì đó không nên nói, cũng là người kia chịu thiệt ( từ từ…)
“Anh bắt tôi làm gì?” Diệp Thanh Quân căng da đầu nói: “Là muốn tiền chuộc sao?” Đây chính là người có thể dựa mặt ăn cơm trong truyền thuyết, còn cứ phải tự dày vò mình đi bắt cóc người khác như vậy.
“Đương nhiên không phải.” Mỹ thanh niên nói mà không ngẩng đầu lên.
Diệp Thanh Quân chấn động: “Lẽ nào tôi và anh có thù oán sao?!” Chẳng lẽ là hắn ghi hận trong lòng việc bị đυ.ng vào hôm nay? Đây thật đúng là một kẻ hẹp hòi.
“Ừm.” Mỹ thanh niên gật gật đầu, sau đó nhìn về phía cậu, chậm rãi nở một nụ cười rực rỡ đến cực điểm, đẹp tới mức làm người ta thần hồn điên đảo: “Tôi và cậu có thù oán.”
“Tôi mới là nhị thiếu gia chân chính của Diệp gia.” Hắn nói như vậy.
Diệp Thanh Quân: “……” Mau mang cho cậu gói que cay để trấn an nỗi sợ.
*Bữa ăn tối cuối cùng: bức bích họa nổi tiếng của Leonardo da Vinci.