Diệp Dịch Hàn lập tức để trí tưởng tượng bay xa, nghi ngờ liệu có phải em trai định âm mưu chiếm đoạt gia sản nên bắt cóc hắn hay không, cảnh giác vạn phần nhìn Diệp Thanh Quân, sau đó đi tới một nơi hẻo lánh cạnh đó để gọi điện cho thủ hạ.
Diệp Thanh Quân thấy hắn như vậy, đoán rằng có thể là hắn khôi phục ký ức, liền thành thật mà đứng, nghĩ thầm nên làm sao để xoát điểm hảo cảm.
Đột nhiên, một người từ trong đám người bên cạnh vọt ra, trong tay còn cầm hung khí, biểu tình dữ tợn nhìn Diệp Dịch Hàn, vừa chạy vừa mắng: “Tên chủ đầu tư bất lương này, mau xuống địa ngục đi!”
Diệp Thanh Quân: “!!!!” Đây là diễn biến thần kì gì vậy!
Mọi chuyện thực sự xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại.
Diệp Dịch Hàn lại rất bình tĩnh, bởi vì trên người một vị tổng tài như hắn còn mang theo trang bị phòng ngự. Cho dù có người ném một quả bom ở chỗ này cũng không gϊếŧ chết được hắn, chờ khi tên côn đồ lại gần là hắn có thể chế ngự dựa vào giá trị vũ lực.
Thế nhưng chuyện này cũng quá trùng hợp, lẽ nào thằng em trai kia định gϊếŧ hắn dựa vào loại phương pháp thiểu năng trí tuệ này sao? Thật là quá buồn cười. Diệp Dịch Hàn nghĩ như vậy, ngay sau đó Diệp Thanh Quân lại dứt khoát quyết tuyệt xông lên chắn trước người hắn.
Diệp Thanh Quân nghĩ công chính tuyệt đối không thể ngỏm củ tỏi, liền nhanh chóng vọt lên, sau đó vị trí của thận trên eo cảm thấy đau nhức một hồi.
Người này sao lại động thủ thế, vậy mà chuyên đi chọc thận người khác, vốn dĩ cậu đã không ‘lên’ rồi được không!
… Diệp Thanh Quân bi thương, đồng thời đột nhiên cảm thấy mình thực sự quá có tình nghĩa anh em, quả thực cảm động.
Mà lúc này, tên côn đồ kia cũng bị người máy bảo vệ chế ngự, Diệp Dịch Hàn kinh ngạc nhìn cậu, hình như còn chưa thể tiêu hóa chuyện vừa mới phát sinh, có chút do dự đỡ lấy cậu: “Vì sao cậu muốn lại đây cứu tôi?”
Chẳng lẽ là cố ý diễn trò cho hắn xem? Từ trước đến nay, hắn không ngại dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán hành vi của em trai mình. Nhưng chẳng biết vì sao, hôm nay hắn lại muốn tin tưởng đối phương thật sự muốn cứu hắn.
Diệp Thanh Quân nhịn đau nói: “Bất kể nói thế nào, anh vẫn là anh trai của em…”
“Nhưng xưa nay tôi không xem cậu là em trai tôi.” Diệp Dịch Hàn biểu tình phức tạp nói: “Cậu làm như thế căn bản không đáng, nếu cậu chết rồi nói không chừng tôi còn rất vui vẻ, như vậy cậu sẽ không hối hận à.”
Diệp Thanh Quân học tập ngữ khí của người trong phim tình cảm đau khổ : “Mặc kệ kết quả thế nào, nói chung là em không hối hận.” CMN, sao lắm suy nghĩ lung tung rối loạn vậy, bây giờ ai thèm cùng hắn tranh luận việc có phải anh em hay không, vui vẻ hay không, nhanh đưa người ta đi bệnh viện mới đúng chứ!
Diệp Dịch Hàn lại phát huy năng lực não bổ, tự não bổ vô cùng vô cùng nhiều cốt truyện về tình cảm bi thương máu chó.
Diệp Thanh Quân che lại vết thương, cảm giác đầu hơi choáng váng, vừa cúi đầu nhìn liền khϊếp sợ phát hiện máu đều màu đen… Trên hung khí kia bôi thuốc độc à!
Diệp Dịch Hàn cũng nhìn thấy, vội vàng ôm cậu lên, trong giọng nói mang theo mấy phần kiên định: “Yên tâm, tôi sẽ không để cậu chết.”
-------------
Tóm lại, chờ Diệp Thanh Quân tỉnh lại liền phát hiện bản thân lại nằm ở phòng bệnh quen thuộc kia, quả thực là, mới xuyên qua có mấy ngày, cậu đã tới đây ba lần.
Cũng may trình độ chữa bệnh ở tương lai rất cao, thận cậu được bảo toàn, hơn nữa nghe nói mấy ngày nữa liền có thể xuất viện.
Kỳ thực thuốc độc mà tên côn đồ kia bôi lên hung khí là một loại độc phi thường phi thường đáng sợ, có thể khiến người ta không lên được, phải trải qua điều trị rất lâu mới có thể hồi phục, người kia quả là hận Diệp Dịch Hàn thấu xương… Bác sĩ không dám đem tin tức đáng sợ như vậy nói cho Diệp Thanh Quân, chỉ nói với Diệp Dịch Hàn.
Cuối cùng, bác sĩ chỉ nói với Diệp Thanh Quân rằng một tháng sau khi trở về đều không thể làm việc không nên nói, sẽ dẫn đến khóa truyện… Bọn họ tranh thủ có thể giấu cậu lâu một chút, nhưng họ cũng không biết rằng cậu vốn dĩ đã không lên được.
Diệp Thanh Quân nghe xong lời bác sĩ nói liền cảm thấy đặc biệt phiền muộn.
Lúc này, Diệp Dịch Hàn từ bên cạnh đi tới, thấy cậu như vậy liền mặt không cảm xúc nói: “Một tháng không thể làm chuyện đó đối với cậu mà nói rất khó chịu đi, hiện tại cậu hối hận rồi sao?”
Nói như thể một ngày cậu không làm thì sẽ đi bán muối luôn vậy, tuy là bao nuôi 50 minh tinh…
Diệp Thanh Quân nói: “… Sao em có thể hối hận vì loại chuyện này chứ.” Bởi vì bình thường cũng không lên nổi được không QAQ.
Diệp Dịch Hàn ngồi xuống, nghĩ thầm nếu tác dụng của độc tố kia đã bị biết được thì khó nói, nhưng như vậy cũng tốt… Có thể khiến em trai về sau tém tém lại một chút, giải tán hết những minh tinh đó.
Trước đây hắn còn có cảm giác đang xem trò vui, hiện tại lại cực kì khó chịu với 50 minh tinh kia, hận không thể khiến cậu lập tức liền mất hứng với những người đó.
Diệp Dịch Hàn bưng lên cái bát đựng đầy canh bên cạnh, dùng thìa múc đến miệng cậu, ngoài miệng còn lạnh nhạt nói: “Lần sau gặp phải nguy hiểm nhớ chạy trước, không cần để ý đến tôi, tôi không dễ gặp nguy hiểm như vậy. Nếu sau này cậu còn ngốc như thế, tôi sẽ không thừa nhận cậu là em trai tôi.”
“Ừm…” Diệp Thanh Quân không nghĩ tới thiết lập của hắn vậy mà biến thành ngạo kiều, thực sự thay đổi quá nhiều. Nghĩ tới những việc này, cậu không hề phòng bị ngậm lấy thìa canh kia, ngay sau đó liền không khống chế được phun ra ngoài.
Loại hương vị này, nên hình dung thế nào nhỉ… Đã không còn là trình độ mà con người dùng sức mạnh ý chí là có thể tự mình uống hết, còn đáng sợ hơn so với điểm tâm trong nhà ăn mấy hôm trước.
Diệp Dịch Hàn thấy sắc mặt cậu nháy mắt trở nên trắng bệch hơn giấy, trong lòng lập tức căng thẳng, hỏi: “Sao vậy? Rất khó uống sao?”
Diệp Thanh Quân còn có hơi thất thần, hoảng hốt nói: “Hình như em thấy được cảnh tượng dưới địa ngục.”
Diệp Dịch Hàn: “……”
“Khó uống như thế sao?” Diệp Dịch Hàn uống một ngụm, sau đó khẽ nhíu mày, sắc mặt trong nháy mắt đen kịt, nhanh chóng đem canh đổ đi, ý đồ che giấu gì đó mà cố tình nói: “Xem ra tôi phải khiếu nại công ty người máy đầu bếp kia.”
“Không sai, loại canh này quả thực không phải cho người uống!” Diệp Thanh Quân quả thực lòng đầy căm phẫn, để một người yêu đồ ăn ngon ăn thứ như vậy là vô cùng quá đáng, “Loại người máy này làm sao có thể bán cho người khác, đây nhất định là mưu sát !”
“… Ừm.” Biểu cảm Diệp Dịch Hàn có chút không dễ chịu, sau đó nghiêm mặt nói: “Cậu nói không sai, tôi để trợ lý mang cho cậu chút đồ ăn bên ngoài đến đây.”
Nói xong hắn liền đi tới hành lang bệnh viện, lặng lẽ click mở màn hình ảo lên mạng, đánh giá 0 điểm ở video thu phí “Dạy bạn hầm canh như thế nào”.
Sau khi Diệp Thanh Quân ăn đồ ăn bình thường mà trợ lí mang đến, cảm thấy tốt hơn rất nhiều, có loại cảm giác như trở về từ cõi chết.
Sau khi tin tức cậu bị thương nằm viện truyền ra, mấy ngày nay có vài người chạy tới thăm cậu, nhưng đều bị thủ hạ của Diệp Dịch Hàn ngăn ở bên ngoài không cho vào, lý do là hắn muốn để em trai nghỉ ngơi thật tốt. Tuy mọi người cảm thấy không cam lòng nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể rời đi.
Cuối cùng, Ngu Khê vậy mà giả dạng làm người giao thức ăn trà trộn vào được.
Lúc Diệp Thanh Quân nhìn thấy cậu ta còn có chút kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây?”
Ngu Khê lo lắng nhìn cậu, thấp giọng nói: “Nghe nói ông chủ Diệp bị thương, tôi không yên tâm liền đến đây.” Sau đó, cậu ta đem điểm tâm mình làm đưa cho Diệp Thanh Quân, còn nói thêm: “Thấy ngài không có việc gì tôi liền yên tâm, thực sự là quá tốt rồi.”
Diệp Thanh Quân: “… Ngoài kia đều nói thế nào?” Cảm thấy nếu chuyện bị chọc thận truyền ra thì thật mất mặt.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Ngu Khê nói: “Chỉ nói là bị thương.”
Diệp Thanh Quân thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện trên mặt Ngu Khê có chút dấu vết sưng đỏ, cau mày nói: “Làm sao vậy, cậu bị ai đó bắt nạt sao?”
“Không có!” Ngu Khê vội vã che lại mặt mình, biểu tình khẩn trương nói: “Tôi là ăn nhầm thứ gì, dị ứng mà thôi…”
“Thời điểm như này đừng nói dối.” Sao cậu có thể nhìn không ra, nói: “Mau nói cho tôi biết.”
Ngu Khê trầm mặc, nói ra vài cái tên mà Diệp Thanh Quân cũng không nhớ rõ, sau đó nói: “Mọi người nói muốn tôi làm điểm tâm, sau đó giả bộ là bọn họ làm, nhưng tôi cảm thấy lừa dối như vậy là không tốt, liền từ chối… Cơ mà bọn họ cũng không phải cố ý, họ đều vì muốn làm ông chủ Diệp vui vẻ nên mới…”
Diệp Thanh Quân: “……” Vậy mà có loại cảm giác mọi chuyện trong dự liệu, loại tính cách bánh bao như Ngu Khê vừa thấy liền biết sẽ bị người ta bắt nạt.
Cậu thở dài, nhưng vì chuyện nhiệm vụ lại không thể đuổi mấy người này đi, liền nói với Ngu Khê: “Mấy ngày này tôi đều không thể trở về, cậu cũng đừng ở chỗ đó, tôi để trợ lý tìm cho cậu một căn chung cư, trước tiên cùng bọn họ tách ra đi.”
Ngu Khê do dự nhìn cậu: “Vì tôi mà làm như vậy thật sự ổn sao?”
“Không sao hết.” Diệp Thanh Quân xua xua tay: “Dù sao tôi bao nuôi cậu thì phải chịu trách nhiệm.”
Ngu Khê đột nhiên lại gần hôn lên mặt cậu một cái, sau đó khuôn mặt đỏ bừng nói: “Xin lỗi, tôi, tôi rất thích ngài, thực xin lỗi, tôi tôi, tôi làm chuyện như vậy…”
Nói xong cậu ta liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Diệp Thanh Quân: “……”