Đây là quán cà phê bên trong cao ốc chọc trời, đã bị đặt bao hết, bên trong không có một ai, chỉ có người máy phục vụ khách hàng. Nơi mà Diệp Dịch Hàn hẹn gặp ở trong vườn hoa ngoài trời của quán cà phê.
Diệp Thanh Quân vội vội vàng vàng chạy tới, đi vào liền thấy Diệp Dịch Hàn đang ngồi trên ghế nhàn nhã đọc sách, nhìn qua mang theo vài phần phong độ của người trí thức, trong muôn hồng nghìn tía xung quanh làm nổi bật, toàn bộ hình ảnh đẹp như poster đã qua photoshop… Cậu thực sự tìm không ra từ ngữ khác để hình dung.
“Em đến rồi à.” Diệp Dịch Hàn buông sách xuống, ngẩng đầu mỉm cười nhìn cậu.
Nụ cười này là nụ cười hoàn mỹ nhất mà trước khi đến, hắn đã đứng trước gương luyện khoảng hai tiếng mới luyện được.
Đối với sắc đẹp như vậy, Diệp Thanh Quân có loại cảm giác bị lóe mù mắt, nhưng cậu vẫn cứ bình tĩnh ngồi xuống, ngữ khí xin lỗi nói: “Anh trai, thật ngại quá, bởi vì thời gian quá vội nên đã muộn một chút.”
“Kỳ thực trễ chút cũng không sao.” Diệp Dịch Hàn giúp cậu lau lau mồ hôi trên trán, sau đó nói: “Muốn ăn cái gì thì tự mình chọn đi.”
Tuy Diệp Thanh Quân mang tâm trạng lo lắng tới đây, thế nhưng cậu sẽ không bỏ qua cơ hội hưởng thụ đồ ăn ngon, lập tức chọn vài món đồ ngọt nhìn qua liền thấy ăn rất ngon, bên trong còn có không ít loại trái cây từ hành tinh khác, phong cách mới lạ làm cậu rất muốn ăn (…)
Sau đó, Diệp Dịch Hàn vẫn chưa nhắc tới tìm cậu có chuyện gì, Diệp Thanh Quân cũng dần dần yên tâm, chuẩn bị thưởng thức đồ ăn ngon thật tốt. Ngay khi cậu ăn điểm tâm, chìm đắm trong mỹ vị không thể tự thoát ra, Diệp Dịch Hàn đột nhiên mở miệng và đưa qua một thứ: “Anh nghĩ em nên xem cái này.”
Diệp Thanh Quân: “……” Suýt chút nữa mắc nghẹn.
Cậu gian nan nuốt điểm tâm trong miệng xuống, lúc này mới mở tư liệu mà hắn đưa tới, nhìn kỹ, rõ ràng đều là phốt của Tống Gia.
Thật ra cũng không có thứ gì quá chấn động, cơ bản đều là Tống Gia ở bên ngoài nhổ nước bọt rằng bản thân sống không dễ dàng, sau đó mắng nguyên chủ không biết xấu hổ, cường thủ hào đoạt muốn bao nuôi hắn gì đó. Tống Gia còn đem hết quà mà nguyên chủ đưa hắn đổi thành tiền… Tuy hắn vốn dĩ muốn đáp đi, nhưng thực sự quá thiếu tiền liền làm như vậy.
Mấy từ ‘cường thủ hào đoạt’ này dùng lên người mình, không biết vì sao Diệp Thanh Quân lại sinh ra cảm giác tự hào vi diệu.
Ngoại trừ mấy chuyện đó thì còn tư liệu về việc tính tình Tống Gia không tốt, đắc tội đủ kiểu người, các ngày trong nhiều năm liên tục đều được liệt kê ra… Hẳn những tư liệu này đều là Diệp Dịch Hàn cho người đi thu thập, nhưng rốt cuộc vì sao hắn muốn tìm mấy thứ này?
Diệp Thanh Quân có chút hoang mang, lẽ nào sau khi Diệp Dịch Hàn tìm được tư liệu về Tống Gia, đột nhiên vì nguyên tác mà nhất kiến chung tình với hắn, sau đó tới uy hϊếp cậu sao?… Cảm thấy cái ý tưởng này có đầy chỗ để phỉ nhổ.
Sau khi vứt bỏ ý tưởng vừa nãy, cậu lại có chút lo lắng liệu Diệp Dịch Hàn nổi hứng cũng đi điều tra cậu một hồi.
… Không, nói không chừng hắn đã điều tra rồi!
Nhưng mà trên thực tế, đúng là hắn không điều tra cậu. Tâm tư của hắn gần đây đều đặt lên việc điều tra Tống Gia, còn cho người nghiên cứu suốt đêm rốt cuộc vì sao cậu lại coi trọng Tống Gia, sau đó biết được chuyện bạch nguyệt quang, hắn lại tức đến suýt chút nữa cào nát ga trải giường mới.
Vất vả lắm hắn mới tiêu hóa được chuyện Diệp Thanh Quân còn có bạch nguyệt quang, cảm thấy Tống Gia vẫn có uy hϊếp hơn so với bạch nguyệt quang không biết bây giờ đang ở nơi nào, vì thế liền bắt đầu bôi đen Tống Gia.
Dưới tình huống đe dọa như thế, Diệp Dịch Hàn hoàn toàn bỏ qua tình hình hiện tại của Diệp Thanh Quân, cho nên cũng không biết tin tức về 50 minh tinh chấn động như vậy…
“Anh biết em nhất định rất khϊếp sợ khi nhìn thấy những thứ này.” Diệp Dịch Hàn tỏ vẻ ‘anh là muốn tốt cho em’, bộ dáng gia trưởng tận tình khuyên nhủ: “Để em tiếp thu được chuyện như vậy nói không chừng là rất khó, nhưng em phải biết rằng, tên Tống Gia này xưa nay đều không tốt đẹp như ngụy trang bên ngoài.”
Diệp Thanh Quân còn có chút mò không ra hắn muốn làm cái gì, nhưng cậu vẫn ra vẻ cảm động: “Cảm ơn anh đã cho em biết tất cả những chuyện này, hiện tại em không hề có bất kì tình cảm gì với hắn…”
“Nhưng nếu hắn đối với em như vậy, chẳng lẽ lại buông tha hắn dễ dàng như thế sao?” Diệp Dịch Hàn đột nhiên nghiêm mặt nói.
Đề tài này là chuyện gì vậy, là định đánh chết Tống Gia à.
Diệp Thanh Quân vội vã từ chối: “Không cần, việc này thì không cần!” Tống Gia vẫn là nhân vật chính đấy, bây giờ làm loại chuyện này bị ý thức thế giới coi là phản diện, sau đó không cẩn thận thành bia đỡ đạn thì sao bây giờ.
Ánh mắt Diệp Dịch Hàn tối sầm vài phần, hắn nghi ngờ cậu còn chưa dứt tình với Tống Gia, vừa nãy chỉ thử một chút, không nghĩ tới dễ như vậy đã bị hắn nhử ra rồi.
Sau đó, Diệp Thanh Quân cảm thấy thiết lập OOC một chút, lại tìm chút lí do cho lời nói lúc trước của mình, đem bản thân đắp nặn thành hình tượng một người tổn thương vì tình, sẽ không lại yêu, nhưng vẫn không nỡ trả thù người yêu cũ.
… Như vậy càng OOC được không.
Diệp Dịch Hàn ngoài mặt giống như nghe lọt tai lời cậu nói, kỳ thực đó đều là giả vờ. Thấy cậu bảo vệ tiểu tiện nhân kia, lí trí hắn sắp bị lòng đố kị thiêu rụi, chỉ duy trì nụ cười hoàn mỹ của mình thôi cũng đã hao phí rất nhiều tinh thần.
Sau khi ăn xong, hai người đi xuống lầu. Diệp Dịch Hàn vì tỏ ra quan tâm tới em trai, chuẩn bị dẫn cậu đi mua mấy bộ quần áo.
-----------
Vì đây là truyện rất máu chó nên rất trùng hợp, Tống Gia vì né tránh phóng viên cũng chạy vào trong tòa cao ốc này.
Mấy ngày nay Tống Gia sống rất không tốt, tuy là chỉ so với ngày tháng thuận buồm xuôi gió trước đây mà nói.
Chỉ mới mấy ngày mà thôi, chuyện Tống Gia không còn hậu trường căn bản đều truyền ra ngoài, thái độ mọi người nháy mắt liền thay đổi, cả ngày âm dương quái khí châm chọc mỉa mai gì đó. Nếu không phải lo rằng sau này Diệp Thanh Quân còn có khả năng quay lại, nói không chừng bọn họ đã sớm vì ân oán quá khứ mà trực tiếp đá hắn ra khỏi đoàn phim.
Mà tin tức Diệp Thanh Quân bao nuôi người mới cũng truyền ra, Tống Gia liền gặp phải càng nhiều trào phúng, hắn quả thực sắp tức đến nổ tung.
Tuy rằng cho tới nay hắn đều cảm thấy Diệp Thanh Quân ép buộc người tài hoa vượt trội như hắn, nếu không do Diệp Thanh Quân thì bản thân nhất định không có vết nhơ, tiền đồ càng sáng lạn. Nhưng hắn cũng không cách nào chịu đựng việc Diệp Thanh Quân nhanh như vậy liền bao nuôi người mới, cứ cảm thấy là đang cười nhạo mình ( thật ra cũng không có).
Sau đó, hắn lại truyền ra đủ loại tai tiếng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng. Dưới sự thao túng của Diệp Dịch Hàn, hiện nay tin tức bên ngoài đều không nhắc đến Diệp Thanh Quân, ảnh chụp đều đánh mosaic. Cho nên Tống Gia cảm thấy đây nhất định là Diệp Thanh Quân đang nhằm vào mình, ép mình quay về cầu xin hắn bao nuôi.
Mang tâm trạng này, Tống Gia vọt vào khu mua sắm, vậy mà liếc mắt một cái liền thấy Diệp Thanh Quân, tức khắc thù mới hận cũ lũ lượt kéo đến, đi tới trước mặt cậu chất vấn: “Những việc gần đây đều là do ngươi động tay động chân đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Sao có thể ác độc như vậy.”
Diệp Thanh Quân: “… A? Cậu lặp lại lần nữa, vừa nãy nhanh quá tôi nghe không rõ.” CMN? Sao lại thế này, cậu chỉ đang mua quần áo thôi mà, Tống Gia từ đâu chạy đến vậy.
Tuy cậu chưa trả lời rõ ràng nhưng Tống Gia vẫn tiếp tục nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng làm như vậy ta liền sẽ cầu xin ngươi sao? Ngươi sai rồi! Cả đời này ta đều sẽ không lại liếc mắt nhìn ngươi một cái!”
Lúc này, các phóng viên đuổi theo Tống Gia cũng vọt tới đây, thấy một màn oanh tạc này liền vội vã quay chụp.
Diệp Thanh Quân cảm thấy bản thân nằm không cũng trúng đạn, cậu còn chưa kịp trả lời, Diệp Dịch Hàn liền chắn trước người cậu, lạnh lùng nhìn Tống Gia: “Nói đủ chưa?”
Tống Gia bị khí thế mạnh mẽ của Diệp Dịch Hàn làm kinh sợ, liếc mắt một cái nhận ra đây là nhà tài phiệt siêu cấp có mấy trăm tinh cầu, hơn nữa còn có một khuôn mặt cực đẹp. Hắn đột nhiên cảm giác tim mình lỡ mất mấy nhịp, nhất thời không biết phải nói gì, há miệng nửa ngày vậy mà cái gì cũng chưa nói ra được
Mà động tác của phóng viên xung quanh cũng đều dừng lại, bọn họ dám đắc tội Diệp Thanh Quân nhưng không dám đắc tội người cầm quyền chân chính của Diệp gia - Diệp Dịch Hàn, những ảnh chụp này đều không thể lộ ra ngoài.
Diệp Dịch Hàn cũng không thèm nhiều lời với loại người này, sau đó phát hiện Diệp Thanh Quân vậy mà có ý định nói chuyện! Sao hắn có thể để cậu có cơ hội nói chuyện với tình nhân cũ! Vì thế liền trực tiếp lôi cậu rời đi.
Tống Gia giật mình, cảm thấy mình không thể để Diệp Dịch Hàn rời đi dễ dàng như vậy, mở miệng nói: “Chờ đã…”
Diệp Dịch Hàn quay đầu lại, nhưng lại dùng ánh mắt uy hϊếp lạnh lùng nhìn hắn. Mặt hắn trắng bệch, sợ hãi không dám tiếp tục mở miệng, đồng thời trong lòng tự nhiên lại thấy ủy khuất, cứ cảm thấy mọi chuyện lẽ ra không nên như vậy.
Tiếp đó nhìn Diệp Thanh Quân đã đi xa, đáy lòng Tống Gia lại đột nhiên sinh ra một luồng oán niệm. ( chỗ này là 1000 từ não bổ để miêu tả tâm lý của nam phụ độc ác )
----------
Bởi vì vừa nãy gặp phải loại chuyện này, Diệp Dịch Hàn chuẩn bị chuyển sang nơi khác, kết quả vừa bước ra cửa liền có chút lung lay, sau đó vậy mà ngất xỉu.
Diệp Thanh Quân bị hù chết, vội vã đỡ lấy hắn, nghĩ thầm có nên lập tức đến bệnh viện hay không, kết quả là Diệp Dịch Hàn nhíu nhíu mày, lại tỉnh lại.
“Anh quả thực dọa chết em rồi.” Cậu thở phào nhẹ nhõm, cứ tiếp tục như vậy cậu sắp bị dọa đến phát bệnh: “Quả nhiên người bệnh vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt, sao có thể xuất viện tùy tiện chứ.”
Ánh mắt Diệp Dịch Hàn nhìn qua lại mang theo vài phần xa cách, gần như ngay lập tức liền hất tay cậu ra, sau đó nhíu mày nói: “Làm sao ngươi lại ở chỗ này? Không có ở cùng 50 tình nhân nhỏ của ngươi?”
Nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, biểu tình của hắn lại có chút ngạc nhiên. Hắn nhớ rõ là vừa nãy mình còn ở trong phòng, sao khi tỉnh lại tất cả đều thay đổi rồi.
Diệp Thanh Quân: “……” Ngoại trừ mất trí nhớ, chẳng lẽ lại bắt đầu tâm thần phân liệt à _(:3” ∠)_