Đây là loại khổ sở gì vậy, trăm cay ngàn đắng chạy tới, lại gặp phải Tu La tràng*.
Diệp Thanh Quân và Sở Quy nhìn nhau mấy chục giây, hai người đều nói không nên lời. Diệp Thanh Quân rất lo lắng cứ tiếp tục như vậy bản thân sẽ bị Sở Quy đánh chết, liền nhắm mắt nói: “Thật trùng hợp, anh cũng tới đây gϊếŧ tang thi sao?”
Sở Quy cười cười, mở miệng nói: “Tôi không có hứng thú gì đối với tang thi, tôi tới để tìm người.”
Mắt thấy Sở Quy hướng phía Diệp Thanh Quân đi đến, ở loại thời điểm Tu La tràng này, Trầm Hân Nguyệt sao có thể đứng ngốc bên cạnh. Hắn trực tiếp ngăn trước mặt Sở Quy, lạnh lùng nói: “Ngại quá, hiện tại em ấy đã là người của căn cứ chúng ta, vẫn là mời ngươi trở về đi.”
“Người của căn cứ các ngươi? Nếu ta vẫn cứ muốn dẫn em ấy đi thì sao?” Sở Quy nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trầm Hân Nguyệt.
“Vậy thì thật ngại quá.” Trầm Hân Nguyệt đối với thực lực của mình vẫn rất là tự tin: “Ngươi không mang được em ấy đi.”
Vì thế bọn họ liền đánh nhau rồi, hiện trường rất oanh động, nhưng cũng chẳng có gì để miêu tả.
Diệp Thanh Quân không nghĩ tới vậy mà có một ngày Tu La tràng sẽ cứu mình. Thế nhưng tang thi xung quanh đều ngỏm củ tỏi, cậu đành phải chạy đến nơi gần đó tiếp tục gϊếŧ tang thi.
Những người khác trốn ở đằng sau, vây xem cao thủ đại chiến, nhìn thấy một màn này đều có chút khϊếp sợ, không nghĩ tới còn có người yêu thích gϊếŧ tang thi đến vậy. Bởi vì Diệp Thanh Quân là người mà Trầm Hân Nguyệt phân phó bọn họ bảo vệ, đành phải chạy theo phía sau, nhưng họ không có cách nào đuổi theo Diệp Thanh Quân có dị năng tốc độ _(:3”∠)_
Không biết đã chạy bao xa, Diệp Thanh Quân quay đầu nhìn lại, hình như còn có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng dị năng khi hai người kia đánh nhau… Nhưng mà chỗ này đã đủ xa đi, cậu liền dừng lại, gϊếŧ tang thi xung quanh.
Lại nói, thật đúng là muốn cảm ơn thi triều, bằng không bình thường ở bên ngoài nào có nhiều tang thi để gϊếŧ như vậy.
Lại một lần nữa đánh vỡ đầu tang thi, một bàn tay đột nhiên từ sau lưng túm lấy quần áo Diệp Thanh Quân. Cậu sợ hết hồn, hướng phía sau công kích, lại đánh hụt, ngay sau đó liền bị ngã nhào trên mặt đất.
Diệp Thanh Quân tâm như tro tàn: “……” Xong rồi, sắp bị tang thi cắn.
Kết quả cậu thấp thỏm nửa ngày cũng chưa bị cắn, quay đầu nhìn lại, phía sau vậy mà là Bạch Văn Tùng đang chăm chú nhìn mình.
Hình tượng Bạch Văn Tùng hiện tại có chút gay go, trên mặt toàn là máu tươi, làn da nhìn qua trắng hơn so với bình thường. Hắn nhìn cậu, trong mắt mang theo vui mừng cùng một loại tình cảm không thể nói rõ là gì, khiến người ta có chút sợ hãi, hắn mỉm cười nói: “Tôi tìm thấy em rồi.”
Diệp Thanh Quân thở phào nhẹ nhõm: “… Dọa chết tôi rồi, còn tưởng rằng sắp bị cắn.” Hôm nay là ngày bao nhiêu vậy, cảm giác giống như ai cần lên sân khấu đều đã lên hết cả rồi.
Bạch Văn Tùng không nói gì, chỉ dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, khiến cho cả người cậu tê dại, cảm thấy tình huống có gì đó không đúng. Sau đó, hắn chậm rãi cúi người, tiến đến bên cổ cậu.
Ngay sau đó, Diệp Thanh Quân liền bị cắn.
Nhìn Bạch Văn Tùng đang cắn vào cổ mình, cậu đã sợ tới mức choáng váng: “Anh làm gì vậy?!” Chẳng lẽ bọn họ không phải đồng đội sao! … Coi như hắn đột nhiên nhớ tới thù hận trong quá khứ, muốn gϊếŧ chết cậu, nhưng rõ ràng là tang thi, tại sao còn phải dùng phương pháp mà quỷ hút máu cắn người, thật nhiều chỗ để phỉ nhổ.
Không biết vì sao, Diệp Thanh Quân nhớ đến nam chính số khổ trong một bộ phim, bởi vì nữ chính sắp biến thành tang thi nên hắn liền cho nữ chính một nụ hôn cuối cùng, không nghĩ tới bị nữ chính biến thành tang thi cắn…
Tuy tình huống bây giờ còn lâu mới bằng cái kịch bản kia, nhưng tâm tình cậu lúc này và nam chính kia là giống nhau!
Bạch Văn Tùng có chút say mê cảm nhận mùi vị máu tươi của Diệp Thanh Quân, sau đó nhẹ giọng mở miệng nói: “Tôi đã tìm được phương pháp có thể giúp chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.” Lại nói, đây cũng là thu hoạch lớn nhất của hắn trong lần tới căn cứ thành phố B này, tuy rằng trả giá không ít, thế nhưng hết thảy đều xứng đáng.
Diệp Thanh Quân: “… A?” Lẽ nào muốn đem cậu ăn luôn, cho nên như vậy là có thể vĩnh viễn ở bên nhau sao Σ(っ°Д°;)っ
“Xin lỗi, tôi chưa hỏi qua ý kiến của em đã làm chuyện như vậy.” Bạch Văn Tùng thấp giọng nói: “Nhưng nếu biến thành tang thi, sẽ không có bất kì kẻ nào có thể đoạt em từ tôi.”
Từ trong tài liệu của căn cứ thành phố B, hắn biết được rằng chỉ cần cho tang thi cấp thấp ăn tinh hạch đến mức độ nhất định, tang thi liền sẽ tiến hóa, sau khi tang thi tiến hóa đến cấp cao nhất là có thể một lần nữa tìm về ký ức lúc trước.
Tuy như vậy phải dùng thời gian dài, nhưng hắn vẫn có thể chờ đợi.
Diệp Thanh Quân còn không biết chuyện này: “……” Sao thấy thế nào cũng là BE vậy! Cơ mà thật tốt quá, Bạch Văn Tùng còn chưa biếи ŧɦái đến mức ăn thịt người, cậy suýt chút nữa bị dọa chết khϊếp.
Sau đó, virus tang thi sinh ra hiệu quả, cái trán cậu bắt đầu đau, cơ thể cũng nóng lên, nhưng khiến cậu cảm thấy khó chịu nhất chính là vô pháp khống chế thân thể mình, xung quanh hình như có thứ gì đó đang lôi kéo linh hồn cậu.
Bạch Văn Tùng ôm cậu, an ủi: “Không phải sợ, chỉ là hiện tại sẽ khó chịu một chút mà thôi, rất nhanh liền kết thúc. Sau này, em sẽ có được một cơ thể mới khỏe mạnh, chúng ta sẽ vĩnh viễn không tách rời…”
[ Cơ thể này bị virus tang thi xâm nhập, không cách nào dung hợp với linh hồn kí chủ ]
Thời khắc cuối cùng, Diệp Thanh Quân không nhịn được nhổ nước bọt: “… Như thế cũng được sao!”
Ngay sau đó, cậu liền không khống chế được ngất đi, người bên ngoài thấy như vậy là không sai. Nhưng trên thực tế, linh hồn của cậu đã bị cuốn vào vết nứt thời không.
Bạch Văn Tùng ôm lấy Diệp Thanh Quân đã ngất xỉu, cúi đầu in xuống một nụ hôn trên cái trán có chút xanh xao của cậu, sau đó dùng ánh mắt trào phúng nhìn thoáng qua Sở Quy và Trầm Hân Nguyệt còn đang đánh nhau, bước nhanh rời đi từ trong bầy tang thi.
Nhưng hắn không biết rằng mấy tháng sau, bản thân sẽ còn khổ sở hơn so với hai người kia.
*Tu La tràng: ở đây mang nghĩa là ‘hiện trường đánh ghen khốc liệt’.