Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Ngày Đều Làm Vạn Nhân Mê

Chương 23:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trầm Hân Nguyệt hiển nhiên sẽ không tin tưởng lời nói của Diệp Thanh Quân.

Diệp Thanh Quân cũng lười quản hắn có tin hay không, hiện tại cậu đang rối rắm là rốt cuộc nên làm thế nào, dịch chuyển đi cứu Bạch Văn Tùng, hay là thuận theo tự nhiên chờ Bạch Văn Tùng đại náo viện nghiên cứu rồi chạy ra gì đó.

Rất nhanh, Diệp Thanh Quân liền không cần suy nghĩ vấn đề này, bởi vì cậu lại phát bệnh, đau đến mặt mũi trắng bệch.

Trầm Hân Nguyệt vội vã đem cậu ôm ở trong ngực, lau lau mồ hôi lạnh trên trán cậu, biểu cảm rất là ưu thương: “Khoảng thời gian này thực sự đã làm khó em rồi, đều gầy cả.”

Diệp Thanh Quân: “……” Có thời gian nói lời vô nghĩa vì sao không giúp người ta trị liệu đi!

Tiếp theo, Trầm Hân Nguyệt liền cúi thấp đầu xuống, hôn cậu thật sâu. Nụ hôn lúc này có tính xâm lược hơn so với bất kì lần nào trong quá khứ, đồng thời hắn còn không quên đem dị năng đưa đến trong cơ thể cậu.

Dị năng kia thật đúng là rất hữu dụng, đau đớn trên người Diệp Thanh Quân chậm lại rất nhiều, cả người cũng tỉnh táo không ít. Hơn nữa, cậu rốt cuộc ý thức được, thay đổi thân thể cũng có nghĩa là có thể làm rất nhiều chuyện không nên nói! Trả lại mỹ thiếu niên cho cậu được không!

Sau khi hôn xong, Trầm Hân Nguyệt lại liếc mắt đưa tình nhìn Diệp Thanh Quân, nói: “Lại nói, lần đầu tiên gặp mặt cũng là như vậy, khi đó tôi đúng là rất kinh ngạc.”

Diệp Thanh Quân: “……” Đây chính là tự mình làm bậy thì không thể sống, chuyện này nói cho chúng ta biết một đạo lý sâu sắc, không nên chiếm tiện nghi của mỹ thiếu niên.

Trầm Hân Nguyệt vốn muốn ôm cậu đi tắm rửa, lại nhận được tin tức từ thủ hạ, sắc mặt nháy mắt liền âm trầm rất nhiều, sau đó nói với cậu: “Thí nghiệm xảy ra chút tình huống, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, em hãy nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Diệp Thanh Quân không nghĩ tới Bạch Văn Tùng nhanh như vậy đã làm xảy ra vấn đề, vội vàng giả bộ mệt mỏi, liền trực tiếp nằm lên trên giường.

Trầm Hân Nguyệt thấy thế, tuy vẫn có chút không yên tâm, nhưng tình huống bây giờ cũng hết cách rồi, liền ra ngoài.

[ Liên lạc được với không gian chủ ] Thanh âm hệ thống vang lên.

“Thật tốt quá! Hiện tại tôi liền có thể đi sao?” Diệp Thanh Quân nghe thấy tin tức này, quả thực là mừng rỡ như điên, nếu không rời khỏi thế giới này, cậu chắc chắn sẽ rơi vào kết cục nát cúc…

[ Đối phương cho biết trước mắt không có biện pháp định vị chuẩn xác, xin kí chủ trước hết đi gϊếŧ 1000 con tang thi ]

Diệp Thanh Quân: “……” Cho nên gϊếŧ 1000 con tang thi là có thể định vị sao? Chuyện vô lí này đã không biết nên nhổ nước bọt từ đâu, cậu xuyên tới lâu như vậy còn chưa từng gϊếŧ nhiều tang thi đến thế.

Nhưng mấu chốt là, cậu hiện tại làm sao đi gϊếŧ tang thi được! Dịch chuyển ra ngoài liền rất có thể trực tiếp nằm liệt bên ngoài, không đi chầu trời mới là lạ.

Nhưng mà kế tiếp hệ thống liền nói cho cậu, bởi vì thế giới này hạn chế, kỹ năng dịch chuyển tạm thời không thể sử dụng.

Diệp Thanh Quân: “……” Vốn dĩ còn là phiền não ngọt ngào, giờ thì tốt rồi, phiền cũng không cần phiền.

Lúc cậu còn đang buồn rầu, cửa phòng đột nhiên bị người đá văng. Một thanh niên xông vào, mấy hộ vệ gác cửa đằng sau đều kéo không được hắn.

Sau khi thanh niên thấy rõ tình huống trong phòng, buồn bực trừng mắt nhìn Diệp Thanh Quân, sau đó trực tiếp vọt tới, túm chặt cổ áo cậu, hung hãn nói: “Nghe nói dị năng giả đến từ căn cứ khu S kia là tri kỉ của ngươi?”

Diệp Thanh Quân nghĩ thầm anh là ai vậy, ngoài miệng lại nói: “… Bạch Văn Tùng làm cái gì?” Dù sao thời điểm này giải thích cũng vô dụng, còn không bằng lấy chút tình báo.

“Tiện nhân kia vậy mà phá hủy viện nghiên cứu xong chạy!” Thanh niên tức giận nói: “Hiện tại lại có thi triều đột kích căn cứ chúng ta, nếu căn cứ chúng ta xảy ra vấn đề gì, vậy đều là các ngươi sai!”

Diệp Thanh Quân: “……” Cái nồi này chúng tôi không cõng, không cõng.

Nhưng mà nghe có thi triều, cậu chợt nảy ra sáng kiến, khẩn cầu nhìn thanh niên, nói: “Được rồi, tôi biết tôi làm gì đi nữa cũng không cách nào thay đổi chuyện này. Nhưng tôi cũng muốn vì sai lầm của mình mà bù đắp một ít, xin anh hãy cho tôi ra ngoài gϊếŧ tang thi đi.”

Thanh niên hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng chuyện hoang đường của ngươi? Ra ngoài ngươi lại chạy mất thì làm sao bây giờ? Hơn nữa.” Hắn có chút khinh thường nhìn cậu: “Nhìn bộ dạng yếu gà này của ngươi, sao có thể gϊếŧ được tang thi.”

“… Hiện tại bên ngoài đều là tang thi, ai mà chạy thoát được. Lại nói, tôi cũng là một dị năng giả.” Diệp Thanh Quân dùng hết kỹ thuật diễn của cả đời này: “Dù sao tôi cũng không sống được bao lâu, trước khi chết có thể gϊếŧ thêm một con tang thi cũng tốt, coi như là cống hiến một chút cho những người còn sống.”

Sắc mặt thanh niên có chút thay đổi. Hắn là thủ hạ của Trầm Hân Trạch, đối với chuyện của Diệp Thanh Quân đã nghe qua một chút, biết cậu là một dị năng giả từ thành phố S đến để chữa bệnh, sau đó không biết sự việc thế nào lại đi quyến rũ Trầm Hân Trạch. Vốn còn tưởng là một tên tiểu bạch kiểm bình thường, bây giờ xem ra cũng không phải vô dụng như thế.

Nói chung là vậy, tuy quá trình rất thiểu năng khiến người ta nghi ngờ chỉ số thông minh nhưng lại là kết cục tốt. Diệp Thanh Quân ra ngoài căn cứ, hơn nữa còn lấy được một cây gậy cứng.

Thanh niên kia vốn muốn cảnh cáo cậu vài câu, không nghĩ tới cậu vừa ra ngoài liền chạy như bay đến bầy tang thi, hưng phấn giống như gặp được đồng bào, làm hắn có chút sững sờ.

Tiếp đó, Diệp Thanh Quân liền giơ gậy cứng, dùng sức đánh vỡ đầu tang thi. Cậu còn có nhiệm vụ phải gϊếŧ một nghìn con tang thi đấy, hiện tại không gϊếŧ nhanh lên, chờ qua năm tiếng sau cậu lại nằm liệt thì toi.

Cứ như vậy, mới chỉ vài phút, nhìn Diệp Thanh Quân như đang tắm trong máu, cả người giống như không muốn sống nữa, gϊếŧ tang thi, hoàn toàn không lo lắng liệu mình có thể bị cắn hay không.

Kỳ thực thanh niên mang cậu tới là một kẻ nhiệt huyết+ngu ngốc, thấy một màn trước mắt liền hoàn toàn bị cảm động, ấn tượng với cậu cũng thay đổi, có chút muốn gọi cậu trở về, không cần đi chịu chết.

Kết quả ngay sau đó, Diệp Thanh Quân liền xông vào nơi có càng nhiều tang thi, chỉ để lại một bóng hình anh dũng.

----------------

Trầm Hân Nguyệt một bên gϊếŧ tang thi, một bên nỗ lực tìm kiếm tung tích của Bạch Văn Tùng. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Bạch Văn Tùng vậy mà có thể từ trong viện nghiên cứu chạy đi.

Lúc này, viện nghiên cứu tổn thất nặng nề, tư liệu làm sao để tang thi sinh ra trí tuệ mà họ nghiên cứu hồi lâu cũng bị Bạch Văn Tùng mang đi. Nói thật, Trầm Hân Nguyệt cảm thấy có chút sảng khoái. Thật ra căn cứ này ra sao hắn cũng không quan tâm, nhưng vì nhiều nguyên nhân, hắn không thể để Bạch Văn Tùng rời đi.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc trong đàn tang thi, lập tức hốt hoảng, nghĩ thầm không thể nào. Kết quả ngay sau đó, đối phương liền quay đầu qua.

Diệp Thanh Quân không biết đã gϊếŧ bao nhiêu con tang thi, cả người mệt muốn chết, nhưng hoàn toàn không dám dừng lại. Nguy hiểm thật, may mà cậu còn có dị năng tốc độ, bằng không sợ là đã sớm bị tang thi cắn chết.

Thế nhưng cũng có hơi kiệt sức, lúc đối mặt với con tang thi tiếp theo, động tác cậu hơi chậm một chút. Mắt thấy tang thi kia sắp bắt được cậu, ngay sau đó đã bị khối băng đông cứng, không thể động đậy, ngã xuống trên mặt đất.

Diệp Thanh Quân thở phào nhẹ nhõm, lại thấy không chỉ con tang thi vừa rồi, toàn bộ tang thi mấy thước xung quanh đều bị đóng băng, mà người đứng ở cách đó mấy mét không phải là Trầm Hân Nguyệt sao…

“Làm sao em ra ngoài được?” Sắc mặt Trầm Hân Nguyệt thật sự không thể nói là tốt, nhưng vẫn tận lực dùng ngữ khí tốt nhất nói chuyện với cậu: “Nếu lại xảy ra tình huống như vừa nãy thì rất nguy hiểm, tôi đưa em trở về.”

Diệp Thanh Quân vội vã lùi lại mấy bước, kiên quyết nói: “Không, tôi sẽ không trở về cùng cậu, tôi muốn gϊếŧ tang thi.”

“Em…” Trầm Hân Nguyệt ngữ khí mềm nhẹ nói: “Lúc nào gϊếŧ tang thi cũng được, chờ chuyện này qua đi, tôi có thể chuyên nuôi mấy con tang thi cho em gϊếŧ. Bây giờ bé ngoan nghe lời được không?”

Diệp Thanh Quân: “……” Hắn cho rằng tang thi là hamster à!

Còn không đợi cậu nghĩ ra rốt cuộc nên làm gì, một người vội vàng chạy tới, biểu tình hoảng loạn nói: “Anh Trầm, căn cứ thành phố S lại có một dị năng giả cấp cao tới, bọn họ có phải đã phát hiện chuyện chúng ta làm hay không?”

Hiện tại Trầm Hân Nguyệt mới lười đi quản dị năng giả căn cứ S gì đó, hiển nhiên là chuyện của Diệp Thanh Quân quan trọng hơn, nhưng cách đó không xa liên tiếp bốc lên ánh lửa.

Hắn cũng cảm nhận được hơi thở của đối thủ, biểu tình ngưng trọng nhìn về phía bên kia, liền thấy một người ở trong ánh lửa đang hướng bên này đi tới.

Diệp Thanh Quân nhìn sang phía bên kia: “… CMN.” Là, là Sở Quy.
« Chương TrướcChương Tiếp »