Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Ngày Đều Làm Vạn Nhân Mê

Chương 21:

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Biến thành như bây giờ cũng không có cách nào, nói cho cùng đều là do bản thân tôi làm hỏng việc.” Bạch Văn Tùng nhìn Diệp Thanh Quân, tâm trí lập tức quay trở về đêm mưa đó ( cũng không phải ).

Tóm lại, khi biết rõ bản thân hiểu lầm cậu, lúc ấy hắn đã tan vỡ, liền dựa theo cơ hội đi làm nhiệm vụ tiện thể đi đến nông gia tiểu viện.

Hắn chỉ muốn xem xem rốt cuộc có thi thể của Diệp Thanh Quân hay không, hoặc là cậu đã biến thành tang thi.

Kết quả là Bạch Văn Tùng lại xui xẻo gặp phải thi triều. Vốn dĩ dựa vào dị năng của hắn là không có vấn đề, nhưng lại nhìn thấy một con tang thi mặc đồ giống Diệp Thanh Quân, tâm trí tức khắc hỗn loạn, không cẩn thận để lộ sự tồn tại của mình, đã bị tang thi bên cạnh cắn.

Nhưng nhân vật chính sao có thể bị chuyện như vậy đánh bại. Trong lòng Bạch Văn Tùng loáng thoáng có một loại chấp niệm, mặc kệ Diệp Thanh Quân như thế nào cũng phải tìm bằng được cậu, hiện tại thành công đã gần ngay trước mắt, hắn sao có thể từ bỏ như vậy.

Cứ như vậy, có lẽ là vì bình thường hấp thu quá nhiều năng lượng tang thi nên sau khi tỉnh lại lần nữa, hắn vẫn có tư duy của mình, hơn nữa có được năng lực có thể khống chế phần lớn tang thi, cơ thể cũng mạnh hơn không biết bao lần so với tang thi bình thường.

Sau đó, Bạch Văn Tùng tìm được con tang thi kia, lại dựa vào mùi hương phát hiện đối phương không phải Diệp Thanh Quân, tức giận dùng tay xé nát nó, tiếp đó che đậy hơi thở tang thi trên người rồi trở về căn cứ. Gặp lại Diệp Thanh Quân cũng là chuyện rất lâu sau này.

Nhưng Bạch Văn Tùng vẫn có chỗ phiền não, đó là sau khi hắn biến thành bộ dạng hiện tại, gặp lại Diệp Thanh Quân liền càng khó có thể khống chế du͙© vọиɠ đã có từ trước, luôn có chút lo lắng rằng một ngày nào đó nhất thời kích động sẽ ăn luôn cậu, là ăn thật →_→

Bạch Văn Tùng tìm nơi ngồi xuống, đem mọi chuyện tóm lược rất nhiều rồi nói ra, cuối cùng nói: “ Bây giờ, điều duy nhất tôi muốn làm là tiếp tục sinh sống cùng em. Em sẽ để ý chuyện này sao?”

Tốt nhất không nên đi quản tên Sở Quy gì đó, nhớ tới Sở Quy là hắn lại âm thầm cắn răng, ghen ghét không chịu được. Cũng may Diệp Thanh Quân rất nhiều lần rời bỏ Sở Quy chạy tới bên hắn, bằng không hắn có thể đã sớm cho Sở Quy chầu Diêm Vương. Đương nhiên hiện tại không hại người cũng chỉ vì cần có giá trị vũ lực cao mới gϊếŧ được Sở Quy.

Diệp Thanh Quân đã tỉnh táo lại.

… Kỳ thực cẩn thận ngẫm lại, làm một con tang thi cũng rất có tiền đồ ( …từ từ?), càng khỏi nói Bạch Văn Tùng vốn là dựa vào hấp thu năng lượng tang thi để thăng cấp.

Thế nhưng tình tiết phát triển như vậy đã khác hoàn toàn so với nguyên tác, cậu cứ cảm thấy giống như mất đi chỗ dựa nào đó, thập phần lo lắng với tương lai.

Bạch Văn Tùng nhìn qua thập phần bình tĩnh, nhưng trong lòng đã không kìm được mà bận tâm. Lúc thấy Diệp Thanh Quân khi thì nhíu mày, khi thì thoải mái, tâm trí hắn cũng loạn thất bát tao, lập tức lo lắng liệu cậu có ghét bỏ mình hay không, lại lo lắng liệu cậu có rời khỏi mình hay không, cũng lo lắng liệu cậu có phát thẻ người tốt hay không.

Bởi vì suy nghĩ quá nhiều, hắn thậm chí đã não bổ ra một loạt máu chó kế tiếp, sau đó sắc mặt liền trầm xuống, trong đầu bắt đầu toát lên đủ loại ý tưởng đáng sợ.

Lúc này, Diệp Thanh Quân cuối cùng cũng mở miệng, “Thật ra… Thật ra tôi không ngại, tôi vừa mới kinh sợ một chút.”

Cậu còn không biết nếu như mở miệng chậm một chút nữa, sẽ gặp phải kịch bản giam cầm play, ngược luyến tình thâm giữa người và tang thi.

Bạch Văn Tùng lập tức cảm động vạn phần, đưa tay muốn nắm chặt lấy cậu, rồi lại dừng lại. Kỳ thực, đáy lòng hắn còn chôn giấu nỗi bất an sâu sắc, hắn muốn tin tưởng lời cậu nói, nhưng lại lo lắng khi hắn chạm vào tay đối phương, sẽ nhìn thấy biểu cảm chán ghét trên gương mặt kia.

Nếu Diệp Thanh Quân có thể cảm nhận được diễn biến tâm lý của Bạch Văn Tùng, nhất định sẽ khϊếp sợ rằng sao hắn lại có thể não bổ hơn so với mình…

Cậu thấy tay Bạch Văn Tùng cứ dừng lại như vậy, chứng ám ảnh cưỡng chế phát tác, một phát nắm lấy tay hắn, lại ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình hoảng hốt muốn rơi lệ trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp kia, đột nhiên thấu hiểu được cảm xúc đối phương (?).

Dù sao hắn không biết bản thân là vai chính, đột nhiên biến thành tang thi như vậy, coi như trước đây hắn bị bệnh thần kinh cũng khó có thể chấp nhận đi. Diệp Thanh Quân chỉ bằng mười mấy năm kinh nghiệm xem tâm linh của mình, mở miệng nói: “Chỉ cần anh là chính anh là được, mặc kệ là người hay là tang thi đều không sao cả.”

Bạch Văn Tùng trầm mặc vài giây, một phát liền đem cậu ôm vào trong ngực. Hắn hiện tại nói cái gì cũng nói không nên lời, chỉ muốn cứ ôm đối phương như vậy.

Vốn là hình ảnh rất hài hòa ấm áp, đầu Diệp Thanh Quân lại đột nhiên đau nhức một trận, sau đó cơ thể cũng bắt đầu đau đớn, giống như bị một trăm người vây đánh. Đương nhiên cậu không có gặp qua loại trường hợp này, cậu chỉ căn cứ theo nỗi đau khi bị một người đánh rồi x100 mà thôi.

Bạch Văn Tùng lập tức phát hiện điều khác thường ở Diệp Thanh Quân, căng thẳng nhìn cậu: “Làm sao vậy? Bị tang thi cắn sao?”

Hắn cũng có ý nghĩ biến cậu thành tang thi, nhưng phải sau khi hắn có thể nghĩ ra phương pháp giữ lại thần trí cho tang thi, mà không phải ở thời điểm hiện tại.

Diệp Thanh Quân cau mày, che cái trán nói: “Tôi cũng không biết, đột nhiên liền bắt đầu thấy đau …” Rõ ràng hiện tại đã ở bên cạnh Bạch Văn Tùng, đến cùng là xảy ra chuyện gì.

Bạch Văn Tùng ngẩn người, sau đó nói: “Lẽ nào là bệnh di truyền của gia tộc em phát tác?”

Diệp Thanh Quân sợ tới mức bắt đầu ho khan: “Khụ khụ khụ khụ khụ… Cái gì, tôi, tôi thật sự có bệnh di truyền gia tộc sao? Vậy rốt cuộc là bệnh gì… ” Cái này chẳng lẽ không phải cậu nói lung tung sao! Thật sự có giả thiết như vậy à! QAQ

[ Bởi vì cốt truyện vặn vẹo, thế giới này bắt đầu xa lánh người ngoài, cho nên sẽ ra tay tàn nhẫn với người như kí chủ, đột nhiên thêm chút giả thiết là mắc bệnh nan y hoặc là mang thai khó sinh, như vậy sau khi thân thể chết đi, linh hồn cũng vô pháp lưu lại ]

Không biết vì sao, Diệp Thanh Quân đột nhiên cảm thấy một tia vui mừng: “……” Khó sinh gì đó vẫn là quên đi.

“Tôi cũng không rõ lắm.” Bạch Văn Tùng nói, “Năm đó, cha em chính là vì căn bệnh này mà qua đời, vốn còn tưởng rằng em hẳn là không bị di truyền tới…” Hắn cắn răng: “Em yên tâm, tôi nhất định sẽ không nhìn em chết đi như thế.”

Vì vậy, hai người vẫn xuất phát hướng về căn cứ thành phố B, dù sao đã biết ở đó có kỹ thuật chữa bệnh trâu bò và một dị năng giả chữa trị cấp cao.

Rất nhanh liền đến căn cứ thành phố B. Bạch Văn Tùng khí độ quanh thân bất phàm, giá trị nhan sắc lại cao như vậy, sau khi lấy ra văn kiện của căn cứ thành phố S, đương nhiên là tùy tùy tiện tiện làm kiểm tra xong liền được đón vào.

Tất nhiên kiểm tra tùy tiện như vậy là không có cách nào kiểm tra ra virus tang thi bị hắn che dấu.

Tuy Diệp Thanh Quân đã tới căn cứ thành phố B không ít lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy địa phương bên ngoài viện nghiên cứu, trong lúc nhất thời cảm thấy thập phần mới mẻ.

Bạch Văn Tùng muốn đi gặp thủ lĩnh căn cứ thành phố B, liền để cậu ngồi ở phòng nghỉ bên ngoài phòng tiếp khách.

Diệp Thanh Quân ngồi nghỉ ngơi trong phòng, bệnh di truyền đột nhiên nhiều ra kia thỉnh thoảng làm cậu đau một chút, ngày thường vẫn có thể sinh hoạt bình thường, đây cũng thật là may mắn lớn trong bất hạnh…

Lúc này, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, cậu ngẩng đầu lên, lại bất ngờ thấy một người.
« Chương TrướcChương Tiếp »