Chương 20:

Sau đó, Sở Quy lại hoàn toàn không thèm để ý, ngồi ở bên giường đọc sách. Diệp Thanh Quân rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Vậy anh không cần chuẩn bị thứ gì sao?”

Lần này thái độ của Sở Quy tương đối tốt, mỉm cười nói: “Em cho rằng tôi thực sự sẽ để tên Bạch Văn Tùng kia tìm tới nơi này sao? Tôi đã sớm đem dấu ấn của hắn đặt ở một nơi khác nhiều tang thi, còn bố trí bẫy rập ở đó, hắn hẳn là một đi không trở lại. Em cũng không cần bận tâm đến hắn, vẫn là nghĩ xem hôm nay muốn ăn món gì đi.”

Diệp Thanh Quân: “……” Cho nên kịch bản ‘đại chiến thế kỉ giữa công và thụ’ gì đó mà cậu não bổ, căn bản sẽ không xảy ra sao. Không… đã xảy ra rồi.

Kỳ thực, cậu đúng là không cảm thấy Bạch Văn Tùng sẽ gặp nguy hiểm gì, dù sao hào quang nhân vật chính cũng không phải để trưng. Hơn nữa, dị năng của hắn chẳng phải rất lợi hại sao, là kiểu có thể khiến tang thi coi hắn như đồng bọn.

Kết quả là qua hơn mười phút, đầu Diệp Thanh Quân đột nhiên đau như búa bổ, trong đầu hiện lên mấy hình ảnh mơ hồ, trong hình có vẻ có rất nhiều tang thi diện mạo đáng sợ còn không đánh mosaic.

“Chuyện gì thế này…” Cậu sắp hoài nghi bản thân bắt đầu thức tỉnh dị năng thiên lý nhãn, vội vã dò hỏi hệ thống.

[ Là vì vai chính gặp phải nguy hiểm nên kí chủ sẽ sinh ra cảm giác nguy cơ. Nếu vai chính cứ như vậy chết đi, kí chủ hẳn sẽ trực tiếp bị vết nứt thời không hút đi ]

Diệp Thanh Quân: “… Tại sao cứ có loại cảm giác rất muốn nhổ nước bọt.” Hơn nữa, rõ ràng đã nói nếu cốt truyện quá khác biệt với nguyên tác thì cũng sẽ có người phát hiện sau đó tới cứu cậu mà, sao còn chưa có người phát hiện hả QAQ

Cái trán càng ngày càng đau, cảm giác nguy hiểm trong lòng cậu cũng càng ngày càng mạnh. Cậu có dự cảm rằng nếu không đi cứu người thì mình lập tức liền xong đời, cuối cùng cậu nhớ tới hệ thống còn có chức năng dịch chuyển.

Hệ thống tỏ vẻ có người khác ở đây thì không thể dịch chuyển, như vậy sẽ khiến cho người ta chú ý, có thể sẽ bại lộ thân phận của kí chủ gì đó.

Diệp Thanh Quân: “!” Đã đến lúc này còn lo lắng bại lộ hay không bại lộ cái gì chứ. Đến khi đó, nói thẳng là bản thân trong lúc bị bại liệt đã bạo phát bản năng, cho nên thức tỉnh dị năng dịch chuyển không được sao!

[… Thật ra trực tiếp bảo đối phương nhắm mắt lại là được rồi ]

Diệp Thanh Quân có loại cảm giác vô lực phỉ nhổ, cố chịu đựng đau đớn trên trán, nói với Sở Quy: “Tôi đói bụng, anh còn chưa đi nấu cơm sao?”

Nếu muốn đi nấu ăn, hắn sẽ không thể dẫn theo cậu. Diệp Thanh Quân ôm một tia hy vọng.

Kết quả là vì còn quá lâu mới đến lúc ăn cơm, Sở Quy chỉ sờ sờ đầu cậu: “Bây giờ ăn cơm thì quá sớm. Lại nói, từ lúc bắt đầu em liền có điểm không đúng, do lo lắng cho Bạch Văn Tùng sao?”

“Không thể nào!” Diệp Thanh Quân vội vàng nói, sau đó lại làm bộ thẹn thùng: “Trước tiên anh có thể nhắm mắt lại hay không, tôi muốn cho anh một điều kinh hỉ.”

“A?” Sở Quy thầm nghĩ dù sao cậu cũng trốn không thoát, vì thế liền yên tâm nhắm mắt lại.

…………

Đột nhiên, Sở Quy cảm thấy còng tay buông lỏng, choàng mở mắt, còng tay bên này còn ở trên tay hắn, bên kia lại trống rỗng.

Diệp Thanh Quân đã không thấy đâu.

Sở Quy: “……”

Lúc này, bóng ma tâm lý trong lòng Sở Quy lại tăng thêm diện tích.

---------------

Sau khi Diệp Thanh Quân dịch chuyển, bởi vì ở gần Bạch Văn Tùng nên có thể khống chế thân thể mình, Cảm giác một lần nữa được điều khiển thân thể khiến cậu cảm động sắp khóc, cái loại trạng thái đến ngón tay cũng không cử động được thật đáng sợ.

Ngẩng đầu nhìn lên, bản thân đang đứng ở bên tường, mà cách đó không xa là lũ tang thi lít nha lít nhít không kém gì thi triều. Nhưng chúng đều mang bộ dạng mơ màng hồ đồ, đi lang thang không có mục tiêu ở khắp nơi trên bãi đất trống.

Mà bên kia, có một người vội vàng đi lại trong bầy tang thi như không có chuyện gì xảy ra, hình như đang tìm đồ vật gì đó.

Có thể tùy ý đi lại trong đám tang thi như vậy cũng chỉ có Bạch Văn Tùng.

Diệp Thanh Quân tức khắc thở phào nhẹ nhõm, xem ra Bạch Văn Tùng hoàn toàn không gặp nguy hiểm… Nhiều tang thi hơn nữa cũng không uy hϊếp được hắn, tại sao cậu lại có cảm giác nguy hiểm chứ.

Từ từ…, Diệp Thanh Quân tập trung nhìn vào, phát hiện một con tang thi sau lưng Bạch Văn Tùng đột nhiên xoay người, chỉ chốc lát sẽ nhào tới trên người Bạch Văn Tùng nhưng hắn lại hoàn toàn không phát hiện.

Ngay lúc này, cậu không rảnh để tự hỏi nguyên nhân, vội vã nhìn xung quanh, ở bên cạnh phát hiện một ống sắt nhuốm máu… Cậu vội vàng cầm lấy ống sắt, nhanh chóng lao tới, đập vỡ đầu con tang thi kia.

Lúc mà cả máu lẫn não văng tung tóe, Bạch Văn Tùng ở đằng trước đột nhiên xoay người lại, đem Diệp Thanh Quân ôm vào trong lòng mình, lẩm bẩm nói: “Thật tốt quá, tôi tìm được em rồi.”

Diệp Thanh Quân một chút cũng không thấy cảm động khi gặp lại gì đó, nôn nóng nói: “… Hiện tại không phải lúc để trò chuyện, xung quanh còn có rất nhiều tang thi đấy!”

“Không có việc gì.” Bạch Văn Tùng nói: “Chúng sẽ không lại đây.”

Diệp Thanh Quân nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, tang thi xung quanh quả nhiên đã phát hiện động tĩnh nơi này, lại như thể sợ hãi thứ gì, không dám đi tới, cách xa hai người khoảng hai mét.

“Chuyện gì thế này… Là dị năng của anh sao?” Diệp Thanh Quân nói: “Nhưng con tang thi vừa nãy là chuyện thế nào, chẳng lẽ là tang thi tiến hóa…”

“Không phải.” Bạch Văn Tùng cầm chặt tay cậu, khi nhìn thấy vết thương được băng bó trên đó thì động tác cẩn thận mấy phần: “Là tôi cố ý để nó làm vậy. Nếu không như thế, sao có thể dẫn em ra ngoài?”

Diệp Thanh Quân chấn kinh rồi: “Dị năng của anh có thể làm được đến mức khống chế tang thi sao?” Không nghĩ tới Bạch Văn Tùng bây giờ đã trở nên trâu bò hơn cả nguyên tác _(:3”∠)_

“Không phải.” Bạch Văn Tùng mỉm cười nói: “Tôi đã không còn là người.”

Diệp Thanh Quân: “……”

“Anh muốn nói là sự lợi hại của anh đã vượt qua người thường sao?” Cậu làm sao cũng không thể hiểu được lời hắn nói, liền mạnh mẽ tìm lời giải thích nghe là thấy rất ngốc.

“Không phải.” Bạch Văn Tùng tựa như nhớ tới quá khứ, nói: “Trước khi em tới căn cứ, tôi đã sớm bị lây nhiễm virus tang thi. Tuy không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng tôi của hiện tại và chúng nó cũng không có gì khác nhau.” Hắn nhìn về phía tang thi xung quanh.

Diệp Thanh Quân: “!!!???” CMN?!

Không có gì khác nhau? Chỉ là ngoại hình đã rất khác nhau rồi… Tuy rằng cậu có chút hoài nghi, nhưng Bạch Văn Tùng hoàn toàn không cần phải nói dối, hơn nữa nhìn qua chuyện này hình như là thật…

“Em không cần sợ hãi.” Bạch Văn Tùng thấy cậu khϊếp sợ như vậy, mỉm cười sờ sờ mặt cậu, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt: “Tuy tôi đã không phải người nhưng tâm ý của tôi đối với em là bất biến.”

“Chờ đã, anh…” Diệp Thanh Quân đã có chút quay cuồng: “Nếu anh là tang thi vậy làm sao còn có thể bình an vô sự ở trong căn cứ, vì sao không bị người khác phát hiện… Hơn nữa, tại sao dáng vẻ của anh lại bình thường như vậy…”

Bạch Văn Tùng còn chưa trả lời, cậu cũng đã tự tìm ra đáp án cho vấn đề.

Đây nhất định là do tác dụng của hào quang nhân vật chính!

Nhưng nếu có hào quang vai chính, sao còn có thể lây nhiễm virus tang thi, chuyện này không khoa học!