Bạch Văn Tùng rất nhanh liền cảm thấy khác thường, vội vã trở về, nhìn thấy người kia ngã trên mặt đất, mà trong lều trại ngoại trừ vết máu, bất ngờ là không có bóng dáng Diệp Thanh Quân.
Hắn nhìn người kia trên mặt đất, cơ thể đối phương hơi co giật dưới tác dụng của dị năng, sau đó liền mở mắt, vẫn là bộ dáng đầy mặt hoảng sợ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Văn Tùng lạnh lùng hỏi.
Người trên mặt đất thấy trước mặt không phải Sở Quy mà là Bạch Văn Tùng, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Là tiện nhân kia, hắn chắc chắn là gián điệp Sở Quy phái tới chỗ chúng ta. Tôi vừa mới bắt gặp hai người bọn họ đang hẹn hò, tên Sở Quy kia vậy mà muốn gϊếŧ người diệt khẩu.” Nói xong, ngữ khí hắn trở nên bi thương: “Có thể tôi suýt chút nữa liền không gặp được ngài.”
Thật ra Sở Quy muốn giữ lại người này để khiến Bạch Văn Tùng khó chịu nên mới không lạnh lùng hạ thủ gϊếŧ chết.
Bạch Văn Tùng xác thực bị làm cho khó chịu. Hắn đương nhiên biết Diệp Thanh Quân và Sở Quy là không có khả năng, nhưng vừa nghĩ đến hình ảnh kia, hắn liền cảm giác cả người sắp bị cảm xúc tiêu cực cắn nuốt.
Bạch Văn Tùng cũng không phải không biết tâm tư người này, vốn cho rằng hắn là một người đàng hoàng, không nghĩ tới vậy mà làm ra loại chuyện này. Dưới sự tức giận, hắn trực tiếp đánh ngất người này, ném vào trong đàn tang thi, sau đó liền đi tìm tung tích Diệp Thanh Quân.
--------------
Diệp Thanh Quân giãy giụa trên giường nửa ngày cũng không cách nào bò lên, không thể làm gì khác ngoài từ bỏ.
Lúc này cửa bị đẩy ra, trong tay Sở Quy bưng đồ ăn nhìn qua rất ngon đi đến, mỉm cười nhìn cậu: “Tỉnh rồi à, nhanh tới ăn cơm đi.”
Diệp Thanh Quân không động đậy được, tự sa ngã bắt đầu dò hỏi: “…Tại sao lại muốn mang tôi tới nơi này?” Vì sao không tìm chỗ nào điều kiện tốt đi! Coi như là cầm tù play, ở trong núi sâu kiểu này cũng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng công chính đấy. ( cũng không có )
Cơ mà nhìn kỹ một chút, gia cụ nơi này đã được đổi mới. Đặc biệt là chiếc giường bị sập lúc trước đã được đổi thành một chiếc giường lớn xa hoa, điều kiện tốt hơn không biết bao lần so với quá khứ, xem ra hắn đã sớm có cái ý tưởng đáng sợ này…
Sở Quy còn tưởng rằng Diệp Thanh Quân không muốn dậy, liền đem thức ăn đặt lên bàn, sau đó hướng mép giường đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy cái tay bị thương của cậu, mở miệng nói: “Tôi vẫn luôn rất hoài niệm đoạn thời gian lúc trước ở chỗ này, khi đó chỉ có hai người chúng ta, hạnh phúc biết bao.”
“Cái gì?! Anh có kí ức về đoạn thời gian kia sao?” Diệp Thanh Quân kinh ngạc một chút, hồi tưởng lại chỉ có thể nghĩ đến một ít hình ảnh không mấy tốt đẹp, kiểu như đem Sở Quy trong trạng thái trẻ hư trói lại, ném ở trong phòng gì đó… Chuyện này sao có thể xem như hồi ức hạnh phúc đây!
“Chỉ có một phần nhỏ, không có nhớ toàn bộ.” Trông Sở Quy có vẻ rất đáng tiếc.
Diệp Thanh Quân lại thở phào nhẹ nhõm. Cậu cảm thấy nếu hắn nhớ được toàn bộ ký ức, nói không chừng sẽ thẹn quá hóa giận, gϊếŧ người diệt khẩu gì đó.
“Tôi biết em nhất định rất hận tôi.” Biểu tình Sở Quy đột nhiên ảm đạm, mở miệng nói.
Diệp Thanh Quân bị những lời này dọa đến ho khù khụ: “… Khụ khụ khụ khụ… Không, không nha.” Đây là làm sao não bổ ra được vậy.
“Em không cần an ủi tôi.” Sở Quy nói, cúi đầu nhìn đôi mắt cậu, buồn bã nói: “Em không muốn cùng tôi ở bên nhau, nhất định là vì tôi còn chưa đủ tốt. Là do tôi không đủ nỗ lực, không thể biến thành bộ dáng mà em thích…”
Diệp Thanh Quân: “… Không, không phải như vậy.”
Sở Quy nhẹ giọng nói: “Nếu em thích tính cách như Bạch Văn Tùng, tôi có thể đi học tập, nếu em thích khuôn mặt hắn, tôi cũng có thể đi sửa mặt…”
Dù sao gương mặt này vốn dĩ không phải của hắn.
Chỉ cần có thể khiến người này ở lại bên hắn, bất luận chuyện gì hắn đều có thể làm.
Diệp Thanh Quân nghe hắn nói xong, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần, lo lắng hắn sẽ nói ra điều gì đáng sợ hơn, vội vàng nói: “Từ từ, tôi, tôi cho rằng… Không, tôi muốn nói là, anh, anh đừng nên như vậy. Tôi cũng không phải người tốt lành gì, không đáng được anh thích, anh không cần vì tôi mà làm chuyện như vậy!… Đúng rồi, thật ra tôi cũng không quá thích khuôn mặt của Bạch Văn Tùng!”
Lại nói, có thể nói chuyện thật sự là quá tốt. Nếu đến cả nói cũng không thể, còn không biết Sở Quy sẽ não bổ ra thứ gì nữa _(:3”∠)_
Sở Quy cuối cùng cũng phát hiện điểm không đúng trên người cậu, nhíu mày nói: “Em làm sao vậy? Không thể cử động sao? Do Bạch Văn Tùng đã làm gì đó với em sao?”
Diệp Thanh Quân đương nhiên không thể đem chân tướng sự việc nói ra, liền phiền muộn nói: “Không phải, kỳ thực… là bệnh di truyền của gia tộc tôi tái phát.”
“Có đúng không? Thực sự quá tốt rồi.” Sở Quy nói.
Diệp Thanh Quân: “……” Này, không cần tùy tùy tiện tiện liền đem suy nghĩ như vậy nói ra được không?!
Sở Quy động tác mềm nhẹ đem cậu từ trên giường ôm lên, cúi đầu ngữ khí ôn nhu nói: “Không cần phải sợ, dù cho em không thể cử động, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em, chăm sóc em thật tốt, em có thể coi tôi như tay của em vậy.”
Tiếp đó, Sở Quy cứ như vậy ôm Diệp Thanh Quân ngồi xuống trước bàn.
Diệp Thanh Quân: “……” Thật xấu hổ, đây là diễn biến gì chứ, chẳng lẽ sắp đút cơm cho cậu sao Σ(っ°Д°;)っ Khônggg, thật là đáng sợ!
Cậu chỉ mới não bổ một chút hình ảnh kia liền thấy cả người không khỏe. Mà lúc này, Sở Quy thực sự lấy ra cái muỗng, múc cháo đưa đến bên miệng cậu.
Diệp Thanh Quân giống như nhìn thấy ác mộng trở thành hiện thực, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Cảm ơn anh, nhưng mà vẫn nên quên đi thôi…”
Sở Quy nhíu nhíu mày, như thể đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, thấp giọng nói: “Nếu như hiện tại là Bạch Văn Tùng ở đây, em nhất định sẽ không phản ứng như vậy đi… Thế nhưng không ăn thứ gì là không được, em nói xem có đúng không?”
Nói xong, hắn liền đem cháo ngậm trong miệng, sau đó cúi đầu hôn cậu, một cái tay khác bóp chặt hàm dưới của cậu, không cho từ chối, đem cháo đưa vào trong miệng cậu.
Diệp Thanh Quân không có sức lực phản kháng hắn, chỉ có thể bị động chịu đựng, cảm thấy mình đã thẹn muốn chết, lúc trước hôn Trầm Hân Nguyệt cũng chưa xấu hổ như bây giờ QAQ
Chờ lúc ăn xong chén cháo, Diệp Thanh Quân cho rằng bản thân đã mất nửa cái mạng… Mấu chốt là không biết cuộc sống như vậy còn tiếp diễn bao nhiêu ngày nữa, thật là quá đáng sợ.
Tâm trạng Sở Quy ngược lại rất tốt, đem cậu vắt ngang ôm lên: “Về sau chúng ta sẽ luôn ở căn nhà này, tôi đưa em đi xem một chút.”
Ra khỏi nhà gỗ, Diệp Thanh Quân mới phát hiện bên ngoài nhà gỗ hoàn toàn khác với trong quá khứ, bên cạnh dùng hàng rào vây lên một cái sân, trong sân còn có đủ loại hoa cỏ. Sở Quy kiên nhẫn giới thiệu cho cậu tên và tác dụng của những hoa cỏ này, cuối cùng còn hái được một đóa hoa màu hồng nhạt, cài trên tóc cậu.
Diệp Thanh Quân: “……” Sao lại như vậy hả! Bộ đây là kịch bản của truyện tranh thiếu nữ gì đó sao?!
Sở Quy thấy cậu giống như tức giận rồi, lại cắm một đóa ở trên đầu mình, mỉm cười nói: “Trông tôi như vậy có đẹp không?”
Diệp Thanh Quân nhịn không được bật cười. Cơ mà lại nói, thật không hổ là công chính có giá trị nhan sắc cao, trên đầu cắm hoa nhìn vẫn rất soái ca… Cũng không biết cậu hiện tại là hình tượng thê thảm thế nào.
Tiếp đó, Sở Quy ôm cậu đi theo đường nhỏ tới phía sau nhà gỗ, nơi này không biết từ lúc nào nhiều thêm một cái bể tắm… Khi trước bởi vì điều kiện không tốt, việc tắm rửa đều chỉ có thể tùy tiện lau qua ở trong phòng, nhưng cậu không nghĩ tới hắn thật sự tạo ra chỗ tắm rửa, cũng không biết là làm thế nào.
“Bây giờ em muốn tắm rửa ngay sao?” Sở Quy thấy Diệp Thanh Quân nhìn chằm chằm vào bể tắm, liền mở miệng hỏi.
“Không có không có!” Cậu không muốn nhanh như vậy đã phải đối mặt với xấu hổ play khác.
Trở lại trong phòng, Diệp Thanh Quân đột nhiên nghĩ tới điều gì, thử thăm dò mở miệng nói: “Cái kia, tôi lúc trước nghe nói căn cứ thành phố B giống như có dị năng giả chữa trị cấp cao…” Chính là Trầm Hân Nguyệt.
“Cho nên?” Ngữ khí Sở Quy rất bình thản, cậu cũng không có cách nào ngẩng đầu xem biểu cảm hắn, đành phải nhắm mắt tiếp tục nói.
“Nếu như nhờ dị năng giả kia, nói không chừng bệnh của tôi cũng có biện pháp chữa trị, cũng không cần phiền toái anh như vậy…” Diệp Thanh Quân nói, nếu tới đó không chừng còn có thể gặp lại Bạch văn Tùng, đến lúc đó cậu liền có thể khống chế thân thể.
Tuy lúc trước Sở Quy nói phải chăm sóc cậu thật tốt nhưng cậu cảm thấy điều đó rất không khoa học. Nếu mỗi ngày gọi cậu đi chăm sóc đối tượng bại liệt, cậu cũng không biết bản thân có thể tiếp tục kiên trì hay không, cho nên Sở Quy hẳn là cũng không kiên định như vậy đi…Chắc vậy…
“Quả nhiên là em vẫn muốn rời khỏi tôi.” Sắc mặt Sở Quy tối sầm, lực đạo ôm Diệp Thanh Quân cũng lớn hơn mấy phần, bước nhanh tới mép giường đem cậu thả lên, sau đó lấy từ trong ngăn tủ ra một bộ còng tay, lạnh lùng nhìn cậu: “Vốn là vì em bị bệnh nên đã bỏ qua, nhưng tôi nghĩ vẫn phải làm chút gì đó để em hiểu rõ tình huống hiện tại mới được.”
Còng tay này lấy từ đâu đến đây vậy!
Diệp Thanh Quân: “Không không không, tôi rất bình tĩnh, tôi không chữa bệnh là được, tôi lựa chọn từ bỏ trị liệu, chúng ta có thể nói chuyện bình thường được không!!”
“Tôi đã nỗ lực kiềm chế.” Sở Quy nói, liền đem một bên còng đeo vào trên tay cậu, sau đó đem một bên khác còng vào tay của mình.
Diệp Thanh Quân không nghĩ tới từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên mình mang còng tay lại là trong tình huống như vậy… Thế nhưng, cậu lại căng da đầu nói: “… Nhưng mà, như vậy rất bất tiện đi, thay quần áo gì đó đều không thay được.”
Sở Quy hình như vừa mới nghĩ đến chuyện này, mỉm cười xoa xoa tóc cậu: “Em nói rất đúng. Vậy sau này đừng mặc quần áo, dù sao cũng không có người khác.”
Diệp Thanh Quân: “……” Bây giờ cậu thu hồi lời vừa nói có kịp hay không?!
Sở Quy đang muốn nói gì đó, lại đột nhiên dừng một chút, nhìn về nơi xa, trong mắt hiện lên ý tứ trào phúng: “… Bạch Văn Tùng cuối cùng cũng tìm tới.”
Diệp Thanh Quân thở phào nhẹ nhõm, sau đó sự chú ý nhanh chóng bị dời đi: “Ê, làm sao mà anh biết được?” Dị năng của hắn không có nhìn trước tương lai hay thiên lý nhãn gì đó đi.
“Em cho rằng tên Bạch Văn Tùng kia nhìn qua giống người tốt như vậy sao?” Sở Quy nói: “Hắn đã sớm dùng dị năng để lại dấu ấn trên người em, mặc kệ em ở nơi nào hắn đều có thể tìm tới. Tuy nhìn qua hắn rất yên tâm về em nhưng thật ra hoàn toàn không tin tưởng em.”
Diệp Thanh Quân: “……” Nhưng Bạch Văn Tùng nhìn qua cũng không giống người tốt … Hơn nữa, nói Bạch Văn Tùng như vậy thì Sở Quy cũng chẳng tốt hơn chỗ nào!