Nhưng mà đều không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng bình an vượt qua buổi tối hôm đó, Diệp Thanh Quân cũng cảm thấy có chút không khoa học.
Ngày hôm sau, chuyện mấy dị năng giả mất tích bị phát hiện, nhưng việc này dù sao cũng liên quan đến hai dị năng giả cấp cao, cuối cùng thì sống chết mặc bay.
Sau đó, căn cứ thành phố B bên cạnh liên lạc với căn cứ thành phố S, muốn dùng những thứ được viện nghiên cứu nghiên cứu ra để trao đổi một ít tài nguyên, cho nên thành phố S cần phái mấy dị năng giả cấp cao mang đồ vật qua trao đổi. Bạch Văn Tùng tự nhiên cũng ở trong danh sách những người phải đi.
Bạch Văn Tùng đương nhiên sẽ không từ chối, việc thăng cấp hiện tại là chuyện hàng đầu hắn cần làm, ở nơi nhiều tang thi hắn thăng cấp tốt hơn. Nhưng hắn có chút rối rắm về chuyện của Diệp Thanh Quân, cứ cảm thấy đi cùng nhau hoặc ở lại trong căn cứ đều không phải lựa chọn tốt, liền đi dò hỏi ý kiến của cậu.
Diệp Thanh Quân hiện tại cũng xem như trói chặt với Bạch Văn Tùng, liền lập tức tỏ vẻ bản thân cũng muốn đi cùng. Hơn nữa, đi thành phố S còn có thể thuận tiện gặp gỡ Trầm Hân Nguyệt, xem xem có thể giúp hắn hay không.
Bạch Văn Tùng thấy cậu không chút do dự liền đáp ứng rồi, hết sức cảm động, tối hôm đó cao hứng ăn nhiều thêm mấy bát cơm.
Thời gian xuất phát rất nhanh đã đến, tiểu đội tổng cộng có mười mấy người, đều là thủ hạ của Bạch Văn Tùng. Diệp Thanh Quân còn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy ánh mắt khác thường gì đó, kết quả là mọi người đều rất thân thiện, làm cậu có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Phần lớn những người này đều vì ngưỡng mộ dị năng cường đại của Bạch Văn Tùng mới tự nguyện làm thủ hạ của hắn. Từ lần trước, sau khi Bạch Văn Tùng vì đoạt người với Sở Quy mà đánh nhau lại còn bị thương, bọn họ liền có chút không thích Diệp Thanh Quân.
Bạch Văn Tùng đương nhiên nhìn ra ý nghĩ của bọn họ, buổi tối trước ngày xuất phát liền mở họp, tỏ vẻ Diệp Thanh Quân là nam nhân của hắn, không phải đồ chơi gì đó. Mọi người cần đối xử tốt với cậu, nếu có người không chấp nhận vậy có thể trực tiếp rời đi.
Kỳ thực, ngay từ đầu Bạch Văn Tùng liền không có ý định thu tiểu đệ gì đó. Hắn tự thấy một mình là đủ rồi, cơ mà những người này tự nguyện sáp lại cũng đành miễn cưỡng thu nhận, nhưng nếu họ dám thái độ với Diệp Thanh Quân thì hắn sẽ không chấp nhận.
Sau khi nghe hắn nói, tuy có vài người rời đi nhưng phần lớn người đều thay đổi tâm thái, đem Diệp Thanh Quân xem như anh dâu mà đối đãi. Chỉ có số ít người có ý với Bạch Văn Tùng là còn canh cánh trong lòng, nhưng bọn họ đều không có biểu hiện ra ngoài, cho nên mới có một màn như hôm nay.
Sau khi lên đường một ngày, mọi người dựng lều trại nghỉ ngơi, Bạch Văn Tùng đương nhiên là phân cho mình và Diệp Thanh Quân ở cùng nhau.
Sau khi cơm nước xong, Diệp Thanh Quân nằm vào lều trại, trong lòng cảm thấy rất thần kỳ, vậy mà lúc này lại không phải nghỉ ngơi ở nông gia tiểu viện… làm cậu có chút không quen.
Đêm khuya, Bạch Văn Tùng đột nhiên mở mắt, nhờ có dị năng nên dù là đang ngủ hắn cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của tang thi. Lúc này, hắn cảm giác được xa xa xuất hiện bầy tang thi, đây chính là thời cơ tốt để thăng cấp.
Bạch Văn Tùng quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Quân đang ngủ say bên cạnh, không khỏi đưa tay vuốt ve mặt cậu, cúi đầu hôn một cái, sau đó cẩn thận kéo chăn cho cậu, xoay người ra ngoài lều, phân phó người gác đêm không cần kinh động những người khác liền rời đi.
Nhưng một màn này đều bị một người xem hết trong mắt. Hắn nhắm chuẩn thời cơ liền chạy tới lều trại của Bạch Văn Tùng, lén lút đi vào, nhìn Diệp Thanh Quân nằm trên mặt đất, ánh mắt lộ ra ý tứ trào phúng.
Diệp Thanh Quân bị động tĩnh lúc hắn vào cửa đánh thức, cảnh giác nhìn hắn: “Anh muốn làm gì?” Cậu vẫn có chút ấn tượng với người này, biết đó là thủ hạ của Bạch Văn Tùng.
“Ta tới để gϊếŧ ngươi.” Người này cười lạnh một tiếng, từ bên cạnh lấy ra một cây chủy thủ: “Loại người như ngươi căn bản là không xứng với anh ấy, nếu như vì ngươi mà đại ca Bạch mất đi nhân tâm, không bằng hiện tại ta liền gϊếŧ chết ngươi.”
Không sai, chính là máu chó như vậy. Bình thường người đàn ông này có tình ý với Bạch Văn Tùng, bây giờ làm sao có thể chịu đựng được nam thần của mình cứ thế bị một tên yếu gà cướp đi, vì vậy liền nắm lấy cơ hội, chạy tới muốn gϊếŧ người. Đương nhiên, trước khi gϊếŧ người cần tìm cái cớ quang minh chính đại.
Diệp Thanh Quân cảm giác rất muốn phỉ nhổ: “…Nào có nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa, quan hệ giữa tôi với Bạch Văn Tùng lại không phải là gay.”
“Ngươi cho rằng ngươi lừa được ta?” Người kia liền trực tiếp đem chủy thủ hướng Diệp Thanh Quân đâm tới.
Diệp Thanh Quân vốn đã có chút sợ, nhưng nhớ tới tốt xấu gì mình cũng bật hack, sao có thể sợ loại người đến cả tên cũng không có này, liền dũng cảm… nắm lấy lưỡi chủy thủ.
CMN, đau quá QAQ
Người kia có hơi kinh ngạc, sau đó lại làm mặt lạnh: “Vốn dĩ ta muốn để ngươi chết nhanh gọn, hiện tại là do ngươi tự tìm lấy.” Cậu vẫn có chút luyến tiếc cái mạng nhỏ của mình, vốn sợ sử dụng dị năng sẽ làm bại lộ thân phận, nhưng bây giờ đêm dài lắm mộng, vì để kết thúc nhanh một chút cũng chỉ đành dùng dị năng.
Sau khi nói xong, hắn lại gắt gao nhìn phía sau Diệp Thanh Quân, kinh ngạc mở to hai mắt, như thể muốn nói điều gì, còn chưa nói ra liền ngất đi.
“… Sao, sao vậy?” Cậu cũng cảm nhận được phía sau hình như có người nào đứng, nháy mắt nhớ tới nội dung của rất nhiều câu chuyện ma quỷ, nơm nớp lo sợ chậm chạp quay đầu, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, bùng nổ giá trị nhan sắc.
“Hóa ra là anh à…” Diệp Thanh Quân tức khắc thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại cảm thấy có điểm không đúng: “Ê, làm sao anh lại tới nơi này?”
Sở Quy nói: “Tôi sao có thể yên tâm để em đi một mình? Dọc theo con đường này tôi đều đi theo.” Hắn cúi người xuống, có chút đau lòng kéo cái tay vừa nắm chặt chủy thủ của cậu: “Chảy máu rồi. Thật là quá đáng thương.”
Diệp Thanh Quân cảm thấy ngữ khí của hắn không quá bình thường. Lại nói, một đường đi theo cũng rất không bình thường, “Lúc đó cũng hết cách, nếu không nắm lấy thì bây giờ tôi đã là người chết rồi… Ê, từ từ!”
Sở Quy vậy mà cúi đầu hôn lên máu tươi trên tay cậu, hình ảnh này đáng sợ đến mức Diệp Thanh Quân không thể nói nên lời, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận được vết thương truyền đến cảm giác đau đớn và tê dại.
Lúc này, Sở Quy ngẩng đầu lên, nhẹ giọng dò hỏi: “Mấy ngày nay ở cùng với Bạch Văn Tùng, em cảm thấy vui vẻ sao?”
Diệp Thanh Quân: “… Vẫn, vẫn tốt.” Lại nói, hiện tại cũng không biết Bạch Văn Tùng đi đâu, cách xa như vậy không có vấn đề gì sao?
[ Tình cờ rời đi không có vấn đề, nhưng nếu vượt quá năm tiếng thì sẽ có chuyện ]
Diệp Thanh Quân: “……” Thời gian như vậy là dài dữ chưa.
“Vậy à.” Sở Quy nói: “Cậu thích Bạch Văn Tùng sao?”
“Đương nhiên không thích!!” Diệp Thanh Quân không chút do dự phủ định.
Biểu tình Sở Quy hòa hoãn rất nhiều, nếu vừa nãy cậu dám nói thích, không chừng hắn nhất thời kích động liền làm chuyện gì đó không thể miêu tả với cậu ngay tại đây. “Vậy em nguyện ý rời đi cùng tôi sao? Bạch Văn Tùng không có cách nào bảo vệ em.”
“Chuyện này… Thật ra chuyện vừa rồi cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, tôi vẫn muốn ở lại…” Diệp Thanh Quân nói xong, liền thấy sắc mặt hắn lạnh xuống, cậu vội vàng giải thích: “Kỳ thực chuyện này cũng có nguyên nhân!”
“Tôi biết.” Ngữ khí Sở Quy lạnh băng, hoàn toàn không giống như đã biết, hắn lại gần hôn nhẹ trên trán cậu: “… Bây giờ em nên ngủ đi.”
Ngay sau đó, Diệp Thanh Quân liền cảm giác trước mặt choáng váng, không khống chế được mất đi ý thức.
--------------
Diệp Thanh Quân tỉnh lại trong mùi đồ ăn thơm phức, mở mắt ra, cậu phát hiện một chuyện đáng sợ.
Phòng ở rách nát cũ kĩ này… chính là căn nhà mà bọn họ ở lúc Sở Quy thu nhỏ?! Hắn vậy mà dẫn cậu tới nơi này?
Sau đó, cậu lại phát hiện một chuyện càng đáng sợ hơn. Cả người cậu đều không có sức lực, chỉ di chuyển ngón tay cũng phải hao phí rất nhiều tinh lực, ngồi dậy thì càng miễn bàn… Nhưng mà cậu phát hiện vết thương trên tay đã được người băng bó tốt.
… Chuyện gì thế này, chẳng lẽ là Sở Quy làm?
Tinh thần của cậu đã chịu đả kích cực mạnh, không nghĩ tới tính cách của thánh phụ công đã OOC đến mức độ này. Hơn nữa, làm được đến trình độ này, cậu cũng không thể không tin… Sở Quy hẳn là thích cậu đi.
Cho nên… Vì sao lại như vậy! Ánh mắt của hắn bị sao thế!
[ Cũng không phải hắn làm, chỉ là vì kí chủ cách vai chính quá xa, đã chịu ảnh hưởng của thời không vặn vẹo, thân thể và linh hồn vô pháp dung hợp hoàn toàn, cho nên xuất hiện tình huống không cách nào khống chế thân thể ]. Hệ thống giải thích [ Bây giờ chỉ cần không cẩn thận một chút, kí chủ liền sẽ bị kéo vào trong vết nứt thời không ]
Diệp Thanh Quân: “……” Hiện tại, cậu quả thực là bị bại liệt, dù muốn làm gì đó không cẩn thận cũng làm không nổi đi!