Chương 17:

Bởi vì thành công giải quyết vấn đề thi triều, mấy ngày nữa căn cứ mời dị năng giả cấp cao và dị năng giả cấp thấp cống hiến đặc biệt nhiều tới tham gia tiệc mừng công.

Bạch Văn Tùng vốn dĩ muốn cùng Diệp Thanh Quân ngọt ngọt ngào ngào bồi dưỡng tình cảm, hoàn toàn không muốn tham gia tiệc mừng công gì đó. Nhưng cân nhắc đến việc trước đây giả vờ bị thương làm ảnh hưởng phong thái bản thân, hiện tại nhất định phải làm chút chuyện để vãn hồi một chút hình tượng… thuận tiện show ân ái gì đó, vì thế làm bộ vết thương đã khỏe, sau đó ngập tràn phấn khởi chọn lựa quần áo dự tiệc mừng công cho Diệp Thanh Quân.

Khi Bạch Văn Tùng giả bộ bị thương mấy ngày nay, chuyện xảy ra lúc trước đã truyền khắp toàn bộ căn cứ. Tất cả mọi người đều hết sức tò mò người được hai đại cao thủ tranh đoạt rốt cuộc trông như thế nào, có phải tuyệt sắc mỹ nhân gì đó hay không.

Mấy ngày nay, Diệp Thanh Quân tuy hoàn toàn không ra ngoài nhưng cũng biết bản thân hiện tại đang trong một hoàn cảnh vô cùng vi diệu, cứ như vậy đi tiệc mừng công nhất định sẽ bị người khác vây xem… Hình ảnh kia cậu hoàn toàn không dám tưởng tượng.

Diệp Thanh Quân có ý định để Bạch Văn Tùng tìm cho mình vài bộ quần áo không nổi bật, nhưng hắn đối với việc này lại không nhượng bộ chút nào… Sau đó, cậu cân nhắc thấy hắn đẹp hơn nhiều so với mình, đến lúc đó mọi người nhất định đều chú ý tới hắn, hẳn là không sao đi.

Tiệc mừng công tổ chức tại chỗ ở của thủ lĩnh căn cứ - Phương Tử Thiệu. Khu vực này ở trước mạt thế chính là khu biệt thự cao cấp nổi danh, hiện tại tuy là mạt thế nhưng vẫn giữ được sự ngăn nắp xinh đẹp trong quá khứ.

Mà Diệp Thanh Quân vừa chào sân liền thu được vô số tầm mắt cháy bỏng, làm cậu có chút không biết nên nhìn về phía nào. Lúc tâm trạng đang thấp thỏm, Bạch Văn Tùng ở một bên nắm chặt tay cậu, không biết vì sao cậu liền bình tĩnh rất nhiều.

… Tuy đôi khi hắn rất đáng sợ, nhưng lúc cần thì rất đáng tin cậy! Có giá trị vũ lực để bảo đảm.

Mà Bạch Văn Tùng lạnh lùng nhìn những người kia ở xung quanh, phần lớn người cũng không dám đắc tội hắn, sôi nổi rời tầm mắt, chỉ có số ít người còn dùng ánh mắt khıêυ khí©h nhìn hắn, trong mắt tràn đầy châm chọc.

Những người này trước đây cùng Bạch Văn Tùng quan hệ chẳng ra gì, nhưng e sợ dị năng của hắn mới không dám lỗ mãng, bây giờ nghe nói hắn vậy mà vì một người đàn ông nên bị đánh trọng thương, tâm tư vốn bị đàn áp liền bắt đầu trỗi dậy.

Thậm chí còn có một người đi tới, dùng ánh mắt lộ liễu đánh giá Diệp Thanh Quân, giọng nói mang theo vài phần khinh thường: “Đây là nam sủng của đại nhân Bạch Văn Tùng? Cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt, rốt cuộc là nơi nào chiếm được sự yêu thích của hai nhân vật lớn, chẳng lẽ là công phu trên giường đặc biệt lợi hại hay sao? Không bằng cũng để tôi tới nếm thử?”

Thật ra trong căn cứ này, mặc kệ kéo ai đó tới để so mặt, chỉ cần so với Bạch Văn Tùng đều nháy mắt ảm đạm thất sắc, người như Diệp Thanh Quân đã xem như cực kỳ tốt. Đặc biệt là khí chất của Bạch Văn Tùng quá lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy không thể tới gần, ngược lại càng dễ dàng chú ý tới dung mạo diễm lệ của Diệp Thanh Quân, bị cậu hấp dẫn.

Ánh mắt Bạch Văn Tùng đã lạnh đến mức có thể đông chết người: “Ta nghĩ có vài người đã quên mất thân phận của mình. Ta không ngại làm cho bọn họ nhớ lại ngay bây giờ.” Nói xong liền dùng tay che khuất hai mắt của Diệp Thanh Quân, nhẹ giọng nói: “Không nên nhìn.”

Vừa dứt lời, người trước mặt cùng với mấy thanh niên vừa mới mang vẻ mặt khıêυ khí©h đột nhiên bốc cháy. Bọn họ dồn dập phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngã quỵ lăn lộn trên mặt đất, muốn dập tắt ngọn lửa nhưng không được. Có dị năng giả hệ thủy giội nước cho họ, nhưng lại như giội xăng khiến lửa cháy càng lớn.

Mấy dị năng giả này không nghĩ tới, tuy lúc ấy Bạch Văn Tùng tỏ ra đánh không lại Sở Quy, nhưng thực lực của đối phương cũng không phải mấy người bọn họ là có thể khıêυ khí©h.

Nhìn thấy thảm trạng của mấy người này, những người khác càng thêm hoảng sợ, vội vàng lùi thật xa về phía sau, chỉ sợ ngọn lửa kia lan đến trên người mình.

Bữa tiệc vừa mới còn hài hòa lập tức trở nên giống như địa ngục, tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác. Vốn là tiệc mừng công lại biến thành như vậy, Phương Tử Thiệu làm thủ lĩnh căn cứ cũng không có cách nào ở trong phòng giả bộ không thấy, vội vã đứng ra hoà giải.

Mấy dị năng giả kia cũng đau khổ cầu xin, tỏ vẻ nguyện ý đem tất cả tài sản mình sở hữu đưa cho Bạch Văn Tùng, chỉ xin tha cho họ một mạng.

Bạch Văn Tùng cười lạnh một tiếng: “Bây giờ mới biết hối hận? Quá muộn.”

Sắc mặt Phương Tử Thiệu có chút khó coi, nhưng vẫn nói giúp mấy dị năng giả kia, nói mình cũng tự nguyện bồi thường gì đó cho Bạch Văn Tùng.

Nhưng mà Bạch Văn Tùng còn nhớ việc người kia mạo phạm Diệp Thanh Quân, không chịu nhún nhường một bước.

“Đem bọn họ đưa đến trong gara đi.” Giọng nói của người này thập phần nhẹ, mọi người nghe vào lại như sét đánh ngang tai. Đó chính là Sở Quy vừa mới từ trong phòng đi ra, hắn lộ ra nụ cười thân thiện: “Dị năng hệ thủy của tôi đã là cấp cao, hẳn là có thể giúp đỡ bọn họ.”

Sau khi so sánh cùng Bạch Văn Tùng, mọi người thấy hình tượng Sở Quy quả thực vô cùng cao thượng, hào quang thánh phụ gần như có thể phát ra ánh sáng. Liên hệ với sự tình lần trước, mọi người không khỏi não bổ ra kịch bản Bạch Văn Tùng hoành đao đoạt ái, lại lần nữa hướng tầm mắt bát quái về phía Diệp Thanh Quân ở bên kia.

“A?” Bạch Văn Tùng trầm giọng nói: “Ngươi thật sự muốn cứu những người này?”

“Ngươi muốn ngăn cản ta sao?” Sở Quy nhíu mày nhìn về phía hắn.

“Không sao cả.” Bạch Văn Tùng nói: “Muốn cứu người, cũng phải xem ngươi có cứu được hay không.” Trong lòng hắn biết thực lực của mình và Sở Quy không phân cao thấp, đánh nhau ở nơi này cũng không có kết quả gì, còn không bằng trước tiên tu luyện thật tốt, chờ sau này lại báo mối thù hiện tại.

Phương Tử Thiệu thở phào nhẹ nhõm. Hắn thực sự lo lắng hai ông cố này sẽ đánh nhau, vội vã gọi người đem mấy dị năng giả còn bốc cháy kia nâng vào gara, một bên lại vội vàng đem Bạch Văn Tùng và Diệp Thanh Quân nghênh đón vào cửa.

Diệp Thanh Quân vừa thấy Sở Quy liền chột dạ, khi nãy đều trốn sau lưng Bạch Văn Tùng, hiện tại mới dám đi ra. Bạch Văn Tùng bởi vì tình huống như vậy quả thực hài lòng đến sắp OOC, đã sớm quên sự không vui trước đây.

Tình huống vừa nãy thực sự quá khẩn cấp, mãi đến bây giờ Phương Tử Thiệu mới có thời gian đánh giá một chút Diệp Thanh Quân ở trong gió tanh mưa máu. Kết quả là mới ánh mắt đầu tiên hắn liền choáng váng.

Phương Tử Thiệu cảm thấy người này lớn lên nhìn thật quen mắt, rất giống đối tượng tương lai của mình ( từ từ… ), ngữ khí cũng không khỏi tốt lên mấy phần: “Vị này chính là Diệp tiên sinh sao?”

Diệp Thanh Quân vội vàng gật đầu, cùng hắn chào hỏi, dù sao đối phương chính là thủ lĩnh căn cứ, nhân vật lớn như vậy… Lại nói, dựa theo cốt truyện nguyên tác, cậu hẳn là nên đi cấu kết với hắn, nhưng hiện tại bảo vệ mạng mình mới là quan trọng nhất, kịch bản gì đó thì tính sau…

Một nam phụ độc ác làm việc cật lực như cậu vậy mà bị ép đến mức độ này, thực sự khiến người ta bi thương.

Bạch Văn Tùng đã nhạy bén nhận ra thái độ của Phương Tử Thiệu có vấn đề, lập tức dâng lên địch ý to lớn với người này, dùng thân thể của mình che kín Diệp Thanh Quân bên cạnh, lạnh nhạt mở miệng nói: “Chúng ta trước tiên qua bên kia ngồi xuống.”

Vốn dĩ thực lực của Bạch Văn Tùng cũng đã đủ để cạnh tranh vị trí thủ lĩnh căn cứ, danh vọng cũng không thấp, nhưng hắn cảm thấy như vậy quá phiền phức, không có hứng thú gì với tranh đoạt quyền lợi. Hơn nữa, việc thăng cấp của hắn phải ở nơi nhiều tang thi mới tốt hơn.

Nhưng mà những chuyện gần đây lại làm hắn sinh ra cảm giác nguy cơ chưa từng thấy. Trong lúc nhất thời, hắn bắt đầu suy tính tới một vài ý tưởng chưa bao giờ có.

Bên chỗ gara.

Sau khi Sở Quy sử dụng dị năng hệ thủy, những người bị ngọn lửa của Bạch Văn Tùng tra tấn tức khắc được giải thoát. Lúc này, mấy người bọn họ nhìn qua cực kỳ dữ tợn, toàn thân hầu như không có một miếng da nào lành lặn, cơ mà chỉ cần tính mạng được bảo đảm là tốt rồi, thương thế gì đó chỉ cần đi tìm dị năng giả chữa trị là có thể chữa khỏi.

Thương thế của người vừa mới mở miệng đùa giỡn Diệp Thanh Quân là nghiêm trọng nhất, trong lòng không khỏi sinh ra căm hận mãnh liệt hơn đối với Bạch Văn Tùng, nhìn Sở Quy ở trước mặt liền có vài ý tưởng, nỗ lực châm ngòi Sở Quy đi đối phó Bạch Văn Tùng.

Mấy người bên cạnh nghe thấy hắn nói, có vẻ như đã thông suốt, cũng sôi nổi khuyên bảo. Sở Quy chỉ mỉm cười nghe, hình như không có ý định phản ứng.

Mà người kia nhớ tới lời đồn gió tanh mưa máu trước đây, há mồm liền lôi Diệp Thanh Quân vào, nói gì mà chỉ cần có được thế lực của Bạch Văn Tùng ở căn cứ này, đàn ông như Diệp Thanh Quân muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, còn có thể tìm được người càng có sắc đẹp.

Nghe được lời hắn nói, Sở Quy cuối cùng cũng có phản ứng, mở miệng nói: “Ngươi lại đây.”

Người kia còn tưởng rằng mình thuyết phục được Sở Quy, kích động đi lên phía trước.

Biểu tình Sở Quy đột nhiên lạnh lùng, lấy ra chủy thủ ngắm nghía trong tay, đột nhiên đâm một đao vào mắt trái của người trước mặt.

Người kia tức khắc phát ra một tiếng hét thảm, còn chưa kịp nghĩ tới xảy ra chuyện gì đã bị Sở Quy kéo tóc, hắn giãy giụa nói: “Vì, vì sao?!”

Mấy người khác cũng sợ hãi đến co quắp trên mặt đất, cũng không biết tại sao thánh phụ Sở Quy sẽ đột nhiên lên cơn động thủ.

“Vì sao ư?” Sở Quy nhìn người trước mặt, lộ ra một nụ cười tàn khốc: “Ngươi phải biết rằng, có những lời không phải ngươi tùy tùy tiện tiện liền có thể nói.”

Vì đối nghịch với Bạch Văn Tùng, cứu mấy người này cũng không đáng kể. Nhưng bọn họ lại nói những lời như vậy, Sở Quy liền không định để cho họ rời đi nơi này.

------------

Tiệc mừng công sau đó, Sở Quy đều chưa hề đi ra. Phương Tử Thiệu cũng vui vẻ nhẹ nhõm, hắn không muốn cả đêm nay đều phải đề phòng lo lắng hai người kia đánh nhau đốt nhà. Cơ mà lúc nhàn rỗi, hắn lại nhịn không được nhìn về phía Diệp Thanh Quân ở đằng kia.

Không biết tại sao, Phương Tử Thiệu cảm thấy mình và Diệp Thanh Quân mới là một đôi, tình huống bây giờ tràn ngập cảm giác không khoẻ. Nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ lực lượng của căn cứ, cũng không dám làm gì Bạch Văn Tùng.

Sau đó, Phương Tử Thiệu vẫn không cam lòng, liền kéo Bạch Văn Tùng đi uống rượu. Bạch Văn Tùng còn có chút cảnh giác với Phương Tử Thiệu, cũng không cho Diệp Thanh Quân lại đây.

Mà Diệp Thanh Quân thành thật ở yên tại chỗ ăn đồ ăn. Người xung quanh vừa mới trải qua chuyện đáng sợ kia cũng không dám trêu chọc cậu, như thế rất không tồi, nhưng mà, cậu đột nhiên muốn đi WC…

Diệp Thanh Quân: “……” Ở một nơi như này, thời điểm như này mà đi WC, cảm giác giống như sẽ phát sinh chuyện gì đó rất đáng sợ.

… Có vẻ cậu đã tự lập flag* cho chính mình.

* Lập flag: có thể hiểu là "nói trước bước không qua".