Tiếp theo liền xảy ra kịch bản rất máu chó, rất khó có thể hình dung, làm Diệp Thanh Quân cảm giác thực đáng sợ.
Bạch Văn Tùng và Sở Quy đánh nhau rồi.
Kỳ thực, mãi đến khi sự tình đã xảy ra cậu vẫn còn ở trạng thái khϊếp sợ. Như thế nào lại đánh nhau vậy, hơn nữa Sở Quy không phải thánh phụ sao, coi như là nhất thời kích động lại vì chuyện trước kia mà OOC cũng nên đánh cậu mới đúng, vì sao lại đi đánh Bạch Văn Tùng…
Mà lúc này hai người kia đang đánh nhau kịch liệt. Bởi vì nguyên tác giả thiết rằng dị năng của Bạch Văn Tùng rất trâu, nhưng mà công làm sao có thể rác rưởi hơn thụ, cho nên dị năng của Sở Quy cũng không yếu chỗ nào, trong lúc nhất thời hai người đánh khó phân thắng bại.
Càng kinh hãi hơn cậu chính là những người khác, mặc dù mọi người không quen biết Sở Quy nhưng đều biết cao thủ của căn cứ - Bạch Văn Tùng. Hôm nay, Bạch Văn Tùng thế mà vì một người đàn ông nên đánh nhau với một người đàn ông khác, việc này cũng quá không khoa học!
Mọi người đều lập tức dùng ánh mắt tò mò đánh giá Diệp Thanh Quân, nghĩ thầm tên này rốt cuộc là có mị lực gì mới khiến Bạch Văn Tùng làm ra loại chuyện không phù hợp với thiết lập như vậy. Hơn nữa, dị năng giả có thể cùng Bạch Văn Tùng đánh ngang tài ngang sức kia nhìn qua cũng rất lợi hại.
Nếu như các thủ hạ vừa mới được Bạch Văn Tùng giao nhiệm vụ thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh ngạc hoài nghi liệu vị thủ lĩnh đã từng lạnh lùng từ chối đông đảo mỹ nhân có phải bị kẻ khác xuyên vào hay không.
Tranh đấu sau đó càng ngày càng kịch liệt, người xung quanh muốn xem náo nhiệt cũng lo lắng cho sự an toàn của mạng mình, vì xem bát quái mà bị thương gì đó hoàn toàn không đáng, đành phải không cam lòng rời đi.
Cơ mà hai người kia cũng chú ý đến Diệp Thanh Quân ở bên này, cho nên chỉ có chỗ cậu xem như an toàn, nhưng người khác cũng không muốn chạy tới chỗ cậu.
Diệp Thanh Quân chú ý tới xung quanh không có người, lúc này mới hậu tri hậu giác lùi về sau một đoạn. Tâm tình của cậu bây giờ phức tạp khó có thể hình dung, cũng không biết cốt truyện còn có cơ hội cứu vớt hay không.
… Tuy biết là không có khả năng, cơ mà hai người bọn họ có tỉ lệ đánh là yêu hay không ta _(:3 ” ∠)_
Ngay lúc cậu phân tâm, đột nhiên nơi đánh nhau truyền đến một tiếng vang lớn. Chờ lúc cậu đi xem, Bạch Văn Tùng đã ngã trên mặt đất, gạch đá xung quanh sau khi trải qua các loại dị năng tra tấn đã nát thành tro bụi.
Diệp Thanh Quân sợ hết hồn, vội vã chạy tới, đem Bạch Văn Tùng đang ói máu mồm đỡ lên: “Anh không sao chứ?”
Bạch Văn Tùng dùng ánh mắt đặc biệt vui mừng nhìn cậu: “Tôi không có việc gì… Khụ khụ khụ…” Nói xong lại ho ra một búng máu, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Diệp Thanh Quân thở phào nhẹ nhõm, vừa mới cậu cũng bị dọa sợ rồi, nghĩ lại nam chủ có hào quang nhân vật chính hộ thể, sao có thể có chuyện gì được.
Lại ngẩng đầu, cậu liền bắt gặp ánh mắt của Sở Quy.
Khác với sự phẫn nộ, lạnh lùng, khinh thường mà cậu não bổ, Sở Quy chỉ mỉm cười nhìn cậu, nhìn qua tuấn mỹ mà mê người như vậy, nhưng nụ cười kia lại làm người ta có chút sởn tóc gáy, làm cậu trong lúc hoảng hốt nhớ tới người nào đó khiến cậu để lại bóng ma tâm lý.
“Cái kia… Xin lỗi.” Diệp Thanh Quân lại lần nữa nói lời xin lỗi: “Không thể ở cùng với anh rồi.” Đây cũng là thực bất đắc dĩ.
“Không sao, chỉ cần cậu vui vẻ là được.” Trong mắt Sở Quy lóe lên một vệt dị sắc, nói: “… Rất nhanh…”
“…… Cái gì rất nhanh cơ?” Diệp Thanh Quân thở phào nhẹ nhõm. Cậu cho rằng bản thân trước kia đã suy nghĩ nhiều, thiết lập của Sở Quy vốn dĩ không phải cái loại sẽ hắc hóa, có đánh nhau cũng chỉ là nhất thời kích động đi.
“Hiện tại vẫn chưa thể nói cho cậu.” Sở Quy nói xong lại lạnh lùng nhìn Bạch Văn Tùng sắc mặt tái nhợt, có vẻ yếu đuối mong manh.
Cuộc chiến vừa nãy vốn dĩ không phân thắng bại nhanh như vậy, nhưng không nghĩ tới tên Bạch Văn Tùng này ngoại trừ lớn lên có vẻ ngoài uy hϊếp, vậy mà còn là kẻ tâm cơ, cố ý thất thủ bị thương, giả bộ đáng thương để thu hút sự đồng tình.
Chẳng qua cũng chỉ có lần này.
Kế tiếp, Sở Quy liền rời đi. Thấy Diệp Thanh Quân thất thần nhìn bóng dáng hắn, Bạch Văn Tùng lại vội vàng ho ra mấy búng máu.
“Không sao chứ?!” Cậu vội đem hắn một phát ôm lên, loại chuyện này đối với người bật hack như cậu mà nói, căn bản là dễ như trở bàn tay.
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, sắc mặt Bạch Văn Tùng giống như càng trắng, liền nói: “Anh đừng lo lắng, tôi lập tức đưa anh đi sở y tế.”
Trong sở y tế có dị năng giả chữa trị và một ít bác sĩ. Nói vậy, tới nơi này khám bệnh sẽ yêu cầu thanh toán điểm tín dụng của căn cứ. Cơ mà dị năng giả cấp cao là nhân tài quan trọng trong căn cứ, huống chi còn là nhân vật trâu bò như Bạch Văn Tùng, cho nên khi cậu đến đã được nghênh đón vào phòng bệnh VIP.
Tuy là mạt thế nhưng phòng bệnh VIP vẫn rất xa hoa, thậm chí còn có toilet, phòng tắm và giường ngủ chuyên để nghỉ ngơi cho nhân viên chăm sóc.
Mọi người nhìn Bạch Văn Tùng vậy mà bị thương đều cảm thấy thật không thể tin nổi.
Một bác sĩ sắc mặt ngưng trọng kiểm tra một chút thương thế của hắn, sau đó lộ ra thần sắc khó hiểu.
Trên thực tế, bác sĩ cảm thấy vết thương của Bạch Văn Tùng quá nhẹ, vết thương như vậy đối với dị năng giả mà nói quả thực không đáng nhắc đến, làm sao còn phải chạy tới sở y tế.
Tầm mắt hắn không khỏi nhìn về phía Bạch Văn Tùng đang nằm, liền bị ánh mắt lạnh như băng của đối phương làm sợ hết hồn, lập tức hiểu ra cái gì, đem thương thế của Bạch Văn Tùng nói đến đặc biệt nghiêm trọng, như thể ngay sau đó liền ngỏm củ tỏi.
Mà có vài người thầm nghĩ, hiện tại là thời cơ tốt để lấy lòng Bạch Văn Tùng, ân cần tiến lên muốn rót nước cho hắn. Kết quả là mỗi người còn chưa tiến lên liền cảm thấy toàn thân tê liệt, không thể di chuyển dù chỉ một bước.
Diệp Thanh Quân nghe xong liền kinh hồn táng đảm, lo lắng nhìn Bạch Văn Tùng, mà hắn lại nắm chặt tay cậu, xả ra một nụ cười miễn cưỡng: “Không cần lo lắng cho tôi, tôi không có việc gì.” Tiếp đó dừng một chút lại nói: “Cậu nguyện ý lựa chọn tôi, tôi thực sự rất vui vẻ. Mặc kệ trả giá cái gì tôi đều chấp nhận.”
Diệp Thanh Quân: “……” Lẽ nào hắn thật sự không định gϊếŧ chết cậu? Hơn nữa, tại sao lời này giống như đang lựa chọn bạn trai gì đó vậy.
Đã đến mức này, người xung quanh cũng đều hiểu, tuy không cam lòng nhưng cũng không dám lại làm ‘bóng đèn’, cho nên đều đi không còn một mống, chỉ có mấy người toàn thân tê liệt mới bất đắc dĩ đứng ở nơi đó, trong lòng đã hối hận không thôi.
Diệp Thanh Quân một mình đối mặt với Bạch Văn Tùng, quả thực đứng ngồi không yên, cuối cùng nói: “Anh có muốn uống nước hay không? Tôi đi rót nước cho anh.”
Cậu đứng lên đi đến bên máy lọc nước, đột nhiên nghe được Bạch Văn Tùng đằng sau lại nói một câu: “Lúc ấy, vì sao cậu phải làm chuyện đó?” Dọa cậu đến làm đổ cái cốc, quần áo quần ướt một mảng. Cậu cuống quít lùi về sau vài bước, căng thẳng nhìn hắn, còn tưởng rằng hắn chuẩn bị động thủ gϊếŧ người, kết quả chỉ thấy ánh mắt của hắn có chút bi thương.
Diệp Thanh Quân cảm thấy phản ứng của hắn giống như không đúng lắm, chẳng lẽ Bạch Văn Tùng tự mình não bổ thứ gì? Cậu liền nhắm mắt, làm bộ có nỗi khổ tâm trong lòng: “Tôi nghĩ đối với chuyện này, chính anh cũng đã biết không ít…”
Bạch Văn Tùng càng thêm bi thương. Nói đến diễn biến tâm lí của hắn, đó là có chút hảo cảm với một kẻ thù, kết quả là vì một sự kiện mà phát hiện kẻ thù này thật ra vẫn là tiện nhân kiếp trước, cuối cùng sau khi giận dữ báo thù lại cảm thấy vô pháp buông xuôi chuyện này, gọi người đi kiểm tra đo lường bình nước kia, nhưng lại biết được đó chỉ là nước khoáng bình thường…
Tín nhiệm cơ bản giữa người với người đâu?
Sau đó, hắn suy nghĩ rất nhiều, đem Diệp Thanh Quân tẩy còn trắng hơn so với dùng bột giặt, còn tưởng rằng cậu là vì không liên lụy hắn, tiện thể tiết kiệm được lương thực mới làm như vậy, hối hận không thôi.
Sau đó, lúc nhìn thấy cậu ở đàn tang thi, hắn suýt nữa cho rằng mình nhìn thấy ảo giác. Cho tới bây giờ, hắn vẫn có loại cảm giác bản thân đang nằm mơ.
Bạch Văn Tùng thở dài, nói với Diệp Thanh Quân: “Tôi sẽ đối với cậu thật tốt. Xin cậu hãy luôn ở lại bên cạnh tôi…” Đương nhiên, hắn sẽ không chấp nhận lời từ chối.
“…Tôi sẽ ở bên cạnh anh.” Cậu không biết hắn rốt cuộc não bổ cái gì, nhưng cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện quần áo mình đều đã ướt hết. Nhưng đã là mạt thế, cậu cũng lười quản, chuẩn bị để quần áo phơi khô tự nhiên.
Bạch Văn Tùng chú ý tới một màn này, tức khắc nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Cậu lại đây một chút.”
Diệp Thanh Quân kỳ thực còn có chút sợ hắn, nơm nớp lo sợ đi qua, liền thấy hắn dùng dị năng biến ra một đoàn tiểu hỏa cầu, thật cẩn thận cầm quần áo hơ cho khô, sau đó mỉm cười nhìn cậu nói: “Giờ thì được rồi.”
Diệp Thanh Quân: “…QAQ” đây thật sự vẫn là nam chủ hung tàn lúc đầu kia sao! Việc này không khoa học!