Vào đúng lúc này, tâm tình Diệp Thanh Quân thập phần phức tạp, một bên vì tìm được đường sống trong chỗ chết mà kích động vạn phần, một bên lại vì người cứu cậu là Bạch Văn Tùng mà sinh ra vài phần sợ hãi.
Cậu không cho rằng Bạch Văn Tùng cứu mình là tiêu tan hiềm khích lúc trước, phải biết rằng sau khi hắn trọng sinh tính cách thập phần vặn vẹo, nói không chừng hắn hiện tại cứu cậu là để sau này càng thêm dùng sức tra tấn cậu… Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Quân liền cảm thấy hoảng hốt, tay cũng cứng ngắc ở đó, chậm chạp không có nắm lấy tay Bạch Văn Tùng.
“Làm sao vậy? Là run chân sao?” Hắn có vẻ rất quan tâm nhìn cậu, thu tay về, ngược lại đem cậu ôm lên, nhíu mày nói: “Vừa nãy không có bị tang thi bắt được chứ?”
“Tôi tôi tôi… Thật cám ơn anh!” Diệp Thanh Quân mặt mũi trắng bệch, hoang mang nói: “Tôi không có việc gì, không có bị cắn, trước tiên có thể thả tôi xuống dưới sao?” Bị hắn ôm quả thực là đáng sợ, cậu không khỏi não bổ hình ảnh bản thân sau một khắc liền bị quăng vào giữa đàn tang thi.
Nghe cậu nói, ánh mắt Bạch Văn Tùng ảm đạm mấy phần, nhưng vẫn đem cậu thả xuống dưới, mở miệng nói: “Nơi này quá nguy hiểm, cậu hãy theo sau lưng tôi đi.”
Diệp Thanh Quân vừa nãy không có run chân, bây giờ trái lại bị hắn dọa sợ tới mức có chút run chân, nhưng vẫn dựa vào nghị lực ngoan cường đứng vững.
Mọi người xung quanh đều đem một màn này xem ở trong mắt, sôi nổi khϊếp sợ đến tột độ, mà độ khϊếp sợ của thủ hạ Bạch Văn Tùng cũng không kém gì người khác, bọn họ đã bao giờ gặp qua hắn đối đãi người ôn nhu như vậy. Còn đầu sỏ gây tội là tên côn đồ kia, ở lúc Bạch Văn Tùng xuất hiện đã sớm trốn đến phía sau mọi người, nỗ lực tránh được một kiếp.
Tên côn đồ cắc ké một bên sợ hãi, một bên ở trong lòng thầm mắng Diệp Thanh Quân. Nếu quen biết cường giả ở căn cứ vậy tại sao không dựa vào quan hệ, ngoan ngoãn chờ ở trong thành, còn một hai phải ra ngoài tìm đường chết, không có việc gì còn muốn liên lụy đến người khác.
Mắng xong, hắn đột nhiên cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn lên. Mấy người trước mặt đều đã tản ra, mà Bạch Văn Tùng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt kia hờ hững đến vậy, tựa như đang nhìn một người đã chết.
Vốn dĩ những người khác còn chưa có nghi ngờ tên côn đồ, hiện tại đều sôi nổi hiểu ra cái gì. Trên thực tế, tên côn đồ ỷ vào bản thân có thân thích là người của đội hộ vệ trong thành, bình thường đã làm không ít chuyện đắc tội với người khác, hiện tại mọi người nhớ tới càng thêm tức giận.
“Không phải tôi cố ý!” Tên côn đồ sợ tới mức quỳ trên mặt đất, giải thích: “Chỉ là do hắn bất cẩn mới té ngã, tôi chỉ va vào một chút mà thôi, căn bản không liên quan gì đến tôi!”
“A?” Bạch Văn Tùng lãnh đạm lên tiếng.
Diệp Thanh Quân cũng sẽ không đứng nhìn một bên, cắn răng nói: “Chính là ngươi đẩy ta, ngươi cho rằng người khác đều là kẻ ngốc không nhìn ra được sao?” Lại nói, cậu vừa nãy còn rất nhiều lần cứu người này, nhớ tới liền cảm thấy tức giận.
Bạch Văn Tùng nhìn về phía cậu, ánh mắt hòa hoãn mấy phần, nói: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu báo thù.”
Diệp Thanh Quân tức khắc cả người tê dại: “……” Thật là đáng sợ, hắn vậy mà dùng ánh mắt nhu hòa nhìn cậu.
Tên côn đồ sợ hãi tới cực điểm, trái lại bắt đầu tự sa ngã, trong lòng cực kì hận hai người này, lớn tiếng ồn ào: “Coi như là tôi đẩy thì thế nào, chẳng lẽ anh cho rằng mình mạnh một chút thì ghê gớm rồi, liền có thể quyết định sinh tử của người khác sao?! Tên này chẳng qua là một tiểu bạch kiểm mà thôi, cũng không biết bị bao nhiêu người….—— á a a a a!!”
Lời còn chưa nói xong, dòng điện màu bạc liền chạy qua người hắn, tia điện keng keng vang vọng, cả cơ thể hắn đều tê liệt, trực tiếp ngã trên mặt đất, hoảng sợ nhìn Bạch Văn Tùng, đến câu nói cũng không nói ra được.
Bạch Văn Tùng từ trên cao nhìn xuống hắn, mặt vô biểu tình nói: “Đúng vậy, ta không có quyền quyết định sống chết của ngươi, nhưng loại người phản bội đồng đội như ngươi cũng không cần sống tiếp nữa.”
Nghe được những lời này của Bạch Văn Tùng, Diệp Thanh Quân mới bừng tỉnh đại ngộ, tất nhiên là sự kiện vừa rồi làm hắn nhớ tới bản thân, cho nên mới phẫn nộ đối phó với tên côn đồ này như vậy… Còn thái độ của hắn, cậu thực sự không biết hắn muốn làm cái gì.
Trong ánh mắt kinh hoảng của tên côn đồ, nhóm dị năng giả cao cấp xoay người rời đi, những dị năng giả cấp thấp còn lại cũng khinh thường không thèm giúp hắn, mãi đến tận người cuối cùng rời đi, bầy tang thi ở xa xa cũng sôi nổi bao vây lại đây.
Kết cục của hắn là thế nào, không cần nói mọi người cũng đều rõ ràng.
Chuyện kế tiếp liền rất đơn giản, thi triều bị các dị năng giả cao cấp đến tiêu diệt không sai biệt lắm, những tang thi còn lại thì giao cho dị năng giả cấp thấp và đội thủ vệ căn cứ thu thập. Bởi vì tinh hạch tang thi ở căn cứ cũng có tác dụng như tiền, cho nên mọi người đều tương đối tích cực.
Kỳ thực Diệp Thanh Quân cũng rất muốn đi cùng bọn họ, nhưng cậu thật sự không dám cứ như vậy chạy trốn trước mắt Bạch Văn Tùng, chỉ sợ gợi lại cho đối phương hồi ức gì đó không tốt. Lúc vừa mới xem tên côn đồ bị hành, cậu rất là thoải mái, nhưng cậu cũng có cảm giác lo lắng rằng tiếp theo liền đến lượt mình.
Sau khi mọi người trở lại căn cứ, Bạch Văn Tùng đột nhiên nhìn về phía cậu: “Thật ra cậu không cần sợ hãi tôi như vậy, tôi sẽ không đối xử với cậu giống như vừa mới đối xử với người kia.”
Diệp Thanh Quân gật gật đầu: “… Ừm.” Nhưng trong lòng hoàn toàn không tin tưởng lời hắn nói.
“Dù sao chúng ta cũng là bạn bè tốt quen biết trước mạt thế, sau đó cũng cùng nhau đã trải qua các loại nguy hiểm, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia… Tôi nghĩ chúng ta nên luôn luôn ở cùng nhau.” Sự kiện kia đối với hắn mà nói, thật là chuyện ngoài ý muốn đáng sợ, hơn nữa có thể khiến hắn cả đời hối hận.
Cuối cùng, hắn tổng kết lại: “Hơn nữa, tôi nghĩ cậu một mình ở trong căn cứ cũng có rất nhiều phiền phức, không bằng sinh hoạt cùng tôi đi.”
Diệp Thanh Quân đương nhiên muốn từ chối, nhưng lúc này cảnh cáo của hệ thống đột nhiên xuất hiện.
[ Bởi vì cốt truyện cách biệt quá lớn so với nguyên tác, thế giới này đã vặn vẹo, chỉ có bên người vai chính là ổn định nhất. Để không bị cuốn vào bên trong thời không hỗn loạn, kí chủ tốt nhất nên ở lại bên cạnh nhân vật chính ]
Diệp Thanh Quân cả kinh, vội vàng nói: “Vậy tôi liền…”
“Cuối cùng cũng tìm được cậu.” Thanh âm mang theo mấy phần vội vã vang lên, cậu vừa mới quay đầu đã bị Sở Quy một phát ôm vào trong lòng.
Bạch Văn Tùng vừa nãy còn mang theo vài phần ý cười trên mặt, tức khắc sắc mặt lạnh lùng: “Ngươi là ai?”
Ánh mắt Sở Quy nhìn về phía Bạch Văn Tùng cũng không tốt hơn chỗ nào: “Đây là ta hỏi ngươi mới đúng. Ngươi muốn cướp đi bạn cùng phòng của người khác sao?”
Diệp Thanh Quân: “……” Đây là lần gặp mặt đầu tiên của công thụ trong truyện, nhưng mà thấy thế nào cũng không đúng Σ(っ°Д°;)っ
“Bạn cùng phòng?” Ánh mắt Bạch Văn Tùng càng thêm không tốt: “Các người hẳn mới tới căn cứ này không bao lâu, cứ như vậy ở cùng một chỗ cũng quá bất cẩn đi.”
“Chúng ta đã ở bên nhau ( đi đường ) rất lâu, ngươi đương nhiên sẽ không hiểu.” Sở Quy nói, nhưng đáy lòng cũng không chắc chắn, chỉ gắt gao nắm lấy tay cậu.
“Chỉ là trước đây cậu ấy không có lựa chọn khác mà thôi.” Bạch Văn Tùng nhìn về phía Diệp Thanh Quân, trịnh trọng nói: “Chuyện quá khứ là tôi không đúng. Nếu như cậu đồng ý, về sau tôi sẽ dùng cả đời này để bồi thường cho cậu, chăm sóc cậu, xin hãy cho tôi cơ hội này.”
Nói đến đoạn sau, thanh âm hắn mang theo mấy phần sợ hãi và bất an mà chỉ mình hắn mới cảm giác được.
Diệp Thanh Quân đương nhiên không nghe ra được. Nếu không có hệ thống nhắc nhở, cậu quyết định sẽ ở cùng với công chính thánh mẫu, nhưng hiện tại đã không có biện pháp khác.
Vì thế, cậu căng da đầu nhìn về phía Sở Quy, lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cắn răng nói: “Xin, xin lỗi, tôi…”