Chương 14:

Mỗi người đều đã được phát vũ khí, Diệp Thanh Quân lấy được một cái ống thép. Mà Sở Quy thuộc loại dị năng giả đặc biệt trâu, đương nhiên không cùng một đường đi với cậu.

Sở Quy đặc biệt không yên tâm về Diệp Thanh Quân, còn muốn kéo cậu đến trong đội ngũ của hắn.

Cậu thấy ánh mắt của những người khác đều bắt đầu không kiên nhẫn, lo lắng vì chuyện này mà tạo thành phiền phức cho hắn, vội vàng nói: “Không cần phiền phức như vậy, tôi có dị năng tốc độ, không sao.”

Sở Quy trầm mặc, thật ra hắn làm sao cũng không có cách nào yên tâm, nhưng lại nhớ tới một vài chỗ khác hẳn với người thường của cậu, không sai biệt lắm có thể đoán được là cậu có chút thủ đoạn bảo mệnh đặc biệt. Nếu như ở phương diện này mình làm quá, nói không chừng sẽ khiến cho cậu cảnh giác.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng rồi, nói với Diệp Thanh Quân: “Bảo vệ mình thật tốt, những người khác cái gì cũng không cần lo, tính mạng của bản thân cậu mới là quan trọng nhất.”

Diệp Thanh Quân: “Ừm.” Nói vậy tuy thực cảm động, thế nhưng mấy câu nói này làm cậu cảm giác rất vi diệu, chẳng phải là thánh phụ thì ai đều muốn cứu sao…

[ Có thể là lúc trước thu nhỏ, trong tiềm thức bị ảnh hưởng đến, cho nên tính cách cũng phát sinh thay đổi ]

Diệp Thanh Quân: “……” Như vậy thật sự không thành vấn đề sao?!

Tiếp đến, cậu bị phân tới một tiểu đội bảy người, trong đó đều là một ít người dị năng rất yếu hoặc là người bình thường. Bởi lúc này trong đàn tang thi có không ít tang thi cấp cao nên không để người thường ra ngoài chịu chết, chỉ những dị năng giả xung phong.

Lúc vừa bắt đầu, cậu còn muốn tuân thủ thiết lập nam phụ trà xanh ác độc của mình, luôn trốn ở sau lưng người khác, sống chết không động thủ, bị mọi người xung quanh nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, còn có một tên côn đồ dáng dấp thanh niên đề nghị: “Chờ lúc tang thi nhiều, dứt khoát đem tên này quăng ra ngoài cho chúng ta cơ hội tranh thủ.” Những người khác tức khắc gật đầu, đặc biệt tán thành cách nói này của hắn.

“Vẫn là không nên như vậy đi.” Em gái duy nhất trong đội nói: “Mọi người đều cùng nhau ra ngoài đối phó tang thi, hơn nữa cậu ta cũng chỉ có dị năng tốc độ, căn bản không có cách nào đánh với tang thi.”

Tên côn đồ cắc ké cười lạnh một tiếng: “Nếu cô thiện lương như thế, vậy tiểu tử này liền giao cho cô chăm sóc. Đến lúc đó, nếu có nguy hiểm gì thì đừng tìm chúng tôi.”

Một người khác lại giễu cợt nói: “Tôi thấy cô ta coi trọng tiểu bạch kiểm kia, chúng ta vẫn là không cần xen vào việc người khác, để người ta bồi dưỡng tình cảm thật tốt đi.”

Em gái nhíu nhíu mày, không có cùng bọn họ cãi vã, nhìn về phía Diệp Thanh Quân nói: “Lúc này quân chủ lực đối phó tang thi không phải là chúng ta, cậu chỉ cần ngoan ngoãn ở yên sau lưng tôi thì nhất định có thể thuận lợi quay về.”

Diệp Thanh Quân không nghĩ tới đến lúc này còn có người sẽ dũng cảm đứng ra, đặc biệt cảm động nói: “Thật là thật cám ơn cô, nhưng cô cũng không cần lo lắng, tuy tôi đánh không được tang thi nhưng kỹ năng thoát thân là số một.”

Vừa mới bắt đầu, số lượng tang thi bị khống chế, những tiểu đội này còn có thể miễn cưỡng chống lại, nhưng sau đó tang thi càng ngày càng nhiều, tình huống cũng bắt đầu trở nên nguy cấp.

Mà bản thân em gái kia cũng chỉ có dị năng hệ hỏa không mạnh mấy, tuy Diệp Thanh Quân chạy trốn nhanh, tránh đông tránh tây không cần bận tâm nhưng cô vẫn vì nhịn không được quan tâm tình huống bên này của cậu mà mấy lần gặp phải nguy cơ, đương nhiên những người xung quanh cũng không tốt đến đâu.

Mắt thấy em gái suýt nữa bị tang thi bắt được, lương tâm cậu thực sự băn khoăn, nắm lấy ống thép vọt tới phía trước, đem cô bảo vệ ở phía sau, nghênh diện đối đầu một con tang thi cấp hai.

Em gái kinh ngạc một hồi, sốt ruột nói: “Chờ đã, cậu…”

Bởi vì có dị năng hỗ trợ, Diệp Thanh Quân một phát là có thể đánh vỡ đầu tang thi, óc và máu đều bắn ra tung tóe, hình ảnh đó máu tanh dị thường. Đây còn là một con tang thi cấp hai, độ cứng rắn của sọ não so với cấp một cao hơn không ít.

Thật ra tiểu đội cũng có dị năng giả sức mạnh, nhưng dị năng đó còn ở giai đoạn sơ cấp, trình độ không đến mức tàn bạo như cậu. Cho nên khi thấy một màn như vậy, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

Diệp Thanh Quân dũng cảm đứng ra cuối cùng cũng coi như giúp tiểu đội này bớt đi không ít gánh nặng, không giống một số đội ngũ xung quanh đã đoàn diệt. Nhưng sức mạnh một người cũng có hạn, nhìn trước mắt càng ngày càng nhiều tang thi, người trong tiểu đội đều không khỏi sinh ra tư tưởng bi quan.

“Tang thi cũng quá nhiều rồi, cứ tiếp tục như vậy chúng ta sợ rằng đều sẽ chết ở chỗ này.” Rốt cuộc có người không nhịn được nói.

“Anh nói cái gì vậy, chúng ta nhất định có thể trở về!” Em gái nhịn không được phản bác.

“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Vốn dĩ chúng ta ra ngoài chính là đi tìm cái chết! Phần lớn dị năng giả cấp cao đều đi đến thành phố tìm vật tư, bây giờ chỉ bằng mấy dị năng giả kia thì có thể làm cái gì?”

Vì thế mọi người liền bắt đầu máu chó cãi cọ, mà lúc này xa xa đột nhiên có tiếng vang lớn, sau đó một đoàn hỏa cầu thật lớn liền nổ tung trên mặt đất, tang thi xung quanh nháy mắt biến thành cặn bã.

Thấy được một màn kinh người này, mấy người trong đội ngũ đều không tự chủ được yên tĩnh lại, sau đó một người nhìn chằm chằm nơi xa nói: “Tôi thấy được, đó là đội ngũ dị năng giả cấp cao! Chỉ cần đi qua bên kia là chúng ta được cứu rồi!”

“Tôi cũng nhìn thấy! Tôi thấy được đại nhân Bạch Văn Tùng! Thực sự quá tốt rồi!” Một người khác cũng thập phần kích động, trong mắt mang theo cuồng nhiệt: “Chỉ cần có anh ta ở đây, căn cứ chúng ta nhất định không có việc gì!”

Diệp Thanh Quân nghe thấy cái tên quen thuộc không nhịn được hỏi: “Bạch Văn Tùng lợi hại vậy sao?” Tuy cậu biết hắn là cường giả có tiếng trong căn cứ nhưng vẫn không có khái niệm tỉ mỉ kĩ càng gì, có một số việc còn phải dựa theo ý tưởng nguyên tác.

Bạch Văn Tùng trong nguyên tác đương nhiên cũng rất lợi hại, nhưng phần lớn thời gian hắn đều giả heo ăn thịt hổ nên danh vọng trong căn cứ cũng chỉ nửa vời.

“Ha ha, người ta đương nhiên rất lợi hại, mạnh hơn nhiều so với tên tiểu bạch kiểm gặp chuyện liền muốn phụ nữ bảo vệ, thực sự không xong mới ra mặt như ngươi.” Tên côn đồ cắc ké cười lạnh: “Ngay từ đầu còn làm bộ bản thân chỉ có dị năng tốc độ, ta chưa từng thấy qua tên đàn ông như vậy.”

“Anh nói cái gì đấy, vừa mới nếu không nhờ cậu ta, nói không chừng anh đã sớm bị tang thi cắn, bây giờ còn ở chỗ này châm chọc mỉa mai.” Em gái tức giận muốn chết, quay đầu cùng Diệp Thanh Quân giải thích: “Cậu không cần đem lời nói của hắn để ở trong lòng.” Tiếp đó lại cùng cậu phổ cập khoa học một chút về chuyện Bạch Văn Tùng.

Dị năng của Bạch Văn Tùng là có thể hấp thu năng lượng tang thi, sau đó có thể mô phỏng tất cả dị năng đã gặp qua nên người ở căn cứ thành phố S đều cho rằng hắn là hỏa lôi song hệ dị năng giả.

Nghe đến đó, Diệp Thanh Quân liền biết toi rồi, Bạch Văn Tùng trong nguyên tác vẫn luôn giả dạng làm dị năng giả hệ thủy, rốt cuộc hiện tại đã xảy ra chuyện gì dẫn đến thuộc tính của hắn không giống trong truyện Σ(っ°Д°;)っ

Cậu rối rắm nên không chú ý tới tên côn đồ nhìn cậu với ánh mắt căm ghét. Đây lại là một chuyện xưa máu chó, kỳ thực tên côn đồ kia đã sớm coi trọng em gái duy nhất trong đội ngũ, không nghĩ tới sẽ đột nhiên nhảy ra một tiểu bạch kiểm hoành đao đoạt ái.

Mọi người có mục tiêu liền bắt đầu tích cực đánh tang thi, hướng đến dị năng giả cấp cao bên kia từng bước đi tới. Đến lúc này, Diệp Thanh Quân lại có chút suy sụp, cậu vừa nghĩ đến sắp gặp Bạch Văn Tùng liền hào hứng không nổi .

Mắt thấy khoảng cách càng ngày càng gần, cậu rất xa đều có thể nhìn thấy Bạch Văn Tùng trong đám người. So với lúc tách ra, hắn nhìn qua càng thêm cao lãnh, trên mặt khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý lạnh, như thể chỉ cần hắn đứng ở nơi đó liền có thể hấp dẫn tầm mắt mọi người xung quanh, mà người đứng xung quanh hắn giống như đều trở thành phông nền.

Cũng không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cậu hình như nhìn thấy Bạch Văn Tùng hướng bên này nhìn lại, đôi mắt xinh đẹp kia tựa như bắt gặp tầm mắt của cậu.

Diệp Thanh Quân kinh ngạc một hồi, động tác đánh tang thi không khỏi tạm dừng một chút. Tên côn đồ cắc ké thấy thế làm bộ không cẩn thận va vào cậu một chút, sức mạnh kia liền lập tức đem cậu đẩy ra ngoài, ống thép trên tay cũng theo đó rơi xuống mặt đất, cả người cứ thế ngã ở giữa bầy tang thi.

“Nguy hiểm!” Em gái thấy thế, cầm lấy vũ khí của mình liền muốn xông lên cứu người, lại bị tên côn đồ kéo lại.

“Cô làm gì vậy?” Em gái tức giận nhìn tên côn đồ, xung quanh đôi mắt đều không khống chế được đỏ lên.

Tên côn đồ vừa mừng thầm trong lòng vừa nói: “Tiểu bạch kiểm kia ngay cả đứng đều không vững, chết cũng là xứng đáng, cô không cần vì nhất thời kích động liền đem mạng của mình dâng lên.”

Mà Diệp Thanh Quân bị tang thi vây nhốt ngẩng đầu lên, nhìn mấy con tang thi đánh mosaic đang lao tới phía mình gần trong gang tấc, cả người đều không khỏe… Lẽ nào hôm nay cậu chỉ vì một người qua đường làm nền mà đi bán muối à QAQ

Diệp Thanh Quân còn định tự cứu một chút, cúi đầu tìm ống thép của mình khắp bốn phía. Ngay lúc cậu vươn tay, xung quanh đột nhiên truyền đến dòng khí nóng rực, sau đó là ngọn lửa hừng hực bắt đầu rực cháy.

Chờ lúc cậu phục hồi lại tinh thần, tang thi phụ cận đều đã biến thành than.

…Từ từ, rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Đầu óc cậu còn ở trạng thái hỗn loạn, liền nhìn thấy một cái tay đưa đến trước mặt. Đó là một bàn tay thon dài, trắng nõn, xinh đẹp… Hơn nữa, cậu cảm giác cái tay này có chút quen mắt.

Theo cái tay đó, Diệp Thanh Quân ngẩng đầu lên, không hề phòng bị bắt gặp một gương mặt cực kỳ tinh xảo, cậu sợ ngây người: “Bạch, Bạch Văn Tùng?”