Chương 12:

Đem những gì họ nói tổng kết một chút, hình như người của viện nghiên cứu phải đối với Trầm Hân Nguyệt làm thí nghiệm gì đó có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng hắn, quả thực là phát điên.

Nhưng mà Diệp Thanh Quân đang nghĩ, vì sao những người này nhất định phải tối muộn mới chạy tới nơi này tán gẫu, mạnh mẽ làm lộ cốt truyện… Họ làm việc thập phần tận lực, sau khi tán gẫu xong liền rời đi, cậu liền từ phía sau đi ra, hướng tới phòng của Trầm Hân Nguyệt đi đến.

“Anh đến rồi à.” Trầm Hân Nguyệt nhìn về phía cậu, ánh mắt mang theo vài phần bi thương.

Cậu cho rằng hắn đã biết chuyện mà viện nghiên cứu phải làm, liền đi tới ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Những chuyện đó cậu đều đã biết sao…”

“Ừm.” Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, nói: “Xin hãy nén bi thương.”

Cảm xúc mà cậu vừa mới ấp ủ tức khắc biến mất vô tung vô ảnh: “…” Từ từ, xin nén bi thương là cái quỷ gì chứ, hai người bọn họ đang nói giống như không phải cùng một chuyện!

Trầm Hân Nguyệt nhìn thấy bộ dáng nói không nên lời của cậu, còn tưởng rằng là cậu thương tâm quá mức, lại an ủi nói: “Anh đừng khổ sở. Dù sao hiện tại cũng là mạt thế, đối với bạn của anh mà nói, có lẽ tử vong sẽ thoải mái hơn so với tồn tại.”

Diệp Thanh Quân hỗn loạn một hồi, cuối cùng cũng hiểu. Lần trước cậu hôn mặt Trầm Hân Nguyệt liền lấy được dị năng, nhưng còn chưa kịp nói với hắn đã đi rồi, đối phương đại khái cũng không biết. Sau đó, ngày hôm qua và sáng hôm nay, cậu lại vì chuyện của Sở Quy mà không có tới… Cho nên hắn còn tưởng rằng người mà cậu muốn cứu đã ngỏm củ tỏi.

“Kỳ thực…” Cậu vừa định giải thích, đột nhiên phát hiện không biết tại sao mình lại không cách nào nói ra khỏi miệng, ngẫm lại cũng cảm thấy không có gì đáng để nói. Những việc này đối với Trầm Hân Nguyệt mà nói có giải thích hay không đều không sao cả, Sở Quy đối với hắn chỉ là một người xa lạ mà thôi, mà sau này cậu và hắn cũng không có cơ hội gặp lại.

“Làm sao vậy?” Trầm Hân Nguyệt nhìn về phía cậu.

Diệp Thanh Quân đem lời muốn nói nuốt xuống, sau đó đem những gì mình vừa mới nghe lén được ở phòng thí nghiệm nói cho hắn.

Hắn ngẩn người, sau đó nói rằng: “Cảm ơn anh, tôi biết rồi… Đã sớm biết sẽ có ngày này, thế nhưng không nghĩ tới bọn họ hiện tại liền chờ không được…”

Cậu rối rắm một hồi, nói: “Nếu như có chuyện gì mà tôi có thể làm, cậu cũng có thể nói ra.”

Tuy nói không thể phá hoại kịch bản nguyên tác, nhưng cốt truyện bây giờ đã tan vỡ như vậy, giúp phông nền như Trầm Hân Nguyệt một chút cũng không đáng kể _(:3∠)_

“Không sao.” Hắn mỉm cười nói: “Tôi đã sớm chuẩn bị cho ngày này. Anh không cần lo lắng… Nhưng mà, làm ơn anh có thể giúp tôi kể chuyện trước khi ngủ được không?”

Diệp Thanh Quân tuy cảm thấy diễn biến này có chút ảo diệu, cơ mà vẫn làm theo, ngồi ở bên giường đắp chăn đàng hoàng cho hắn, tiếp đó liền dựa vào đầu giường bắt đầu đọc sách.

Trong mắt Trầm Hân Nguyệt mang theo vài phần thần thái, không ngừng đánh giá Diệp Thanh Quân đang ngồi bên cạnh, nói: “Thanh âm của anh thật là dễ nghe, làm tôi nhớ tới mẹ.”

Cậu nghe hắn nói vế trước còn rất vui vẻ, nghe được vế sau suýt chút nữa ho khù khụ, kìm lại tiếp tục kể chuyện xưa, chờ lúc kể xong câu chuyện thứ hai, hắn cũng đã ngủ rồi.

Diệp Thanh Quân động tác cẩn thận buông sách xuống, hít một hơi thật sâu, liền cúi đầu ở trên trán hắn hôn một cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon, tôi đi trước.”

Nghe được âm thanh cửa đóng, Trầm Hân Nguyệt mới lặng lẽ mở mắt ra, nhìn cửa đã đóng lại, trên mặt dần dần bị nhiễm một tầng ửng đỏ, nhịn không được dùng chăn che mặt lại.

Cơ mà hắn không biết, lần này cậu vừa đi, sẽ không bao giờ trở lại nữa.

-------------

Đêm khuya, Diệp Thanh Quân về đến bên ngoài phòng nhỏ, mở ra cánh cửa bị tàn phá, cảm giác trong lòng có chút mệt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Sở Quy còn đang nằm trên giường.

Lúc rời đi, cậu thấy trên người hắn không bốc lửa liền đem hắn chuyển tới trên giường, hiện tại giường không có bị thiêu rụi thật sự là quá tốt rồi…

Cậu lại gần nhìn tình hình của hắn một chút, phát hiện hắn hơi nhíu mày, cái trán còn có hơi nóng lên, quần áo trên người đều bị mồ hôi thấm ướt.

Diệp Thanh Quân cũng không rảnh giúp hắn lau mồ hôi gì đó, trực tiếp đem dị năng vừa tới tay truyền qua đi.

Lúc này bất đồng với vóc dáng lớn nhanh như thổi trước đây, biểu tình Sở Quy vặn vẹo mấy phần, có vẻ hết sức thống khổ, trên người đột nhiên lại nổi lên ngọn lửa. Cậu hoảng sợ, vội vàng chuẩn bị đem hắn khiêng ra ngoài, tay lại bị hắn nắm lấy.

Cậu dùng hết sức lực toàn thân đều không thể thoát ra, sắc mặt chợt thay đổi. Phải biết rằng hệ thống đã bật hack sức mạnh cho cậu, dù có hack cũng không tránh thoát được, đây là định thiêu chết cậu sao!

Nếu sớm biết sẽ xảy ra loại chuyện này, cậu đã không đem Sở Quy nâng đến trên giường, trực tiếp để hắn ở trong sân hóng gió lạnh đi.

Vì tránh bi kịch bị thiêu nhầm mà chết, Diệp Thanh Quân vội vã học theo thông não chi thuật mà nam chính truyện thiếu niên dùng để thức tỉnh đồng đội hắc hóa, hô: “Sở Quy! Tôi tin tưởng anh! Anh có tâm địa thiện lương mà tốt đẹp, tôi tin tưởng anh sẽ không chấp nhận cứ như vậy thiêu chết một người qua đường vô tội!”

Cậu khẽ cắn răng, lại thay đổi mười mấy loại lời kịch, cái gì cần nói đều nói hết, gì mà ‘chúng ta là bạn bè, tôi tin tưởng vào sức mạnh tình bạn!’ lời nói như vậy cũng đều nói rồi.

Nhưng mà ngoại trừ cảm thấy xấu hổ, căn bản không có một chút tác dụng nào.

Lúc này giường đã bị đốt cháy, Diệp Thanh Quân cũng đã tuyệt vọng, không nghĩ tới cậu còn chưa thoát đoàn liền sắp bị thiêu chết, vì sao lại khổ sở như vậy…

Nếu là lúc thường, mặc kệ thăng thiên vì nguyên nhân gì đều có thể trở về không gian chủ, may mắn chút nói không chừng còn có thể trực tiếp sống lại tại chỗ. Nhưng mà, nếu bây giờ cậu đi chầu trời, không biết linh hồn sẽ bị cuốn đến nơi nào đây, đến lúc đó cũng không biết năm tháng nào mới có thể được tìm thấy.

Nhưng vào lúc này, ngọn lửa đột nhiên dập tắt, cậu còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một phát kéo vào trong l*иg ngực Sở Quy.

Sau đó, chiếc giường bị đốt cháy khét sập xuống.

Diệp Thanh Quân: “……”