Diệp Thanh Quân có loại cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt nhọc, rõ ràng chỉ là bón cháo mà thôi, lại không yên tâm về Sở Quy ở trong núi…
Trên thực tế, cậu hiện tại đã não bổ Sở· hùng hài tử ·Quy phóng hỏa đốt núi, hình ảnh đó cậu quả thực không dám nghĩ nhiều.
Không thể lại ở chỗ này nữa, nhất định phải quay về mới được! Cậu quyết định, liền nói ra với Trầm Hân Nguyệt.
“Được thôi.” Hắn nói: “Nhìn anh từ nãy đến giờ tinh thần không được tốt lắm, vẫn nên nhanh trở về đi, tôi ở chỗ này… một mình cũng không sao.”
Sau đó là chuyện mượn dị năng mà mỗi lần đến đây phải làm. Diệp Thanh Quân vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, đang chuẩn bị nhắm mắt hôn xuống, cửa đột nhiên bị người đẩy ra. Cậu bị dọa trượt chân, tay vội vàng đỡ lấy vách tường, nhưng vẫn không cẩn thận hôn lên gò má Trầm Hân Nguyệt.
Cùng lúc đó, bên tai cậu vang lên nhắc nhở của hệ thống, biểu thị đã mượn được dị năng.
Diệp Thanh Quân: “……” Chẳng lẽ ngay từ đầu cũng chỉ cần hôn mặt là được sao?! Thế trước đây cậu đã làm cái quái gì vậy!
[ Lần đầu tiên nhất định phải hôn môi, sau đó liền không quan trọng ] hệ thống vậy mà trả lời như thế.
Cậu như trút được gánh nặng, đồng thời cảm thấy mình giống như mất đi đồ vật gì đó rất quan trọng…
“Ngươi đang làm gì?!” Nghiên cứu viên vừa mở cửa đang đứng ở cửa kinh ngạc lại phẫn nộ lại hoảng sợ nhìn cậu.
Cậu cảm thấy mình có thể nhìn ra ba loại biểu cảm này từ trên mặt đối phương cũng rất là lợi hại.
Người mà nghiên cứu viên sợ hãi đương nhiên không phải là Diệp Thanh Quân thấy thế nào cũng không có tính uy hϊếp, mà là người đang đứng phía sau mình… Khó được cơ hội để biểu hiện, kết quả là gặp phải chuyện như vậy, là do vận may của hắn quá tệ sao. Nghiên cứu viên hoảng sợ, đồng thời phẫn nộ đem cảm xúc bất mãn đều chuyển đến trên người Diệp Thanh Quân - kẻ phá hỏng chuyện của hắn.
Diệp Thanh Quân cũng chú ý tới người kia, đó là một mỹ thanh niên nhìn qua chừng hai mươi tuổi, lớn lên cùng Trầm Hân Nguyệt giống nhau đến mấy phần, hẳn là con trai lớn Trầm Hân Trạch của người phụ trách căn cứ thành phố B.
Lại nói, trong nguyên tác Trầm Hân Trạch cũng có chút suất diễn. Có lần hắn làm đại biểu của căn cứ thành phố B tới căn cứ thành phố S, sau đó phụ cận căn cứ thành phố S lại bạo phát thi triều, mà hắn lúc này thể hiện giá trị vũ lực cực kỳ cường đại của mình, còn làm em gái của người phụ trách căn cứ thành phố S đối với hắn vừa gặp đã thương.
Nhìn từ thiết lập nhân vật, người này hẳn là có thể vào vai công hai thâm tình, nhưng sau đó không biết tại sao hắn đang trên đường trở về liền đột ngột chết rồi… Có khả năng đây cũng là do tác giả múa bút quá trớn đi.
Trầm Hân Trạch thấy em trai mình bị người khinh bạc lại không có phản ứng đặc biệt gì.
Nghiên cứu viên thấy bộ dáng này của hắn càng thêm kinh hồn bạt vía, trực tiếp đối với Diệp Thanh Quân quát: “Ngươi còn không mau lại đây?!” Đồng thời trong lòng đã đem cậu ném đến xóm nghèo ở căn cứ, bị người lăng nhục một vạn lần.
Diệp Thanh Quân thực sự có loại cảm giác bị bắt gian tại giường lại không biết giải thích thế nào… Trầm Hân Nguyệt một phát bắt được tay cậu, lạnh lùng nhìn chăm chú hai người kia: “Sự việc đều do ta bảo anh ấy làm, nếu ngươi thật sự muốn trách thì trách ta là được.”
Nghiên cứu viên nhìn thấy một màn này đã sắp tan vỡ, nhưng mà nói thật thì, mười Trầm Hân Nguyệt so ra cũng không khủng bố bằng một Trầm Hân Trạch, vì thế hắn căng da đầu nói: “Nhị thiếu gia, những việc này cậu không hiểu, nhất định là người này lừa cậu, vẫn là để người lớn chúng tôi tới xử lý thì tốt hơn.”
Trầm Hân Nguyệt trả lời chuyện này: “Ha ha.”
“Không cần phải nói. Chúng ta đi trước đi.” Cuối cùng Trầm Hân Trạch dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua Diệp Thanh Quân, liền xoay người rời đi, nghiên cứu viên thở phào nhẹ nhõm, cũng theo hắn rời đi.
Đi trên hành lang, nghiên cứu viên tự hỏi phải giải quyết chuyện này như thế nào, Trầm Hân Trạch đi phía trước liền mở miệng: “Người này có điểm không đúng.”
“Đúng vậy, thế mà hắn dám câu dẫn nhị thiếu gia!” Nghiên cứu viên căm giận mở miệng nói.
Trầm Hân Trạch lạnh lùng quay đầu lại nhìn hắn: “Tôi không nói cái này. Cậu ta không phải người của căn cứ chúng ta.”
“Chuyện này…” Nghiên cứu viên kinh ngạc một hồi: “Lúc ấy, khi tuyển nhân viên xác thực là tuyển chọn từ người trong thành…” Tiếng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nói: “Hiện tại tôi liền sai người lấy tư liệu của hắn lại đây.”
“Những việc này đều giao cho anh xử lý.” Trầm Hân Trạch không có thời gian dính líu đến loại chuyện này, ánh mắt đột nhiên tối sầm vài phần, lạnh lùng nói: “Mặc kệ thế nào, thí nghiệm mấy ngày sau tuyệt đối không thể có bất kì sai lầm nào.”
Tư liệu về thân phận của người bị Diệp Thanh Quân thế thân thấy thế nào cũng bình thường. Hơn nữa, rõ ràng là hai gương mặt khác nhau, nhưng dưới sự ảnh hưởng mơ hồ của hệ thống, mấy người họ sống chết đều nhìn không ra chỗ nào bất đồng.
Cuối cùng không có cách nào, bọn họ đành phải đi tìm Diệp Thanh Quân, nhưng mà lúc này cậu đã chạy trốn, người bọn họ tìm được chính là người trong tư liệu kia, đương nhiên cái gì cũng không điều tra được.
Cơ mà, nếu đến cả Trầm Hân Trạch cũng nói không đúng, vậy thì tuyệt đối không thể để lại, cho nên anh bạn số khổ kia tự nhiên được làm nhân viên hộ lý, sau đó lại tự nhiên bị đuổi việc rồi.
-----------
Diệp Thanh Quân trở lại bên ngoài phòng nhỏ, phát hiện cửa đã bị cháy hỏng, trong phòng cũng chỉ còn lại đoạn dây thừng bị thiêu cháy… Nên nói thế nào đây, chẳng lẽ lại khen trình độ khống chế dị năng của Sở Quy rất cao siêu à.
Cậu mang theo tâm trạng uể oải ra cửa, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến âm thanh gào khóc, lập tức xách cái xẻng bên cạnh lên vọt tới.
Chạy được một đoạn, cậu liền thấy một con tang thi đang chậm chạp đi lại, cắn răng cho một nhát xẻng vào đầu tang thi. Bởi vì có sức lực bổ trợ, hơn nửa cái đầu tang thi đều bay ra ngoài, hình ảnh này thập phần quỷ súc.
Tang thi nằm liệt giữa đường, cậu rốt cuộc cũng thấy Sở Quy té ngã ở cách đó không xa. Hắn giống như đã bị dọa đến choáng váng, ngơ ngác nhìn dưới đất, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn còn treo nước mắt, sau khi phản ứng lại, lập tức nước mắt lưng tròng nhìn cậu, thấy thế nào cũng đáng thương, hoàn toàn không có bộ dáng trẻ hư hồi sáng.
Diệp Thanh Quân vừa định dạy dỗ hắn vài câu, ngay sau đó Sở Quy liền duỗi tay nắm lấy vạt áo cậu, trong mắt tràn đầy sợ hãi bất an: “Đại ca ca, đừng bỏ em một mình ở nơi này… Thật là đáng sợ… Em, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời…”
Ngày hôm qua còn gọi người ta là ba ba, hôm nay đã biến thành đại ca ca… Cậu có chút vi diệu cảm thấy mất mát.
Nhưng mà lại nói, dù có là trẻ hư thì bị nhốt trong phòng tối hơn nửa ngày cũng sẽ sợ … Cậu cảm thấy cách làm trước đây của mình có hơi quá đáng, liền an ủi Sở Quy thật tốt, tỏ vẻ bản thân sẽ không bao giờ nhốt hắn ở phòng tối nữa.
Dù sao qua đến ngày mai lại thay đổi thành người khác ( Này! )
Cũng không biết con tang thi này là từ đâu tới, rõ ràng xung quanh đây đều không có phòng ốc gì, hành động của nó lại chậm chạp như thế, nghĩ làm sao cũng không thể chạy lên núi trong khoảng thời gian ngắn như vậy…
Sau đó, Diệp Thanh Quân lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Đây lại không phải tiểu thuyết trinh thám gì, nghĩ loại chuyện này một chút ý nghĩa đều không có.