Chương 1: Bắt gặp tiện thụ "xử lí" tra công

Mở đầu

Diệp Thanh Quân từng cho rằng mình có thể làm tốt nhiệm vụ của một nam phụ ác độc, thế nhưng cậu lại bị hiện thực đả kích cực mạnh.

Có lần cậu đóng vai nam phụ ác độc trong một quyển truyện tra công tiện thụ, làm một thiếu gia tùy hứng ngang ngược, yêu thầm công chính. Kỳ thực vai nam phụ độc ác trong truyện tra công tiện thụ rất dễ diễn, chỉ cần đủ ác độc cuồng loạn là được.

Sau đó, Diệp Thanh Quân hãm hại thụ không biết bao nhiêu lần, còn toàn dùng những thủ đoạn não tàn. Vậy mà tra công mất não vẫn tin tưởng cậu vô điều kiện, cho rằng cậu mới không thèm đi bắt nạt hạng người thấp hèn như thụ, sau khi ngược thân ngược tâm đủ kiểu bèn đem thụ đuổi ra ngoài.

Lúc đầu thì nói bao nuôi thụ, cuối cùng lại đuổi người đi đến một xu cũng không cho, quả thực là khốn nạn tới cực điểm.

Sau khi thụ rời đi, nam phụ độc ác chợt nhận ra tra công cũng không tốt như vậy, thế mà đem bí mật công ty của tra công bán cho đối thủ, dẫn đến tra công phá sản. Tiện thụ sau đó đứng ra trợ giúp tra công không kể hiềm khích lúc trước, để tra công quay lại tiếp tục nội dung vở kịch.

Ngày hôm nay là lúc tra công phá sản sau đó bị đối thủ phái người đánh đến nhập viện, Diệp Thanh Quân chuẩn bị đi bệnh viện cho tra công một đòn cuối cùng: nói cho tra công biết chân tướng mọi chuyện, sau đó cười nhạo hắn thậm tệ một phen.

Nếu cậu không làm vậy thì sao tra công hiểu được thụ tốt như nào chứ!

Hít một hơi thật sâu, cậu nhẩm lại lời thoại kết thúc liền đẩy cửa phòng bệnh ra, khi nhìn rõ tình cảnh trong phòng chợt sửng sốt.

Giường bệnh vốn trắng phau đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Tra công nằm trên giường không rõ sống chết, còn thụ thì đang cầm dao phay chém tới tấp vào người tra công, khuôn mặt tinh xảo treo một nụ cười sởn tóc gáy cùng với máu tươi trên quần áo trông vô cùng khủng bố.

CMN! Kịch bản không phải như này!

Sao nói là truyện tra công tiện thụ cơ mà, thế này là thế nàoooo!!!

Đầu óc cậu trống rỗng, đợi tinh thần phục hồi trở lại đã thấy thụ đang đứng ngay trước mặt! Tay cầm dao phay!! Dao phay đẫm máu!!!

Diệp Thanh Quân rất muốn rơi lệ, cậu suy đoán nội dung vở kịch biến thành cái dạng này nhất định là do tra công quá cặn bã, khiến cho thụ hắc hóa gϊếŧ người. Hiện tại tra công hẳn đã đi bán muối, vậy pháo hôi là cậu cũng chẳng sống được lâu.

"Anh, anh bình tĩnh đi". Cậu nơm nớp lo sợ nhìn thụ, giơ hai tay lên nói: "Có chuyện gì từ từ nói, kỳ thực tôi có nỗi khổ riêng, tôi không cố ý hại anh...tuyệt đối đừng động thủ..."

Nam chủ ngẩn người, sau đó vậy mà nở nụ cười ôn nhu, duỗi bàn tay đầy máu tươi vuốt ve khuôn mặt cậu, động tác mềm nhẹ như đối đãi trân bảo, trong mắt một mảnh thâm tình: "Tôi sẽ không ra tay với em, bởi vì...người tôi yêu là em".

Câu nói này như tia sét bổ vào gáy Diệp Thanh Quân, trong nháy mắt cậu trở nên hoài nghi bản thân, quên mất cả nguy hiểm khi bị dao phay chém mà nói: "...Làm sao có thể? Không, không đúng...anh điên rồi sao! Tôi đã hại anh nhiều như vậy mà!"

Nam chủ dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Tôi yêu dáng vẻ dễ thương của em lúc bắt nạt tôi"

Diệp Thanh Quân: "......." Nhất định là vì thụ trong truyện tra công tiện thụ có máu M, ngược lâu sinh tình!

....Nam chủ, anh không nên từ bỏ chữa trị!

"Cơ mà so với khi đó, dáng vẻ hiện tại của em cũng rất đáng yêu". Nam chủ mỉm cười, khuôn mặt thanh tú mang vài phần khủng bố: "Nhìn em sợ hãi như vậy khiến tôi cảm thấy kích động đến mức không khống chế được bản thân". Nói xong, tay hắn liền theo gò má đi xuống, mò tới cúc áo của Diệp Thanh Quân.

Trước nguy cơ mất tr inh, cậu cuối cùng cũng phản ứng lại, không biết sức mạnh từ đâu tới, một phát đẩy nam chủ ra, xoay người thất tha thất thểu chạy ra ngoài.

Trên hành lang trống rỗng không một bóng người, đèn "đùng đùng" mấy tiếng liền tắt ngúm, chỉ có mấy bảng thoát hiểm tỏa ra ánh sáng xanh lục.

...CMN, sao cảnh tượng lại giống phim kinh dị vậy, rõ ràng lúc cậu đến không phải như này!

Theo lý thuyết mà nói tình huống này rất không khoa học, nhưng hiện giờ nam chủ đang điên lên, thế giới này có lẽ bị tinh thần của hắn ảnh hưởng.

Diệp Thanh Quân lo lắng đến mức tim như muốn vọt ra khỏi ngực, phát hiện lối thoát hiểm bị khóa lại, thang máy thì đang ở lầu một, trong thời gian ngắn không lên được, mà nam chủ không biết lúc nào sẽ tới đây. Dưới áp lực to lớn, cậu hoảng hốt không kịp chọn đường mà chạy vào WC nam.

Trong WC nam càng thêm tối và đáng sợ, cậu vừa đi vào đã thấy hối hận, nhưng bây giờ ra ngoài thì đã chậm. Cậu bối rối nhìn mấy buồng vệ sinh trước mặt, cuối cùng chọn gian thứ hai từ trong ra.

Đem cửa đóng cẩn thận, Diệp Thanh Quân ngồi trên bồn cầu, vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm. Tình cảnh kinh khủng như vậy là đã xảy ra chuyện gì! Đây không phải một quyển tra công tiện thụ bình thường à QAQ.

Ngồi trong WC nhất định sẽ bị tìm thấy! Sớm biết vậy đã vào WC nữ, không chừng còn có thể thoát nạn.

Trong đầu cậu toàn những suy nghĩ lung tung, đến tiếng tim đập cũng sợ rằng quá lớn.

Đột nhiên có tiếng đẩy cửa truyền đến, theo đó là tiếng bước chân vang lên, chậm rãi đi về hướng này.

Diệp Thanh Quân căng thẳng nhìn chằm chằm khe hở phía dưới cửa, như thể nhìn thấy cái bóng đen kịt đang chầm chậm đến gần. Không những thế, cậu còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười sung sướиɠ của nam chủ, sợ đến run cả người.

Cứ có cảm giác nếu cậu bị tìm ra thì không chỉ mất đi trinh tiết mà còn có nguy cơ bị gϊếŧ luôn.

Một đôi giày xuất hiện trước buồng cậu đang ngồi, tuy ánh sáng mờ mờ nhưng cậu có thể thấy rõ vết máu trên giày. Lúc này đầu óc cậu trống rỗng, đã quên mất việc mình chỉ tới đây để làm nhiệm vụ.

"Tìm thấy em rồi"