Khi Nguy Dã tỉnh lại, gối đã ướt đẫm. Hắn cuộn tròn người lại, hoảng sợ mà nhìn khắp nơi.
Trong phòng không có gì khác thường, cửa sổ bị khóa từ bên trong, một ngọn gió cũng cũng không thể vào được, mọi thứ cực kỳ an tĩnh.
Lại cúi đầu xem bản thân, quần áo còn như lúc trước khi ngủ trưa, trên da thịt cũng không có dấu vết lạ, đơn giản là bị kí©h thí©ɧ nên hơi hơi ửng hồng.
Tựa hồ chỉ là *giấc mộng nam kha.
*Giấc mộng nam kha: Dùng để chỉ những mơ mộng viển vông trong cuộc sống.
Nhưng nếu chỉ là một giấc mộng xuân, thì không khỏi quá mức chân thật.
Trong mộng nam nhân thì thầm lời yêu ở bên tai, có khi vuốt nhẹ tóc hắn, có khi lại gắt gao nắm chặt cổ tay của hắn, du͙© vọиɠ chiếm hữu nùng liệt đến làm người sợ hãi.
Khóe mắt hắn chứa nước mắt, chóp mũi hồng hồng, bộ dạng bất an thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Làm người muốn nhẹ nhàng an ủi, lại muốn làm hắn khóc, làm đuôi mắt ấy ửng hồng diễm lệ.
Tạ Văn Tu áy náy, nhưng loại ý tưởng này khó có thể khống chế.
"Tạ Văn Tu a Tạ Văn Tu." Y đỡ trán, lẩm bẩm tự nói: "Sự kìm chế cùng giáo dưỡng của ngươi đều bị chó ăn rồi sao?"
Nhưng thanh niên xinh đẹp trước mắt vốn thuộc về y, vô luận làm cái gì còn không phải là chuyện đương nhiên?
Lý trí cùng tình cảm đấu tranh, Tạ Văn Tu thân ảnh lúc sáng lúc tối, tựa như ngọn lửa đang cháy.
Nguy Dã chậm rãi đứng lên, hắn yêu cầu đổi một cái qυầи ɭóŧ.
Không cần quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực phía sau.
Nguy Dã bị nhìn đến trong lòng, run run tuy rằng vừa rồi rất tuyệt, nhưng hắn thật sự không nghĩ lại thêm một lần, tay chân nhẹ nhàng cởϊ qυầи áo, không ngờ tới Tạ Văn Tu thoạt nhìn ôn nhu trầm ổn, nhưng khi bùng nổ lại quá mức như vậy, mới chỉ lần đầu đã làm hắn ăn không tiêu.
Còn tốt, Tạ Văn Tu rốt cuộc không phải tên cầm thú, y có thể tự khống chế được du͙© vọиɠ.
Nguy Dã lau mồ hôi trên người, thay một bộ quần áo mới, xoay người, đồng tử chợt co rụt lại.
Nguyên bản ở đầu giường có dán hai lá bùa, lúc này đều rơi trên mặt đất, màu chu sa hơi nhạt đi.
"Hẳn là độ dính không tốt đi?" Hắn nhặt hai lá bùa lên, miễn cưỡng an ủi bản thân.
Thấy hắn sợ hãi, Tạ Văn Tu càng thêm áy náy, tự nhủ lần sau nhất định không thể quá mức.
Nguy Dã vội vã ra ngoài, hắn muốn chạy nhanh một chút, nhưng cảm giác còn sót lại làm hắn không thể không đi chậm lại.
"Cảm giác rất chân thật, ta còn nghĩ rằng khi tỉnh sẽ nhìn thấy dấu vết đâu." Nguy Dã nháy mắt, ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm, "Kết quả cái gì cũng không có -- này chẳng lẽ chính là tri kỷ trong truyền thuyết?"
001 trầm mặc.
Gần một tiếng, thế nhưng dài cực kỳ, nó tuy rằng không nhìn thấy, cũng không nghe được cái gì không hài hoà, lại có thể rõ ràng mà nghe được tiếng Nguy Dã khóc.
Giống mèo con bị nắm đuôi, đứt quãng, run run rẩy rẩy, như cào lỗ tai người nghe.
Nguy Dã thích ở trong lòng lải nhải cùng nó, từ giọng nói có thể nghe được ý trêu chọc, 001 đối với thanh âm của hắn quen thuộc đến mức không thể lại quen hơn.
Lúc này thanh âm hắn rực rỡ sinh động mang theo sự thoả mãn, lười biếng, có chút khác thường làm người phải chú ý tới.
001 tuy rằng vẫn luôn lấy hình thức hệ thống để tồn tại, cũng đã thu về ba mảnh nhỏ.
Sẽ không hấp thụ tình cảm, nhưng ký ức đã bị nó hoàn toàn tiêu hóa. Nó biết được cảm giác khi hôn một ai đó, tình cảnh trước mắt cùng trong trí nhớ trùng điệp, sức tưởng tượng cũng không tự giác mà trở nên phong phú.
Nguy Dã hiện tại có chút hưng phấn, nhịn không được tìm nó nói chuyện phiếm: "Ngươi nói rốt cuộc ta còn có tính là xử nam không?"
001 sau một lúc lâu mới trả lời:【...... Ngươi vui là được. 】
Kế tiếp Nguy Dã nói gì, nó đều trả lời cục ngủn, không biết là đang suy nghĩ gì vẫn là trả lời cho qua chuyện.
Đến, lại giận dỗi. Nguy Dã hiện tại có chút hiểu biết về hệ thống mới này, biết nó có chút không thích việc tiếp xúc của con người, liền không lải nhải nữa.
Nguy Dã đi đến sân Tạ Thúc Vân. Cửa phòng đóng chặt, trước khi gõ cửa, động tác của hắn chợt dừng lại.
Hắn muốn nhờ Tạ Thúc Vân giúp đỡ, cần phải nói như thế nào? Tạ Thúc Vân có thể hay không cảm thấy hắn là quá thèm khát nên sinh ra ảo giác?
Trên người không có gì không ổn, thoạt nhìn chỉ là nhớ tới Tạ Văn Tu nên mới nằm mơ.
Đang do dự, cửa đã mở ra. Tạ Thúc Vân đang muốn ra cửa, nhìn thấy hắn: "Tẩu tẩu biểu tình không tốt, làm sao vậy?"
Sở dĩ nói biểu tình, mà không phải sắc mặt, bởi vì sắc mặt hắn lúc này thật đẹp, da trắng như thoa phấn, sắc đẹp tựa hoa đào.
Nguy Dã ánh mắt trốn tránh một chút: "Không có gì, chỉ là vừa rồi mơ thấy ác mộng, muốn lại xin hai lá bùa."
"Lát sau ta lại vẽ cho tẩu tẩu." Tạ Thúc Vân xoay người đóng cửa lại, nói: "Ta vừa mới vẽ xong, đang muốn đi dán."
Trên tay y cầm một xấp giấy vàng. Nguy Dã bừng tỉnh hiểu ra, là vì gần đây Tạ gia gặp quỷ quậy phá.
Việc này đang bị mọi người bàn tán, đều đang nói Lý di nương cùng Hồ quản gia muốn bắt người lấy mạng, nha hoàn tôi tớ nơm nớp lo sợ. Hắn bên người mỗi ngày có quỷ đi theo, ngược lại không đem chuyện này để ở trong lòng.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi." Hai người cùng nhau xuất phát, Tạ Thúc Vân đi tới nơi âm khí nặng.
Tạ Thúc Vân là đệ tử của Trương thiên sư, y xuất hiện giống như một liều thuốc an thần, nhìn đến y ra tay, mọi người đều sôi nổi lộ ra vẻ tín nhiệm cùng thả lỏng.
Xa xa nhìn đến sân Tạ Quân Nhai, Nguy Dã liền dừng lại, hắn nói: "Tam đệ, ngươi tự đi thôi, ta không đi."
Tạ Thúc Vân tìm tòi nghiên cứu mà xem hắn: "Tẩu tẩu không muốn gặp nhị ca?"
"Gần đây có chút mâu thuẫn." Nguy Dã hàm hồ trả lời: "Gặp mặt sẽ xấu hổ."
Tạ Thúc Vân liền không lại hỏi nhiều, y cười cười: "Nơi này không cần phải trừ tà, chỗ này dương khí cùng sát khí sung túc."
"Đặc biệt là nhị ca, tựa như một cái Định Hải Thần Châm, chung quanh trăm quỷ không dám gần. Chúng ta không cần đến đó."
Y mang theo Nguy Dã vòng qua sân Tạ Quân Nhai, đại khái ở Tạ gia đi một vòng, chỉ còn lại phía sau hoa viên, nơi đồn là có quỷ.
Đến gần hoa viên, bọn họ nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ: "Lão Lý, mau ngăn lại nó! Đừng để nó chạy!"
"Thao, có bản lĩnh thì ngươi làm đi! Súc sinh này quá hung dữ, ta cũng không dám bắt nó!"
Như là đang bắt con vật nào đó.
Nguy Dã đi qua xem, bên người đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, cùng lúc đó một con chó hung ác nhảy tới.
"Cẩn thận!" Tạ Văn Tu hiện tại đã có thể ngẫu nhiên hiện thân, y duỗi tay nắm tay của Tạ Thúc Vân để kéo Nguy Dã lại.
Nguy Dã lui về phía sau hai bước, hơi thở hổn hển: "Cảm ơn tam đệ."
"Tẩu tẩu khách khí." Tạ Thúc Vân ánh mắt nhìn về phía sau, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc.
Tạ Văn Tu không muốn bị Tạ Thúc Vân phát giác, liền lui đến chỗ xa một chút.
Nguy Dã không chú ý tới điều này, hắn nhìn con động vật kia nhanh chóng chui vào trong bụi cỏ.
"Đương gia ngài không sao chứ?" Từ quản gia nhanh chạy tới, lau mồ hôi khẩn trương mà nhìn hắn: "Con súc sinh kia không cắn ngài đi?"
"Là một con chó?" Nguy Dã nhíu mày.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên nguyên chủ vận mệnh, chính là nửa đêm muốn từ hoa viên bỏ trốn lại bị một con chó dữ cắn chết.
Chó sao có thể hung ác như vậy.
Nguy Dã hỏi tới, Từ quản gia trả lời: "Con chó này là chó giữ cửa, chủ nhân của nó đã chết, nó liền thành chó hoang, không biết vì cái gì mà điên lên."
Nguy Dã: "Chủ của nó chết như thế nào?" Hắn cảm thấy con chó này là có bệnh dại.
"Đại khái là già bệnh chết đi, trước kia liền phụ trách nuôi chó và nuôi ngựa, sau khi ông ấy đi thật vất vả mới tuyển được người mới." Từ quản gia ấn tượng đối với người này cũng không nhiều: "Đúng rồi, trên mặt ông ấy có một vết sẹo giống như con rết, nhìn rất dọa người, ngày thường rất ít lộ mặt, sợ làm người khác sợ."
"Nếu là vì tưởng niệm chủ cũ mà điên, con chó này cũng coi như trung thành." Từ quản gia thổn thức nói: "Mấu chốt là nó lang thang bên ngoài, còn thường thường trở về tìm đồ ăn, đã có vài người bị nó cắn. Chúng ta đang chuẩn bị bắt nó, không nghĩ tới nó lại trốn thoát."
Nguy Dã còn muốn hỏi, Tạ Thúc Vân đã mở miệng trước: "Người bị cắn thế nào rồi, có hay không cũng nổi điên mà chết?"
Từ quản gia kinh ngạc nhìn y: "Tam gia, chỉ là bị chó cắn mà thôi, đương nhiên sẽ không chết người. Chỉ là miệng vết thương vừa hồng lại sưng."
Vậy không phải bệnh chó dại.
"Nếu nó chạy qua đó." Nguy Dã trầm ngâm nói: "Chỉ sợ sau tường có khe hở."
Từ quản gia vội gọi người đi xem xét. Nguy Dã có chút để bụng chuyện này, liền ở một bên nhìn bọn họ làm việc, Từ quản gia thấy thế vội kêu người nhanh chóng cắt cỏ dại chung quanh.
Một lát sau, ở một góc tường hẻo lánh có người hô: "Đương gia, chỗ này có cái lỗ chó!"
Lỗ chó có chút hôi, hẳn là nơi con chó dữ ra vào.
Từ quản gia nói: "Đương gia, ta đây liền gọi người tới lấp kín." Lại thấy Nguy Dã lắc đầu, Từ quản gia kinh ngạc: "Nếu là ăn trộm vào......"
"Tẩu tẩu ý là hiện tại không vội." Tạ Thúc Vân mở miệng: "Ngươi trước tiên đặt bẫy ở gần đây, bắt được con chó kia, rồi mới lấp lại."
"Thì ra là thế!" Từ quản gia hiểu ra: "Đúng đúng đúng, con chó điên này không thể giữ lại." Ông là Nguy Dã tự mình đề bạt, đối với Nguy Dã thực trung tâm, liền chạy nhanh đi làm việc.
Nguy Dã nhìn Tạ Thúc Vân một cái, thu được ánh mắt tủm tỉm cười: "Suy nghĩ của ta cùng tẩu tẩu thật giống nhau đi?"
Y vui vẻ cười, mắt cong lên, gương mặt lại đẹp như ánh mặt trời, Nguy Dã cũng cười khúc khích: "Đúng vậy, ngươi thật thông minh."
Người chung quanh đang dọn dẹp cỏ, tro bụi không ít, Nguy Dã lui về phía sau hai bước, nhìn ra phía tường cao: "Bên ngoài là nơi nào?"
Hạ nhân trả lời: "Bên kia có sườn núi nhỏ, đều là rừng cây, không có người, rất hoang vắng."
Trừ Tạ gia bên này có tiếng người, phía tường bên kia im ắng, chỉ có tiếng gió.
Tạ Thúc Vân nhìn sườn mặt Nguy Dã như suy tư gì, hơi hơi mỉm cười: "Ta đoán hiện tại tẩu tẩu cùng ta nghĩ giống nhau, cũng muốn đi xem bên kia?"
"Ngươi lại biết, vậy cùng nhau đi." Nguy Dã chuẩn bị đi vòng đến cửa, Tạ gia rất lớn, cửa gần nhất đại khái muốn đi mấy trăm mét.
Phía sau Tạ Thúc Vân cười vang một chút: "Trực tiếp nhảy qua thôi."
Nguy Dã kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy y chạy lấy đà vài bước, thân thể nhảy lên cao, cánh tay đặt ở đầu tường. Cánh tay cơ bắp hơi dùng chút lực, liền linh hoạt bò lên trên tường cao.
Thân thủ thật sự lưu loát, hạ nhân vây xem có người nhịn không được reo hò ra tiếng.
"Tẩu tẩu, ta biết ngươi có thể đi lên." Tạ Thúc Vân vươn một bàn tay xuống phía dưới: "Nếu ngươi tin ta, liền giữ chặt tay của ta."
Lực ở chân Nguy Dã đủ mạnh, thân thể cũng nhẹ, nhưng hắn không biết leo tường, nhảy cao nhất cũng chỉ có thể hơn hai mét. Nếu Tạ Thúc Vân kéo hắn một phen, hắn có thể leo lên được.
"Quá nguy hiểm, đừng cùng y đùa giỡn." Tạ Văn Tu ở một bên không tán đồng mà nhăn lại mi: "Nếu làm không tốt, hai người đều phải bị thương."
Nguy Dã đương nhiên biết điều này. Tựa như Tạ Thúc Vân nói, chuyện này muốn khảo nghiệm lòng tin cùng sự phối hợp.
Nhưng ngươi tuổi trẻ bên nhau, sẽ không tự kìm hãm được tính hoạt bát. Nguy Dã cũng chỉ lớn hơn Tạ Thúc Vân hai tuổi.
"Tẩu tẩu tin ta sao?" Thanh niên vững vàng ngồi xổm ở đầu tường, đạo bào cột ở bên hông, dáng người mạnh mẽ, ánh mặt trời chiếu vào trên người y, ý cười ở đáy mắt giống như sóng nước lấp loáng.
"Không được a!" Từ quản gia vừa lúc trở về, nhìn thấy cảnh này sợ tới run: "Tam gia ngài lên núi xuống núi quen, đương gia sao có thể cùng ngài chơi đùa......"
Lời còn chưa dứt, Nguy Dã đã đem vạt áo cột lên, đi theo dấu chân của Tạ Thúc Vân dẫm lên tường, giữ chặt cánh tay kia.
Tạ Thúc Vân bả vai dùng sức, đem hắn kéo lên. Đến khi Nguy Dã vững vàng đứng ở đầu tường, Tạ Văn Tu mới nhẹ nhàng thở ra. Ánh mắt y hơi mang ý tự hào mà nhìn Nguy Dã.
Hai người động tác phối hợp ăn ý, thậm chí như nước chảy mây trôi.
Hạ nhân vây xem bị hai vị chủ nhân này làm cho trợn mắt há hốc mồm, Từ quản gia ngây người một lát, vội kêu lên: "Mau lấy thang lại đây, đừng để đương gia từ trên cao nhảy xuống!"
Tạ Thúc Vân luyện chính là khinh công, nhảy từ độ cao 3 mét còn được, nhưng Nguy Dã không nghĩ làm khó chính mình. Tạ Thúc Vân giúp hắn đem thang dịch đến ngoài tường, mới xoay người nhẹ nhàng nhảy xuống.
Y đứng ở bên kia, xoay người ngửa đầu nhìn Nguy Dã, cánh tay khẽ nhếch: "Kỳ thật tẩu tẩu không cần dùng thang, ngươi có thể trực tiếp nhảy xuống, ta đủ sức để đỡ được ngươi."
"Sẽ thực kí©h thí©ɧ." Y cười tủm tỉm mà cổ vũ Nguy Dã, giống như đứa trẻ đang khuyến khích tiểu đồng bọn cùng nhau nghịch ngợm, nhưng cánh tay trầm ổn có lực, y biết chính mình đang làm gì.
Nguy Dã liếc mắt nhìn Tạ Văn Tu vừa mới xuyên qua tường, trong lòng nói chúng ta vẫn là bảo trì khoảng cách tẩu thúc đi.
Rốt cuộc đại ca ngươi đang nhìn ngươi đâu. Trèo tường trước mặt y, còn ôm ôm ấp ấp sẽ không tốt.