Chương 5: Rửa sạch

Hứa Cảnh Niệm rất chí khí nói xong cũng cảm giác được phía dưới mình lại bắt đầu ra nước, bởi vì lúc Tạ Viễn đang lộng thì cậu nghe được tiếng nước, còn cảm nhận được chất lỏng chảy qua chân của cậu, cuối cùng nhỏ giọt dưới đất.

Nước trên mặt đất, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn đang trên đùi của cậu chảy xuống, lành lạnh, muốn rửa sạch.

Không biết vòi hoa sen trong phòng tắm được Tạ Viễn mở ra từ khi nào, tiếng nước tí tách chảy xuống, che lấp đi cơ thể phóng đãng và tiếng rêи ɾỉ nỉ non của Hứa Cảnh Niệm.

Tạ Viễn nói rõ tay mình đang đàng hoàng rửa sạch cho cậu, nhưng ngoài miệng không thành thật lắm.

"Nhịn à?" Tạ Viễn cười nhẹ, "Mới đó đã có phản ứng. Trước đây làm thế nào?"

Hứa Cảnh Niệm tức giận vì Tạ Viễn trêu chọc, duỗi chân đá Tạ Viễn một cái, ngay khi Tạ Viễn ngẩng đầu nhìn cậu lại rất kinh sợ cụp mắt vô cùng ngoan ngoãn.

"Trước đây dùng gậy thủ da^ʍ mà cậu cất đi rồi đó."

Hứa Cảnh Niệm thành thật trả lời, còn liếc mắt nhìn túi Tạ Viễn, túi Tạ Viễn không chỉ có qυầи ɭóŧ của cậu, còn có cả gậy thủ da^ʍ. Nhưng Tạ Viễn cũng trả cho cậu. Không trả cho cậu, vậy giai đoạn phát tình lần sau định giúp cậu sao? Hay là chỉ đơn giản muốn đồ của cậu?

Cậu mua những vật này đã thật sự rất xấu hổ rồi, cậu không muốn mua lại lần nữa, Tạ Viễn lấy thứ này về cũng vô dụng mà?

Hứa Cảnh Niệm mở miệng, muốn Tạ Viễn trả lại cậu. Nhưng bỗng dưng động tác của Tạ Viễn trở nên mạnh bạo hơn, Hứa Cảnh Niệm không chịu nổi, cả người mềm yếu vô lực trực tiếp ngã vào người Tạ Viễn, nhưng cậu còn rất cẩn thận đưa tay đỡ vai Tạ Viễn.

Quần áo Tạ Viễn cũng ướt, hắn gần như thô bạo cọ xát Hứa Cảnh Niệm dè dặt dựa vào trong l*иg ngực mình, giọng nói không nghe ra hỉ nộ, "Cậu thường dùng gậy thủ da^ʍ lắm à?"

Hứa Cảnh Niệm rất khó chịu, nhưng cậu có thể nhận ra Tạ Viễn mất hứng, thế nhưng không hiểu, sao tự dưng mất hứng?

Hứa Cảnh Niệm thì thầm nói: "Phát tình trong kỳ nghỉ hè năm lớp mười, chỉ có khi phát tình mới dùng."

Cậu không phải người cυồиɠ ɖâʍ.

Câu trả lời rất thành thật này cũng không khiến tâm trạng Tạ Viễn tốt lên, Tạ Viễn trầm mặt cưỡng ép tách chân cậu ra, cắm thứ thô to của hắn vào trong miệng huyệt Hứa Cảnh Niệm, hoa huy*t từng bị chơi lúc này ngậm hết dương v*t Tạ Viễn.

hoa huy*t Hứa Cảnh Niệm tê dại, cơ thể bỗng chốc mềm nhũn, Tạ Viễn ghì Hứa Cảnh Niệm trong l*иg ngực, thúc vào hoa huy*t một cách mạnh bạo không hề dịu dàng, túi bi dập vào cánh mông tròn trịa, "Có nó, sau đó cái gì cũng không cho dùng."

Nó là cái gì không cần nói cũng biết.

Hứa Cảnh Niệm bị cᏂị©Ꮒ đến mức nói không ra hơi, thế nhưng Tạ Viễn thật sự rất bá đạo, làm cho Hứa Cảnh Niệm tốt tính cũng có chút ấm ức, "Tại... Tại sao ~ ưm? Cậu muốn... muốn ở bên tớ?"

Lại là một cú thúc thật mạnh, trong hoa huy*t lại chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới đẩy vào, việc vệ sinh trước đó đều vô ích. Hứa Cảnh Niệm cũng bị cᏂị©Ꮒ đến lêи đỉиɦ, cậu trong lúc hoảng hốt hình như nghe được Tạ Viễn "Ừ" một tiếng, cũng có thể là cậu nghe lầm, Tạ Viễn không nói gì.

"Cậu..... A nhẹ chút.... Nhẹ thôi mà ~ a "

Hứa Cảnh Niệm muốn hỏi lần nữa, nhưng Tạ Viễn càng thô bạo, như một cái máy đóng cọc không biết mệt mỏi, mỗi một lần đều đâm vào tận sâu bên trong, Hứa Cảnh Niệm không dám kêu, cậu cắn vai Tạ Viễn mà nức nở. Nhà tắm mặc dù có phòng riêng, có màn cửa, tiếng nước chảy cũng có thể khuất tiếng bọn họ, nhưng chỗ này là nơi công cộng, lỡ như bị nghe được, nhất định sẽ nói học tra là cậu làm hư học bá của trường. Tạ Viễn có thành tích tốt như vậy, giáo viên sẽ không nỡ đuổi học.

Vậy chắc là cậu phải thôi học, quá thiệt thòi. Rõ ràng mới vừa tiếp xúc thân mật với Tạ Viễn, Tạ Viễn nhất định hời hơn, cᏂị©Ꮒ một nháy, cũng không có ai quấn lấy đòi hắn chịu trách nhiệm.

Hứa Cảnh Niệm không tập trung lại bị Tạ Viễn trừng phạt nghiêm khác, chân của cậu bị vắt qua thắt lưng Tạ Viễn, tư thế như vậy có thể đâm càng sâu hơn, cả cơ thể Hứa Cảnh Niệm đều lắc lư theo từng nhịp thúc, vào giây phút cuối cùng, Tạ Viễn rút dương v*t ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn lên môi âʍ ɦộ, làm cậu nhỏ của Hứa Cảnh Niệm cũng dính đôi chút.

"Sao.... sao cậu không đút vào?"

Hứa Cảnh Niệm còn đang mê man, cậu ngả vào trong l*иg ngực Tạ Viễn, giọng nói có chút không vui.

"Tiểu tao hoá*, xong rồi còn ra nước. Có thể đi được không?"

* Chắc mọi người cũng hiểu ha, mà mình chưa thấy từ nào để thuận nên giữ nguyên nha!

Giọng nói Tạ Viễn khàn khàn trầm thấp. Hứa Cảnh Niệm bị nói đến nỗi mặt đỏ chót, vùi mặt vào hõm vai Tạ Viễn, miệng nhỏ còn đang lẩm bẩm phản bác.

Lúc Tạ Viễn mặc quần áo cho Hứa Cảnh Niệm loáng thoáng nghe được cái gì, "Cậu mới phải tiểu tao hóa", "Tớ chỉ khi phát tình như vậy", "Trả gậy thủ da^ʍ lại cho tớ."

Ban đầu tâm trạng Tạ Viễn còn rất tốt, nghe đến câu cuối cùng, mặt đen thui, không nói một lời mặc quần áo tử tế cho Hứa Cảnh Niệm. Dẫn Hứa Cảnh Niệm về ký túc xá của hắn, sau đó lấy gậy an ủi trong túi ra ném vào trong tủ treo quần áo, cũng không định trả lại cho Hứa Cảnh Niệm.

Hứa Cảnh Niệm mệt rồi, cộng vào chứng ngủ rũ, trên đường đến phòng ngủ đã gật gà gật gù, lúc này nằm trên giường Tạ Viễn. Cậu không biết Tạ Viễn đang cho giặt qυầи ɭóŧ cho mình, đồng thời lúc giặt còn ngửi mùi qυầи ɭóŧ như tên biếи ŧɦái.