Chương 4

Chuyện vừa mới xảy ra, Lâm Trần hoàn toàn không biết gì cả, Lâm Trần còn tưởng rằng Parker muốn liếʍ ngón tay của mình. Trước kia ở vườn bách thú không có sờ đến sư tử, hôm nay rốt cuộc được như ý nguyện, không có thanh niên nào mà không thích. Nếu không phải chủ nhân của nó vẫn còn ở nơi này, Lâm Trần đều tưởng đem sư tử nằm ngữa ra để sờ cái bụng.

Tư Ngang nhướng mày: “Xem ra cậu thật sự có chút bản lĩnh.”

Lâm Trần lộ chiêu thức ấy, trong lòng Tư Ngang đối người thanh niên này đã tán thành, nhưng cũng thực kiêng kị, lo lắng Lâm Trần rắp tâm bất lương.

“Tư tổng quá khen,” Lâm Trần lại không ngốc, tự nhiên biết Tư Ngang cố kỵ, một bên sờ đầu cùng lỗ tai của sư tử, một bên chân thành nói: “Này không tính là cái gì bản lĩnh, chỉ là trời sinh cùng động vật có vài phần duyên nhỏ, đại khái cũng là động vật biết nhìn người, biết con người của tôi không có ý xấu.”

“Tôi chính là một người bình thường lại còn nghèo, nếu không phải thật sự nghèo đến không có gì ăn, cũng không nghĩ tới lợi dụng thiên phú này để kiếm sinh hoạt phí, tổng cảm giác làm thất vọng lòng yêu thích của bọn nó.”

Này đó đều không phải lời nói dối, Lâm Trần cũng không chột dạ, đối mặt với sự dò xét của Tư Ngang rất ngay thẳng.

Tư Ngang không giận cũng không vui nói: “Tốt nhất là như vậy.”

Tư Ngang biết thân phận chi tiết của Lâm Trần, dù có thách tên nhóc này cũng không dám có lòng dạ xấu xa.

“Mandy, cậu đi an bài bảo tiêu, chuẩn bị đưa Parker cùng cậu Lâm xuất phát.”

Mạn Địch đáp: “Đã biết, Tư tổng.”

Lâm Trần kéo kéo khóe miệng. Đến nỗi tiền lương nửa câu Lâm Trần cũng không nói, người ta đường đường là nhà giàu số một trên tinh cầu còn có thể bạc đãi mình hay sao?

Lâm Trần: “Xin hỏi Tư tổng, này một chuyến đi muốn đi trong bao lâu? Tôi có cần chuẩn bị hành lý không?”

Tư Ngang: “Không cần, Mandy sẽ cho cậu chuẩn bị đầy đủ hết, đến nỗi đi bao lâu, xem Parker tình huống mà quyết định.”

“Tốt, cảm ơn Tư tổng.” Lâm Trần nói xong liền nắm lấy bàn tay rắn chắc của sư tử, tiếp tục chuyên tâm cùng đối phương chơi đùa.

Tư Ngang nhìn một màn này, nhướng mày, từ nhỏ đã thấy nhiều trường hợp ngươi lừa ta gạt, tính toán kỹ lưỡng, Tư Ngang tự nhận là con mắt nhình người của mình còn rất đúng.

Giờ phút này, Tư Ngang lại nheo lại đôi mắt sinh ra hoài nghi, là Lâm Trần biết ngụy trang hay nên lừa gạt được mình, vẫn là Lâm Trần thật sự trong lòng không có ý xấu, chỉ một lòng kiếm chút tiền sinh hoạt phí đơn giản như vậy? Nếu là đổi người khác có được thiên phú như vậy, đối mặt với Tư gia tài sản, phỏng chừng đã sớm gấp không chờ nổi mà chuẩn bị tương lai. Chính là trước mắt thanh niên này, Tư Ngang tin tưởng chính mình phán đoán, lực chú ý của đối phương từ đầu đến cuối cũng chưa đặt ở trên người mình, thậm chí đối chính mình có điểm không tự nhiên cùng sợ hãi. Nhưng thật ra nhìn thấy Parker nháy mắt, đôi mắt liền sáng, cả người đều trở nên tươi sống hoạt bát hơn…… Khả năng chính là có duyên với động vật?

Tư Ngang lớn như vậy, vẫn là lần đầu đối mặt với tình huống cộng sinh thú của mình so với mình càng được hoan nghênh, trong lòng có chút không thích ứng.

“Ngao ô……” Sư tử không có chủ nhân quản thúc, thế nhưng không màng hình tượng mà nằm ở trên mặt đất, hai chân trước to lớn đi ôm Lâm Trần tay, bắt đến bên miệng giả vờ gặm cắn. Hiển nhiên cùng Lâm Trần chơi thật sự là vui vẻ, Tư Ngang chậc một tiếng, mất mặt. Bất quá Parker khó được như vậy vui vẻ cũng liền không có ngăn cản.

Lâm Trần cũng cảm thấy vừa lên tới liền loát cái bụng giống như có điểm không tôn trọng…… Bất quá nếu là sư tử dụ dỗ trước, kia Lâm Trần liền cung kính không bằng tuân mệnh. Nhìn Tư Ngang không có ngăn cản ý tứ, cũng là, người thừa kế của nhà giàu số một trăm công ngàn việc, lúc này đang ở chuyên tâm xử lý công tác, làm sao có thời giờ quản cái này. Lâm Trần buông ra hai tay mà sờ, mạnh mẽ xoa cái bụng của sư tử, từ cổ xoa đến bụng, lại từ bụng đến cổ.

Lạch cạch một tiếng, bút máy đột nhiên từ trên tay Tư Ngang rơi xuống, động tĩnh dị thường đột ngột.

“……” Tư Ngang vừa rồi chỉ là cảm thấy cái trán còn có chút đau, chỉ nghĩ cùng cảm giác với Parker một chút cọ cọ chút vui sướиɠ, không nghĩ tới Lâm Trần bỗng nhiên lại làm như thế, làm Tư Ngang ngại đến nỗi nhanh chóng cắt đứt cảm giác liên thông. Nhờ phúc của Parker, lúc này cái trán đã không như vậy đau, chỉ còn lại là cảm giác xấu hổ mãnh liệt—— bị sờ qua những chỗ đó cảm giác một mảnh nóng bỏng. Tư Ngang há miệng thở dốc, tưởng báo cho Lâm Trần một câu, không được làm những hành động mạo phạm như thế với cộng sinh thú của mình. Chính là nghĩ đến Parker vui sướиɠ khi được Lâm Trần vuốt ve, từ trước tới nay chưa từng có lại không đành lòng cướp đoạt……

“Cậu Lâm……”

“Ngài kêu tôi Lâm Trần là được.”

Lâm Trần cùng sư tử chơi đùa một hồi, ra một thân mồ hôi mỏng, đôi mắt sáng long lanh, đối Tư Ngang cũng không có ngay từ đầu nghiêm túc: “Ngài có cái gì phân phó?”

Tư Ngang: “Thêm số quang não của tôi để tiện liên lạc, tới rồi dã ngoại có khả năng Parker sẽ có chút mất kiểm soát, tôi sợ cậu chăm nó không được, có tình huống tùy thời cho tôi biết.”

Lâm Trần: “Ok.”

Đương số liên lạc tư nhân của Tư Ngang nằm trong danh sách, bần cùng sinh viên Lâm Trần vẫn là có loại không chân thật cảm giác. Mandy thực mau liền chuẩn bị tốt các vật thiết yểu để đi ra ngoài, trở lại văn phòng của Tư Ngang: “Cậu Lâm Trần, có thể xuất phát.”

Lâm Trần đứng lên, vỗ vỗ đầu sư tử: “Parker, đi nói tạm biệt với chủ nhân của mày đi.”

Mandy đáy mắt tất cả đều là vẻ khϊếp sợ chẳng qua là rời đi một lát, như thế nào trở về lúc sau, cảm giác Parker dường như thay đổi chủ nhân?

Cố tình sư tử lại rất nghe lời của Lâm Trần nói, đầu to liền loạng choạng hướng Tư Ngang chạy chậm qua đi.

“Ổn trọng một chút, văn phòng của tao nhưng không chịu được sự dẫm đạp của mày!” Tư Ngang chân dài bắt chéo, dùng sức ấn đầu sư tử xuống, bên môi giơ lên nhàn nhạt ý cười: “Đi ra ngoài muốn nghe lời, mày dám gặp rắc rối, xem tao như thế nào thu thập mày!”

“Rống……” Parker cúi đầu một bên cọ Tư Ngang thân thể, một bên gầm nhẹ, tựa hồ bất mãn chủ nhân đối chính mình như vậy hung dữ.

“Được rồi, đừng có bày đặt nhỏng nhẽo, đi thôi.” Tư Ngang dứt lời, ngẩng đầu công đạo Lâm Trần: “Parker liền giao cho cậu.”

Lâm Trần trịnh trọng gật đầu: “Tư tổng yên tâm, nó sẽ chơi thật sự vui vẻ.”

Tư Ngang vừa nhấc đầu, sư tử lần nữa hưng phấn mà chạy hướng Lâm Trần, thoạt nhìn tựa như một đứa trẻ sắp được đi du lịch.

Mandy đã kinh ngạc đến tột đỉnh, lần này lại không phải kinh ngạc sư tử lại thích Lâm Trần như vậy, mà là quan hệ của Lâm Trần cùng Tư tổng tựa hồ tiến bộ vượt bậc. Từ lúc bên trong Tư gia khai chiến tới nay, tình huống của Tư Ngang không thể nói là sứt đầu mẻ trán, nhưng mỗi ngày xác thật quá căng chặt, Mạn Địch đã thật lâu không có thấy tiên sinh nhà mình cười. Có lẽ là hôm nay Parker chuyển biến tốt đẹp, nên Tư tổng cũng được đến thả lỏng.

Lâm Trần dẫn sư tử cao đến phần eo của mình ra cửa, lần này phương tiện giao thông đi ra ngoài của bọn họ là một chiếc nhà xe siêu to, bên trong không gian rộng mở, thiết bị xa hoa, Lâm Trần xem ngây người, đây là cách làm việc của nhà giàu số một? Parker cũng nhảy lên, chiếc xe này nó cũng không xa lạ, hai lần trước chủ nhân đều là dùng chiếc xe này mang nó đi ra ngoài chơi.

“Lâm Trần, hành lý của cậu cũng chuẩn bị tốt, đặt ở phòng ngủ chính.” Xác định Lâm Trần hữu dụng lúc sau, Mạn Địch đối Lâm Trần thái độ chuyển biến 180°, càng thêm tôn trọng.

“Cảm ơn.” Lâm Trần thực cảm kích Mandy cho chính mình cái này phỏng vấn cơ hội, đương nhiên sẽ không có gì bất mãn, đều là chuyện mà người thương hay làm: “Anh Mandy cũng đi sao?”

“Không, tôi không đi được, Tư tổng phái hai người bảo tiêu cùng một người tài xế cùng đi theo cậu, trên đường có yêu cầu hỗ trợ gì cậu chỉ cần phân phó bọn họ đi làm là được.” Mandy nói.

Cứ việc không quá yên tâm muốn đi theo nhưng rốt cuộc Lâm Trần cũng là người Mandy mang đến, nếu có chuyện gì xảy ra Mandy gánh không nổi trách nhiệm. Chính là Tư tổng lại không cho Mandy đi cùng. Đại khái là gần nhất quá bận, làm trợ thủ đắc lực thì làm sao Tư Ngang có thể cho phép Mandy đi chơi được.

“Ok, anh Mandy có thể yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc Parker thật tốt.” Lâm Trần hứa hẹn nói. Sư tử nghe thấy tên của mình, đầu chuyển qua, thực vui vẻ mà đυ.ng Lâm Trần một chút, mười phần vô lại.

Lâm Trần trực tiếp bị đẩy ngã ở trên sô pha, nhe răng nhếch miệng mà đỡ eo kháng nghị: “Parker đại ca, phiền toái ngươi chú ý một chút! Nhân loại chúng tôi rất yếu ớt, chịu không nổi va chạm nặng mấy trăm cân của mày.”

Mandy thấy bọn họ ở chung đến như vậy vui vẻ, khóe miệng cũng không ngăn được hiện lên tươi cười: “Parker thực kính sợ Tư tổng, ngày thường tính cách thực trầm ổn, chính là đối mặt với cậu…… Lại giống một đứa bé nghịch ngợm.”

Lâm Trần hiểu, đối Mandy nói: “Bởi vì quan hệ của chúng tôi là bình đẳng, nó ở trước mặt tôi thực thả lỏng, có thể thoải mái mà bung lụa.”

Mandy nghĩ nghĩ, cảm thấy có đạo lý.

Sau khi từ biệt xong thì tài xế cũng lái xe lên đường.

Hai bảo tiêu thân cao 1m9 trở lên, cơ thể săn chắc đều là người chuyên nghiệp, cùng Lâm Trần chào hỏi qua một người ở công cộng khu vực đợi lệnh, một người đi nghỉ ngơi. Lâm Trần đi vào phòng ngủ của nhà xe, đem dày nặng áo khoác cởi ra, Parker thừa dịp Lâm Trần sắp xếp lại quần áo, bỗng nhiên từ sau lưng nhào tới. May mắn phác đến không mạnh nên mặt Lâm Trần hướng giường đệm mà ngã xuống, chỉ là có chút tức ngực.

Lâm Trần biết Parker muốn giỡn với mình, nhưng ngại quá Lâm Trần là người một khi đυ.ng tới giường liền mệt mỏi, tối hôm qua trong lòng có việc nên ngủ trễ, hôm nay lại thức dậy sớm nên Lâm Trần đã sớm mệt rã rời. Nhưng cũng không thể không để ý tới sư tử, Lâm Trần nghĩ nghĩ liền cởi bỏ áo dài trên người, cuộn lên tới buộc thành một cục, theo lối đi nhỏ ra sức ném tới nơi xa, sau đó chậm rì rì trở về tìm quần áo mới mặc.

Đang ở khu công cộng bảo tiêu thấy một cuộn vật thể không rõ vèo mà bay ra tới, ngay sau đó lại một đầu sư tử lao tới, hưng phấn mà ngậm lên vật thể kia …… Quần áo cuộn thành đoàn, đi trở về. Trường hợp này đều không phải là ngẫu nhiên, kế tiếp lại lặp lại rất nhiều lần.

Lần thứ N, bảo tiêu đại ca nhịn không được quay lại, lần thứ N+1, bảo tiêu nhịn không được cũng cuộn một đoàn món đồ chơi trêu sư tử…… Đáng tiếc Parker liền xem đều không xem, một lòng chỉ đối cuộn quần áo có mùi vị mà nó thích là cảm thấy hứng thú.

Bảo tiêu trở tay liền đem video chia sẽ cho thích nhọc lòng Mạn Địch hội báo: “Xem, Parker thật cao hứng.”

Mandy trừu trừu khóe miệng: “……”

Này đâu chỉ là cao hứng, quả thực chính là……Sư tử bị Occ(tính cách từ trước bị thay đổi bất chợt).

Parker hoặc là uể oải, hoặc là hưng phấn giống như một chú chó, như vậy hai loại cực đoan, cũng không biết cảm tưởng của Tư tổng là gì, Mandy không dám đoán, chỉ dám nhắm mắt gửi đến cho Tư tổng.

“Tư tổng, yêu cầu nhắc nhở Lâm Trần một chút sao?”

Parker nói như thế nào cũng là Tư tổng cộng sinh thú, là tượng trưng cùng mặt mũi, Lâm Trần sao lại có thể giống chọc chó giống nhau mà chọc Parker, quá không tôn trọng……

Tư Ngang: “……”

Tư Ngang đã sớm đoán được sẽ như vậy……

Dù sao không ở trước mặt, cảm giác hỗ thẹn của Tư Ngang không có như vậy mãnh liệt, dứt khoát mặc kệ: “Tính, nó vui vẻ liền được.”

“Vâng.” Mandy không hổ là tâm phúc, nghĩ nghĩ, liền đem lời nói vừa rồi của Lâm Trần nói lại cho Tư Ngang nghe: “Cho nên nói, Lâm Trần là đem Parker trở thành bạn bè, bạn chơi cùng.”

“Parker khả năng là thứ nhất cộng sinh mãnh thú có được bạn chơi cùng.”

Kỳ thật cộng sinh thú vận mệnh thực cô độc, được tuyển chọn chủ nhân liền từ bỏ rất nhiều, chúng nó không có khả năng lại tiếp thu quan hệ nào khác ngoài chủ nhân. Lâm Trần là người đặc biệt đối với Parker, trừ bỏ hết thảy vật khác, thân phận địa vị, giống loài, khế ước, chỉ là đơn thuần mà ở bên nhau chơi. Này đối cộng sinh thú tới nói, quá mức trân quý.

Tư Ngang bỗng nhiên nhớ tới, Lâm Trần thậm chí không có hỏi thù lao, nhưng lúc đó Tư Ngang lại không biết cho rằng Lâm Trần có dụng ý to lớn, đối phương rõ ràng là cảm thấy: Công tác cho người thừa kế nhà giàu số một khẳng định không đói chết.

-----------------------------------------------------

Lâm Trần bồi đại sư tử bồi hơn phân nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thật sự chịu không được, chui vào trong ổ chăn ngủ rồi. Parker một lần cuối cùng ngậm quần áo đem trở về, phát hiện Lâm Trần đã ngủ rồi, hiển nhiên có điểm mất mát. Một lát sau, nó nằm bò ở dưới mép giường, cằm gối lên quần áo của Lâm Trần.

Bảo tiêu đại ca phát hiện một người một sư rốt cuộc ngừng nghỉ, có điểm tò mò mà thăm dò, nhìn thoáng qua liền thấy một màn này, không ngăn được rất bội phục Lâm Trần, người trẻ tuổi này đến tột cùng là cái gì địa vị, không biết còn tưởng rằng cậu ấy mới là chủ nhân của Parker.

Một giấc này Lâm Trần ngủ thật sự thoải mái, có một loại thả lỏng sau khi lo âu qua đi, phải biết rằng lúc mới vừa xuyên qua thời điểm, Lâm Trần thật sự cho rằng mình sống ở thế giới này không muốn nổi nữa. Áp lực sinh tồn, áp lực học tập, cứ việc có ký ức của nguyên chủ, nhưng vẫn thật lo lắng, chờ khai giảng còn không biết trường học bên kia có thể hay không theo kịp chương trình học. May mắn hiện tại giải quyết áp lực sinh tồn, còn sờ tới rồi sư tử mà mình từng nhớ mãi không quên, Lâm Trần rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Buổi chiều 3 giờ, Lâm Trần rời giường, hơi kém không dẫm đến đại sư tử, sợ tới mức hắn chạy nhanh vỗ vỗ ngực nói: “Ôi mẹ ơi, lần sau đừng ngủ ở nơi này, tao sợ tao không chú ý dẫm lên mày, càng sợ mày không chú ý một ngụm cắn đứt chân tao.”

“……” Parker đánh ngáp phiên cái mặt, nhìn dáng vẻ còn tưởng tiếp tục ngủ.

Lâm Trần không để ý nó, đi ra ngoài đi toilet.

Xong rồi bảo tiêu A nói với: “Cậu Lâm, cơm trưa cậu muốn ăn cái gì?”

Lâm Trần không nghĩ tới, bảo tiêu đại ca còn kiêm chức đầu bếp: “Các anh giữa trưa sẽ ăn cái gì?”

Bảo tiêu B: “Thịt gà hamburger cùng thịt vụn, hoặc là cậu muốn ăn thịt bò hamburger? Tôi chỉ biết làm mấy cái này.”

Rốt cuộc chủ nghiệp là bảo tiêu, đầu bếp chỉ là kiêm chức, có ăn liền không tồi.

Lâm Trần: “……”

Thánh thần à, này không phải là thực đơn mấy ngày nay của quỷ nghèo là mình sao? Không được, thật vất vả mới có được lão bản là một cái nhà giàu số một, Lâm Trần kiên quyết không muốn lại ăn mấy thứ này đó.

Lâm Trần hỏi: “Có nguyên liệu nấu ăn sao? Tôi sẽ tự mình làm.”

Hai vị bảo tiêu kinh ngạc: “Cậu sẽ nấu cơm?”

“Ừm.”

Lâm Trần làm tài xế trước tìm một chỗ dừng xe, ăn đốn cơm no lại đi. Lâm Trần biết nấu cơm, theo lời bạn thuê cùng phòng nói hương vị cũng không tệ lắm, người bạn kia lâu lâu còn dẫn bạn gái tới ăn chực cơm do Lâm Trần làm, hẳn là không phải lời khách sáo. Nhân loại đều có thói quen là khi nhận chức sẽ mời đồng nghiệp ăn một buổi nếu có điều kiện. Lâm Trần cảm thấy bảo tiêu thể trạng chắc nịch như vậy, giữa trưa đến bây giờ khẳng định đã đói bụng. Tài xế giữa trưa cũng không ăn no, nói thật bảo tiêu tay nghề cũng tạm chấp nhận, nghe nói Lâm Trần sẽ nấu cơm liền sảng khoái đáp ứng rồi. Vừa lúc phía trước có nơi dành cho nhà xe dừng chân, có thể đậu xe.

Đến nơi dừng chân là buổi chiều bốn giờ, Lâm Trần đói đến trước ngực dán vào lưng, vội vàng làm ơn đồng sự đi sắp bàn ghế, chính mình mở ra cửa sổ phía trước phòng bếp trước mặt chính là trời xanh mây trắng, đạc đạc đạc (tiếng xắc rau) Lâm Trần nhanh tay xắc khoai tây sợi. Buổi chiều này, liền mời các đồng nghiệp ăn thử mấy món ăn bán đắt nhất trên bàn cơm, khoai tây sợi xào chua cay cùng cà chua xào trứng, lại nộm rau xà lách. Lâm Trần bỏ thêm thịt bò xào cùng khoai tây sợi, cho một chút tương ớt, cơm nấu một nồi còn chưa kịp sới mặt trên. Hương vị vừa ra tới, các đồng sự đôi mắt đều thẳng.

“Thơm quá, cậu Lâm ngươi thật lợi hại.”

Bọn họ cũng chưa nghĩ đến Lâm Trần nói sẽ nấu cơm là loại trình độ này, thật là quá biết nấu.

“Đừng gọi tôi là cậu Lâm, tôi kêu Lâm Trần.”

Lâm Trần sẽ nấu cơm cho bọn họ, tính cách lại hiền hoà, còn có một thân thần bí bản lĩnh, độ hảo cảm của mọi người đối với Lâm Trần thẳng tắp bay lên.

“Tốt, Lâm Trần.”

“Vừa thấy liền biết cậu là chuyên nghiệp.”

Bảo tiêu cùng tài xế đều cầm bộ đồ ăn, gấp không chờ nổi mà tưởng nếm thử. Quá thơm, liền cách vách nhà xe phượt thủ đều tham đầu tham não: “Mấy anh đang làm cái gì mà thơm quá vậy?”

Đang muốn đến gần cửa sổ để thấy rõ ràng, bỗng nhiên một đầu sư tử đi ra, hướng về phía nàng rống lên một tiếng, chắn giữa nàng cùng thanh niên nấu cơm.

“Hắc! Parker!” Lâm Trần phản ứng nhanh chóng, vội vàng buông nồi sạn liền đi ngăn cản.

Cái kia phượt thủ là một cô gái, nháy mắt bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu: “A a a, nơi này có sư tử!”

Cộng sinh thú là mãnh thú nhưng không thấy nhiều lắm, cho dù biết sư tử xuất hiện ở trong đám người hơn phân nửa là cộng sinh thú, mọi người vẫn sẽ sợ hãi! May mà Parker chỉ là cảnh cáo người xa lạ đừng tới gần, cũng không có ý cắn người.

Lâm Trần nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ lưng của sư tử: “Đừng dữ như vậy, người khác tới gần một chút có sao đâu? Khi dễ con gái người ta, mày không biết mắc cỡ à?”

Bảo tiêu A nói: “Đừng lo lắng, Parker sẽ không đả thương người, nó không có ký lục thương tổn người.”

Xác thật, cộng sinh thú đều sẽ không chủ động đả thương người, trừ phi là mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng mệnh lệnh cộng sinh thú vô cớ đả thương người là tội nặng, phi thường nặng.

Lâm Trần gật đầu: “Làm người ta sợ, tao phải đi qua nói lời xin lỗi.”

Hắn dùng mâm phân một bộ phận khoai tây sợi cùng cà chua xào trứng, đưa đến chiếc nhà xe cách vách kia, chân thành mà xin lỗi: “Xin chào, thật là ngại quá, vừa rồi sư tử của tôi dọa đến cô.”

Cô gái nhô đầu ra, biểu tình hồn còn chưa về đủ.

Lâm Trần hỏi: “Cô có cảm thấy hứng thú với mấy món đồ ăn sao? Muốn hay không ăn thử?”

Cô gái nhìn đến đồ ăn, ánh mắt sáng lên: “Cảm ơn, bộ dáng thoạt nhìn ăn rất ngon.”

Nàng đôi tay tiếp nhận mâm, lại hỏi: “Sư tử kia là cộng sinh thú của anh sao? Nó thật ngầu a.”

Lâm Trần tưởng nói không phải, nhưng giải thích lên liên lụy quá nhiều, dứt khoát liền nhận: “Ân, là của tôi.”

Cô gái: “Tôi biết mà, nó bảo vệ chủ thật tốt!”

Lâm Trần mỉm cười, Parker chỉ là đem Lâm Trần coi như bạn chơi cùng, đối chủ nhân mới không dám như vậy làm càn.