Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Ngày Đều Điên Cuồng Ôm Hôn Với Cộng Sinh Thú Của Các Đại Boss

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ở phố bán ô tô Second-hand, Lâm Trần chỉ lựa chọn một chút liền mua được một chiếc xe bán tải mà mình yêu thích. Sàn xe cao, lốp săm rắn chắc, là một chiếc việt dã rất phương tiện để vận chuyển đồ vật.

Kế tiếp Lâm Trần còn muốn đi mua sắm đồ vật nên không muốn làm phiền hai bảo tiêu, ba người chính thức cáo biệt.

Lâm Trần ở trung tâm mua sắm mua một đống đồ vật rồi mới lái xe trở lại phòng cho thuê, chỉ xách một ít đồ đem tặng cho bạn nhỏ đã gọi điện cho mình lúc trước, sẵn nói cho bọn nhỏ biết việc mình sẽ chuyển nhà.

Bạn nhỏ còn rất tiếc nuối, gật gật đầu: “Do những người xấu đó nên anh mới chuyển nhà phải không?”

Lâm Trần cười nói: “Không phải, bởi vì anh phát tài.”

“Oa!” Miệng bạn nhỏ thành hình chữ o, khó trách lần này anh trai tặng đồ ăn vặt cho mình nhiều như vậy.

Lâm Trần vốn dĩ không có nhiều đồ vật, thu dọn một chút liền đi, thậm chí không muốn ngủ lại ở chỗ này, miễn cho chó điên Lục Tri Bách phục kích bất ngờ. Dựa theo địa chỉ mà bảo tiêu đã đưa, Lâm Trần lái xe đến nhà ở ngoại ô, bảo tiêu nói đây là một ngôi nhà bình thường ba tầng để không không người ở, nơi đó dân cư thưa thớt, vị trí hẻo lánh, Tư tổng chưa hề ở đó lần nào. Nếu không phải Lâm Trần, căn hộ đó phỏng chừng cả đời nó đều sẽ không bị nhớ tới.

Lâm Trần nghe còn tưởng rằng là loại nhà bình thường dùng để nghĩ dưỡng ở nông thôn (nhà nông thôn tại TQ), không người ở nhiều năm, nhà cũng hoang phế. Mình ở đó cũng giúp Tư Ngang chăm sóc, tránh tình trạng bị xuống cấp.

Kết quả thế nhưng là khu biệt thự xa hoa, Lâm Trần thấy cổng nhà to lớn, chạm trổ chi tiết bất giác Lâm Trần cũng không dám đi vào.

“Xin hỏi, cậu là bạn của Tư tổng phải không?”

Lâm Trần đang muốn quay đầu rời đi thì bảo an từ trong đình gác đi ra, phi thường lễ phép mà khom lưng chào hỏi: “Xin chào ngài Lâm Trần!”

Lâm Trần đâu chịu nổi loại đãi ngộ này, vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi là Lâm Trần.”

Cửa cổng khu biệt thự lập tức mở rộng, bảo an mở cửa xe thay thế vị trí của Lâm Trần rất nhiệt tình chở mình đi vào. Vào biệt thự, Lâm Trần thấy gọn gàng ngăn nắp, Lâm Trần nghĩ người làm vườn cùng người giúp việc đã giúp đỡ dọn dẹp, nhà ở có phối trí cao cấp như này Lâm Trần không dám ở, cũng không đủ điều kiện để ở, trong lòng ý muốn lui bước lại lần nữa bắt đầu sinh ra.

Kết quả bảo an nói: “Nghe nói ngài muốn tới ở, quản lý bất động sản vô cùng lo lắng nên đã dọn dẹp lại lần nữa, ngài xem có vừa lòng không?”

Nguyên lai là quản lý bất động sản?

Lâm Trần khen nói: “Rất ngăn nắp, tôi cảm thấy rất tốt!” Lâm Trần chỉ muốn ở một mình, nên nghe nói không có người giúp việc, Lâm Trần cảm thấy mình có thể ở lại.

Bảo an đặc biệt rất là tốt, không chỉ có hỗ trợ dọn đồ vật, còn hướng dẫn rất tận tình cho Lâm Trần cách sử dụng các đồ vật trong biệt thự, bằng không Lâm Trần khả năng sẽ không biết sử dụng. Sắp xếp đồ vật xong, Lâm Trần đứng bên cửa sổ ở phòng ngủ lầu hai, kéo bức màn ra nhìn ra bên ngoài, phía sau là một vườn hoa lớn nhưng do đang ở mùa đông nên mặt cỏ không được xanh cho lắm.

Phía sau là rừng cây, ngôi nhà gần sát thiên nhiên, quả nhiên đồ vật càng quý trừ bỏ siêu đắt thì không có bất luận cái gì khuyết điểm để chê, Lâm Trần cảm thán.

-----------------------------------------------------------

Trời sắp tối, Lục Vô Ưu ở trong phòng tạm giam chờ mãi chờ mãi, không chỉ có không có chờ được người nhà đến cứu mình đi ra ngoài, ngược lại chờ đến thông báo đến từ anh cả Lục Tri Bách.

“Vô Ưu, chúng ta đang suy nghĩ biện pháp cứu em ra, nhưng có khả năng không thể sớm được, em kiên nhẫn một chút.”

Có ý gì?

Lục Vô Ưu không dám tin, chỉ là tạm giam hành chính trong nhà phải thực mau là có thể tìm được quan để hệ bảo lãnh mình ra chứ.

“Anh cả, làm sao vậy? Có phải do tặng lễ không đủ hay không?” Lục Vô Ưu ngay cả một giây đồng hồ đều không muốn ở lại trong phòng tạm giam!

Lục Tri Bách cũng không rõ ràng lắm, buồn bực nói: “Đối phương nói chúng ta đắc tội người, hai người bên cạnh Lâm Trần, em có biết địa vị của họ là gì hay không?”

Hai người nam đó rất giống mấy tên thổ phỉ, thoạt nhìn cũng không phải kẻ có tiền.

Lục Vô Ưu dùng giọng điệu vô tội nói: “Em không biết…… Anh, em thật sự không biết.”

“Thực xin lỗi, nếu biết như thế em sẽ không chụp len.” Lục Vô Ưu khóc thút thít: “Em thấy hành động của bọn họ rất thân mật, lại còn mờ ám…… Nhìn không tốt. Em muốn chụp lại làm bằng chứng đem về nhà để cùng mọi người thương lượng, dù sao anh ba cũng chảy dòng máu của Lục gia, nếu truyền ra ngoài mất mặt chính là Lục gia chúng ta.”

Nghe thấy em trai khóc, Lục Tri Bách đau lòng nói: “Đừng khóc, anh không trách em, đều do Lâm Trần không biết liêm sỉ! Xem ra là bám lên nhân vật lớn gì, nên mới dám kiêu ngạo như vậy.”

Tròng mắt Lục Vô Ưu xoay chuyển mau, tạm thời không dám cùng Lâm Trần đấu, chỉ muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này: “Anh cả, nếu không anh đi tìm anh ba, dụ anh ấy thử xem ít nhất chúng ta phải biết người chống lưng cho anh ba là ai, chúng ta cùng đối phương không oán không thù, không chừng đối phương cũng bị anh ba lừa?” Chỉ cần có thể tiếp xúc, đối phương hẳn có thể nể mặt phủ bá tước phủ một vài.

Lục Tri Bách cũng muốn biết người sau lưng Lâm Trần là người nào, Lục Tri Bách tuyệt đối không muốn nhìn đến Lâm Trần leo lên quyền quý: “Ừ, anh sẽ không làm nó được như ý.”

Không bao lâu, Lâm Trần lại nhận được cuộc gọi từ cậu bạn nhỏ hàng xóm ở phòng cho thuê trước đây, nói Lục Tri Bách lại tới nữa.

Lâm Trần nghĩ nghĩ: “Nếu anh ta có đến nữa em nói anh phát tài nên đã chuyển nhà.” Tốt nhất là tức chết đám người bọn họ.

Bạn nhỏ nói: “Em có nói, sắc mặt của anh ta rất khó xem!”

Lục Tri Bách đi đến phòng trọ của Lâm Trần một chuyến, từ người khác biết được Lâm Trần thật sự leo lên quyền quý thì tức giận đến gan đau. Tức giận Lâm Trần không biết xấu hổ, thế nhưng lấy sắc thờ người, nếu chuyện hạ tiện như vậy bị truyền ra, phủ bá tước phủ ném hết mặt mũi!

Trở về Lục gia, người Lục gia biết cũng tạc như nước vào chỗ dầu, trước tiên chỉ suy xét đến danh dự của Lục gia.

Bá tước Lục Ân bá tước giận đến tim đauu: “Đồ nghiệt súc!”

Thẩm Thu Nghi mắng: “Trời ơi, đồ không biết xấu hổ ta còn mặt mũi nào để gặp người khác chứ! Nếu là truyền ra, chúng ta sẽ trở thành trò cười cho giới quý tộc này mất?”

Lục gia sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ xã hội thượng lưu.

Lục Tri Bách âm dương quái khí nói: “Khốn nạn như vậy, cha mẹ còn muốn đón nó trở về, nhìn xem hiện tại nó hại Vô Ưu thành cái dạng gì? Đem chúng ta hại thành cái dạng gì?”

Thẩm Thu Nghi hối hận không thôi: “Đều do mẹ, mẹ không nên ôm hy vọng với nó.”

Sau đó nhìn bá tước, có đón Lâm Trần trở về hay không thì chồng nàng nói mới tính còn nàng nói không tính.

Lục Ân bá tước thương Lục Vô Ưu không phải giả, nhưng đối với con trai ruột cũng không phải một chút cảm tình đều không có, chỉ là Lâm Trần không chịu nghe lời, nên bá tước rất tức giận: “Nếu nó đã làm đến tuyệt tình như vậy, cũng đừng trách chúng ta không nói tình cảm.”

“Về sau, không cần thủ hạ lưu tình, ta coi như không sinh ra đứa con trai này.”

Lục Kỳ Niên vừa vào cửa, liền nghe được những lời này của cha, nhưng Lục Kỳ niên không có gì để nói, bởi vì hành động của Lâm Trần đã đổi mới tam quan của mình, thật là đủ ác độc.

Hiện tại, Lục Kỳ Niên hận không thể đi tìm Lâm Trần, nắm cổ áo mắng tỉnh đối phương, tính kế với người thân chảy cùng dòng máu lương tâm đã bị chó ăn rồi sao?! Nhưng mà hiện tại lại không tìm thấy đối phương nên cũng bó tay không biện pháp. Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ chỉ có thể đi tìm giáo sư của Lâm Trần.

Lâm Trần sau khi sắp xếp xong liền nấu bữa cơm đơn giản, sau đó cầm đồ ăn dành cho động vật cùng chậu thức ăn, đi đến khu vườn phía sau đem đồ ăn đặt ở bên ngoài hàng rào sắt.

Lâm Trần biết mình ở nơi này khẳng định sẽ có rất nhiều tiểu động vật tiến đến…… Thậm chí có những động vật to lớn.

Trước kia trong túi không có tiền, không mua nổi, hiện tại trong người có tiền lớn, Lâm Trần nghĩ nghĩ, lại trở vào bếp cầm thêm hai con gà đông lạnh. Nếu thật sự có động vật tới ăn, về sau phải chuẩn bị nhiều hơn.

Vào nhà Lâm Trần nhận được một cuộc gọi từ giáo sư ở đại học Thái Luân, nói chuyện vài câu, giáo sư liền hỏi: “Hiện tại em đang ở đâu?”

Cảnh giác của Lâm Trần liền dâng cao, cậu liền hỏi: “Có chuyện gì không thưa giáo sư?”

Giáo sư cười nói: “Có một chút việc thầy muốn nhờ em giúp đỡ, ngày mai em có rảnh có thể bỏ chút thời gian ăn bữa cơm với thầy không?”

Vị giáo sư này có ơn tri ngộ với nguyên chủ, đối phương gọi điện thoại nói như vậy nên Lâm Trần không thể cự tuyệt.

Lâm Trần tự hỏi vài giây liền đáp ứng. Cho dù có là Hồng Môn Yến Lâm Trần cũng phải đến coi như trả nhân tình giùm nguyên chủ.

Trước khi ngủ Lâm Trần nhận được tin nhắn từ Tư Ngang.

Tư Ngang hỏi: “Nhà mới thế nào, đã dọn vào ở chưa?”

Lâm Trần: “Em dọn vào rồi, nhà ở rất tuyệt, thực thoải mái, cảm ơn anh Ngang.”

Tư Ngang: “Parker về đến nhà rồi lại đi lung tung như đang tìm cậu.”

Lâm Trần nghe một hiểu mười, rất biết điều: “Cỡ hai ngày nữa em sẽ đi thăm nó?”

Tư Ngang: “Ngày mai có thể tới cũng được giúp anh chăm sóc nó mấy ngày đi, anh quá bận.”

Lâm Trần biết Tư Ngang mới vừa về công ty khẳng định rất bận, nhưng ngày mai không được, cậu có hẹn cùng người khác.

“Ngày mai em có hẹn với giáo sư ở đại học, ông ấy nói có việc tìm em hỗ trợ cũng không biết là gấp lắm không, hai ngày không biết có thể làm xong hay không.”

Tư Ngang: “Ông ta có nhiều học sinh, vì sao chỉ muốn tìm em hỗ trợ?”

Lâm Trần: “Em cũng có cảm giác chuyện này có gì đó không đúng không chừng là người của Lục gia muốn thông qua ông ấy gặp em, cũng không xác định nữa.”

“Gặp mặt ở nơi nào?” Tư Ngang hỏi.

Cũng không có gì không thể nói, Lâm Trần nói: “Ở Ngọa Vân Hiên.”

Ngày hôm sau buổi sáng, Lâm Trần sát giờ hẹn mới lái xe đến Ngọa Vân Hiên, trong phòng riêng ngồi một người đàn ông trung niên nhìn rất văn nhã, ông ấy chính là ân sư của nguyên chủ giáo sư Trương.

“Giáo sư Trương,thật ngại quá em đến trễ.”

Giáo sư Trương cười ha hả nói: “Không có việc gì, nghỉ đông còn bắt em phải thức sớm như vậy, cũng khó cho em.”

Lâm Trần cảm thấy giáo sư Trương là người tồi nhưng cảnh giác vẫn như cũ không có giảm, ngồi xuống nói: “Thầy có chuyện gì cần em hỗ trợ?”

Giáo sư Trương đổ một ly trà đưa cho Lâm Trần: “Là như này, trước thầy vẫn luôn ở nghiên cứu đầu đề, có nhà tài trợ hảo tâm tưởng tài trợ cho thầy.”

“Bất quá điều kiện của ông ấy là…… Muốn gặp em.”

“Xin lỗi, Lâm Trần đối phương nói không được nói cho em biết, em cũng biết đầu đề này rất quan trọng với thầy, là thầy có lỗi với em.”

Lâm Trần phát hiện mình một chút kinh ngạc đều không có: “Giáo sư Trương, không sao là ta chuyện của em liên lụy đến thầy, là em nên xin lỗi thầy mới đúng.”

Ánh mắt giáo sư Trương phức tạp, lo lắng nói: “Ông ấy nói cùng em cũng không có thù hằn gì, huống chi thầy cũng ở sẽ không để em có việc gì.”

Lục Ân bá tước cùng Lục Tri Bách trước sau đi đến, ánh mắt lạnh lùng của bọn họ nhìn chằm chằm vào Lâm Trần.

Lục Ân bá tước uy nghiêm nói: “Lâm Trần, huỷ bỏ truy cứu đối Vô Ưu.”

Lâm Trần cảm khái nói: “Hai người đúng là cha con, cao cao tại thượng mà mệnh lệnh đều giống nhau như đúc.” Đem Lâm Trần trở thành tượng đất có thể tùy ý vo tròn bóp dẹp đúng không? Hoặc là nói, căn bản liền không có xem hắn là người.

“Thái đọ mày như vậy hả?” Lục Ân bá tước mặt lạnh lùng.

Lâm Trần nói: “Đối với người xa lạ thái độ được không?.”

Lâm trần cảm thấy thực buồn cười rõ ràng những người này có chuyện cần cầu với mình, lại lấy tư thế ở trên cao nói chuyện.

“Mày……” Lục Ân bá tước cố kỵ còn có giáo sư Trương, cực lực chịu đựng tính tình nói: “Được, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

Lục Ân bá tước nháy mắt ra hiệu với Lục Tri Bách, Lục Ân bá tước nhìn về phía giáo sư Trương nói: “Giáo sư Trương, sự việc xảy ra có liên quan đến tư mật của Lục gia, mời giáo sư dời bước đến cách vách, để cha tôi cùng Lâm Trần nói chuyện riêng.”

Giáo sư Trương mới biết người tìm Lâm Trần thế nhưng là Lục Ân bá tước, giáo sư Trương không dám từ chối, nhưng lại lo lắng Lâm Trần: “Chính là……”

Lâm Trần nói: “Giáo sư thầy cứ đi đi, người bọn họ muốn tìm là em thầy đừng tham vào vũng nước đυ.c này.”

Giáo sư Trương nghe vậy áy náy cực kỳ, nhưng chỉ là một giáo sư nhỏ bé vì muốn có tài trợ để làm nghiên cứu, lúc đầu cũng không có nghĩ nhiều lắm. Lần sau nếu là còn gặp được loại việc này sẽ không bao giờ làm.

“Vậy…… Thầy đi trước, Lâm Trần em cẩn thận một chút.” Giáo sư Trương bất đắc dĩ mà nói.

“Tốt, thầy không cần lo lắng.” Lâm Trần nhìn khí định thần nhàn(không có lo lắng), còn nhấp một ngụm trà.

Chờ giáo sư Trương rời đi, Lục Ân bá tước gấp không chờ nổi mở miệng: “Mày muốn điều kiện gì? Tiền? Vẫn là công khai thân phận của mày?”

Lâm Trần châm chọc mà cười: “Tạm giam chỉ có 15 ngày mà thôi, đáng giá như vậy sao? Xem ra các người đúng là rất thương nó.”

Lục Tri Bách chán ghét nói: “Chẳng lẽ là mày? Vô Ưu đáng giá để chúng ta thương yêu.”

Lâm Trần: “Vậy nếu tôi không đồng ý huỷ bỏ, các người nhất định rất khó chịu đi? Vậy khó chịu đi.”

“Lâm Trần!” Lục Ân bá tước chỉ vào mặt Lâm Trần, lớn tiếng giận mắng: “Nó là em trai của mày, mày lại máu lạnh như thế?”

Lâm Trần cười lạnh: “Nó đẩy tôi xuống nước không máu lạnh? Một năm tới, nó nhiều lần tự biên tự diễn tôi khi dễ nó, không máu lạnh? Các người giả điếc giả mù, nhiều lần đều oan uổng tôi, không máu lạnh?”

Này đó ủy khuất chỉ thế nguyên chủ nói, chứ trong lòng Lâm Trần không hề dao động.

Lục Tri Bách nắm quyền, âm ngoan nói: “Im miệng, mày có cái gì tư cách bôi nhọ Vô Ưu, mình làm thì phải nhận!”

Lâm Trần: “Đúng vậy, cho nên hiện tại nó phải thành thành thật thật mà ngồi tù đi tạm giam đi, rốt cuộc làm thì phải nhận.”

“Tiện nhân, mày còn dám nói?!” Lục Tri Bách tưởng tượng đến em trai mà mình thương yêu nhất bị tạm giam, trong cơn giận dữ định xông lên cho Lâm Trần một cái tát.

Lâm Trần cũng không khách khí, cầm ấm trà lên đập qua: “Lúc trước thực hiện được một lần lại muốn lần hai hiện tại còn muốn đánh tôi?!”

Lục Tri Bách lắc mình né tránh xoay người lại định lấy ghế dựa.

Ngoài cửa, người phục vụ sốt ruột nói: “Tiên sinh, gian phòng này đã có khách, ngài không thể đi vào……” Nói đến một nửa, thấy cự thú triển lãm răng nanh vô mặt, người phục vụ được dặn dò phải canh giữ cửa sợ tới mức kinh hoảng thất sắc, không dám ngăn trở.

Một bàn tay vội vàng mà đẩy cửa phòng, mọi người bên trong liền nghe được một tiếng sư tử hống đinh tai nhức óc. Là Parker, nó từ trong thanh âm Lâm Trần nghe được tín hiệu chiến đấu thực sốt ruột mà vọt vào, thẳng tắp nhào tới nhân loại đang định dùng ghế dựa muốn đánh Lâm Trần.

“Parker, bình tĩnh một chút!” Lâm Trần lên tiếng ngăn lại, Lâm Trần biết cộng sinh thú đả thương người là trọng tội, đặc biệt là cộng sinh thú của Tư Ngang, tuyệt không thể có bất luận sai làm gì.

Lục Tri Bách đột nhiên nhìn đến hùng sư mà mình luôn mơ ước, tức khắc vừa kinh vừa sợ, giơ ghế dựa không dám động. Bị đánh gãy còn có phản kích của Lâm Trần nhưng chỉ là sửng sốt một chút, liền tiếp tục tát cho Lục Tri Bách một cái tát vang dội. Đây thế nguyên chủ đánh.

Đánh xong lúc sau, cổ oán khí luôn áp lực trong lòng dường như biến mất.

Lục Tri Bách bị đánh mặt sung lên, phản ứng lại liền lộ ra ánh mắt muốn ăn thịt người, tức giận tận trời muốn đánh Lâm Trần. Nhưng có một con sư tử thật lớn che ở phía trước Lâm Trần, dùng thú đồng lạnh băng nhìn chằm chằm hắn, đừng nói động thủ chân không có mềm liền không tồi.

Đây là……sư tử của Tư Ngang?

Đáy mắt Lục Tri Bách âm trầm mà quay đầu quả nhiên thấy Tư Ngang đứng ở cửa.

Đối phương anh tuấn đĩnh bạt, cùng trong lời đồn giống nhau cao ngạo không kềm chế được, lúc này xem cũng không nhìn bọn họ mà nhìn Lâm Trần nói: “Lại đây.”

Lâm Trần đi qua có chút thấp thỏm nói: “Cảm ơn anh Ngang.”

Tư Ngang trên dưới đánh giá Lâm Trần, trong mắt có chứa lo lắng nhíu mày hỏi: “Có bị thương không?”

Lâm Trần lắc đầu: “Không có.”

Lâm Trần khom người tiến đến bên tai Tư Ngang nhỏ giọng nói: “Anh nếu là không tới em đã đem tên đó đánh ngã chổng vó.”

Lời này không giả, Lâm Trần có luyện qua tán đánh, vừa rồi là cố ý kích Lục Tri Bách động thủ, Lâm Trần tính toán hôm nay phải giáo huấn Lục Tri Bách một trận.

Dù sao Lâm Trần đi chân trần không sợ xuyên giày(=hòa thượng không sợ nắm tóc), mất mặt cũng không phải Lâm Trần.

“Thật hay a.” Tư Ngang hừ nhẹ.

Hai cha con Lục gia bị xem nhẹ kinh nghi bất định mà nhìn một màn này, Lâm Trần đáp đến nhân vật lớn là Tư Ngang?

Lục Ân bá tước suy tư gì, thử nói: “Tư Ngang tiên sinh, ngài cùng Lâm Trần có quan hệ gì?”

Lúc này Tư Ngang mới nhìn về phía bọn họ, một bên sửa cổ áo cho Lâm Trần, một bên nói: “Lâm Trần, nói thử xem?”

Bầu không khí này thực sự mờ ám. Nhưng Lâm Trần biết Tư Ngang đang cho mình lập uy, rất phối hợp mà dựa sát qua, cao giọng trả lời nói: “Anh Ngang là anh trai của tôi, trừ bỏ anh ấy tôi không có người anh nào cả.”

Tư Ngang giơ tay xoa xoa cái ót của Lâm Trần, liếc hai cha con Lục gia: “Nghe thấy không, về sau đừng có đến gần, Lâm Trần cùng các người không có quan hệ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »