Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Ngày Đều Điên Cuồng Ôm Hôn Với Cộng Sinh Thú Của Các Đại Boss

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở dĩ Lâm Trần nói như vậy bổn ý là muốn từ các bảo tiêu hỏi thăm nơi nào cho thuê nhà đáng tin cậy, rốt cuộc Lâm Trần không phải dân bản xứ, sợ bị người khác hố. Kết quả bảo tiêu trực tiếp gọi báo cho Tư Ngang biết.

Biết được Lâm Trần muốn chuyển nhà, Tư Ngang hào phóng bảo trợ lý an bài cho Lâm Trần một bộ biệt thự đơn lập ở ngoại ô.

Còn xe bán tải do trong gara của Tư Ngang không có chỉ có thể làm Lâm Trần tự mình đi mua.

Lâm Trần thật nhứt đầu nhưng đối vẻ mặt tranh của công bảo tiêu Lâm Trần còn có thể nói gì?

“Tôi mời hai anh ăn cơm đi.” Lâm Trần mỉm cười mời.

Lâm Trần tra xét nhà nào là nhà ăn xa hoa lại ăn ngon tại Hoàng Đô, nhìn nhìn số dư trong tài khoản, Lâm Trần an tâm thoải mái mời hai bảo tiêu cùng mình đi đến đó.

“Đồ ăn nơi này rất đắt đó”

“Không có việc gì,” Lâm Trần nói: “Anh Ngang trả tiền lương cho tôi không ít.”

Bảo tiêu nghe Lâm Trần sửa xưng hô đối với Tư Ngang như thế, bọn họ liền cười: “Được, vậy cảm ơn cậu.”

Bọn họ không có đi phòng riêng mà ngồi ở sảnh đường gọi vài món, vui vẻ mà ăn uống.

Bảo tiêu nhiều chuyện hỏi: “Lâm Trần nói đi cậu và Tư tổng của chúng tôi, hiện tại là quan hệ gì?”

Kỳ thật Lâm Trần không nói bọn họ cũng nhìn ra được, Tư Ngang rất là chiếu cố Lâm Trần, trong lòng khẳng định là thực thích đứa em trai có tài hoa, tính cách lại tốt này. Như bọn họ cũng thực thích Lâm Trần.

“Hiện tại, tôi cùng Tư tổng là bạn bè.” Lâm Trần ngượng ngùng nói.

Hai bảo tiêu vẻ mặt kinh ngạc lại cao hứng nói: “Vậy thật tốt quá, chúng ta đã sớm nhìn ra cậu cùng Tư tổng rất hợp ý nhau.”

“Có thể làm Tư tổng nhận làm bằng hữu nhưng không nhiều lắm, về sau cậu cũng đừng quên chúng tôi.” Hai bảo tiêu kính rượu với Lâm Trần.

“Nhất định sẽ không quên.” Lâm Trần cười tủm tỉm cạn ly cùng hai người.

Ăn sắp xong bổng bảo tiêu đá chân Lâm Trần: “9 giờ phương hướng có người nam vẫn luôn chú ý chúng ta, cậu có biết người đó không?”

Lâm Trần nhìn lướt qua người đó là Lục Vô Ưu nhưng lại cùng Lâm Trần cậu có quan hệ gì?

“Không quen biết.” Lâm Trần dời đi tầm mắt, cúi đầu ăn không để ý tới.

Hôm nay, Lục Vô Ưu cùng bạn bè tới nơi này ăn cơm, bạn của Lục Vô Ưu tự nhiên cũng thuộc gia đình giàu có nhưng còn Lâm Trần dựa vào cái gì ở chỗ này ăn cơm? Lâm Trần tiền từ đâu ra?

Lục Vô Ưu rõ ràng trăm phương ngàn kế của cậu đã làm người Lục gia bị ảnh hưởng, bọn họ căn bản không thích Lâm Trần, cũng không có cho tiền Lâm Trần, dù Lâm Trần còn ở Lục gia cũng không trả nổi tiêu phí ở nơi này.

Cho nên Lâm Trần không có khả năng có tiền tới nơi này ăn, quỷ nghèo Lâm Trần khẳng định là ăn ké uống ké, ké chính là hai người nam thể trạng cao lớn ngồi cùng bàn.

Không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt Lục Vô Ưu hiện lên khinh thường, sau đó trộm chụp một bức hình. Lục Vô Ưu đang vui sướиɠ nghĩ chút trở về lại có thể mách lẻo Lâm Trần một lần, nhưng còn không có cười ra tới liền thấy người ngồi đối diện Lâm Trần bỗng nhiên đứng lên, đôi mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm về bên này.

Lục Vô Ưu tức khắc cả người cứng đờ nhưng vẫn còn giữ bình tĩnh, trước bàng dân thiên hạ đối phương dám làm gì cậu? Lục Vô Ưu cậu đây chính là con trai của bá tước. Bảo tiêu mặt mày hung ác bước đến trước mặt Lục Vô Ưu: “Vừa rồi cậu ở chụp chúng tôi?”

Lục Vô Ưu trong lòng nhảy dựng, mặt ngoài lại bình tĩnh phủ nhận: “Ai chụp mấy người đừng có oan uổng người khác.”

Bảo tiêu lạnh giọng: “Cậu hoài nghi chuyên nghiệp của tôi?”

Bảo tiêu là vệ sĩ của Tư Ngang phải thông qua tầng tầng tuyển chọn, xiếc nhỏ này của Lục Vô Ưu không thể gạt được đôi mắt của anh.

“Đem ảnh xóa bằng không tôi lập tức báo cảnh sát.”

Nếu hình chụp là Tư tổng thì bảo tiêu đã báo cảnh sát ngay lập tức. Nhưng xét thấy đương sự không phải tư tổng thân phận của bọn họ đều không phải quá mẫn cảm nên mới chọn cách lén giải quyết.

Động tĩnh của bảo tiêu lập tức khiến cho người khác chú ý, mọi người vây xem, Lục Vô Ưu không chút nào lùi bước: “Tôi nói không có, không tin anh có thể kiểm tra camera.”

Lục Vô Ưu thực tự tin, động tác lúc chụp của cậu rất bí ẩn dù cho có camera cũng không thể phát hiện lúc cậu chụp lén được. Thời buổi này tự tiện chụp hình người khác không chỉ có phạt tiền còn bị tạm giam, Lục Vô Ưu khẳng định sẽ không thừa nhận.

Bạn của Lục Vô Ưu cũng không nhìn thấy Lục Vô Ưu chụp lén nên bên vực nói: “Vô Ưu không chụp lén ai cả, chúng tôi có thể làm chứng.”

Người qua đường khe khẽ nói nhỏ: “Người ta đều dám nói tra camera thì chắc hẳn là không chụp lén, phỏng chừng là hiểu lầm.”

Lâm Trần đi tới, cậu nghi hoặc nhưng vẫn phải hỏi rõ tình huống, cười như không cười mà nhìn Lục Vô Ưu: “Hiện tại cậu xóa ảnh rồi xin lỗi, tôi có thể bỏ qua nếu không việc này liền giao cho cảnh sát giải quyết.”

Những người khác không rõ ràng ân oán giữa bọn họ, nhưng Lâm Trần rất rõ ràng nếu bảo tiêu đã nói Lục Vô Ưu chụp lén vậy đó chính là sự thật, đến nỗi chụp để làm gì thì khẳng định lại muốn hãm hại Lâm Trần.

Nghe được hai chữ ‘cảnh sát’, Lục Vô Ưu luống cuống, nhưng đối mặt với Lâm Trần từ trước đến nay đều là Lục Vô Ưu cao hơn một cơ, không để trong lòng Lục Vô Ưu liền nói: “Tôi khổng rảnh dây dưa với mấy kẻ điên như các người.”

Vừa lúc giám đốc tới, Lục Vô Ưu nói: “Giám đốc! Mấy người này quấy rầy tôi, làm tôi thực không thoải mái, mời anh lập tức xử lý bằng không tôi liền khiếu nại đến tổng bộ của các người.”

Lục Vô Ưu là con trai của bá tước, chẳng sợ ở Hoàng Đô đích xác có rất nhiều quý tộc tụ tập, nhưng giám đốc là bình dân không dám đắc tội cũng không đắc tội nổi.

“Lục thiếu gia, thật là xin lỗi, tạo bối rối cho ngài.”

“Hừ.” Lục Vô Ưu chờ có người bị đuổi ra ngoài.

Giám đốc nhìn Lâm Trần, vạn phần xin lỗi nói: “Vài vị, tôi đã xem qua camera, vị thiếu gia này xác thực không có chụp lén mọi người, nếu vài vị không tin có thể cùng tôi đi xem lại.”

Bảo tiêu ôm cánh tay nửa bước không di, cơ thể lực lưỡng giống như bức tượng Phật: “Cậu ta có chụp.”

Mọi người: “……”

Lâm Trần tin tưởng chuyên nghiệp của bảo tiêu, lười nhác mở miệng: “Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, vậy báo cảnh sát.”

Nhìn Lâm Trần nâng lên trên vòng tay trên cổ tay muốn gọi điện, Lục Vô Ưu nóng nảy: “Lâm Trần, dừng tay!”

Lâm Trần không dao động.

Đối phương tiếp tục uy hϊếp: “Nếu mày dám, tao liền cho mọi người biết việc làm dơ bẩn của mày! Làm tất cả sinh Viên ở Thái đại biết mày làm cái gì!”

Nói chưa dứt lời, Lâm Trần động tác càng nhanh: “Báo.”

Lục Vô Ưu cả người phát run, Lâm Trần làm sao dám!

“Cậu là ai lại dám khi dễ Vô Ưu?” Bạn của Lục Vô Ưu thấy thế liền đứng che trước mặt Lục Vô Ưu.

Bọn họ cũng không biết thân phận của Lâm Trần, mấy tin tức đó đều bị Lục gia giấu gắt gao. Cũng chỉ có Lâm Trần trước kia ngây ngốc tin tưởng trong nhà tạm thời không công khai là vì muốn tốt cho cậu.

Đã báo cảnh sát nên Lâm Trần lại lười nói chuyện cùng bọn họ. Lục Vô Ưu hiện tại chỉ có hai lựa chọn, một cái là chờ cảnh sát tới, hai là thừa nhận sai lầm rồi xin lỗi. Nhưng hai cái Lục Vô Ưu đều không muốn chọn, Lục Vô Ưu liền gửi tin nhắn cho anh cả Lục Tri Bách, thuyết minh nguyên do, làm nũng cáo trạng.

“Anh cả, anh mau tới cứu em, Lâm Trần lại khi dễ em.”

Lục Tri Bách đang ở công ty nhìn thấy tin nhắn liền nổi trận lôi đình, vừa lúc công ty cũng ở cùng đoạn đường chưa được mười phút là có thể chạy tới.

“Em chờ anh chút, yên tâm Lâm Trần không dám làm gì em đâu.”

Cảnh sát tới còn nhanh hơn Lục Tri Bách, nghe người báo cảnh sát tự thuật liền nhìn Lục Vô Ưu, đưa ra yêu cầu muốn kiểm tra vòng tay cá nhân của Lục Vô Ưu có thật là có ảnh chụp lén hay không.

Lục Vô Ưu mắt trông mong nhìn về phía cửa, thái độ đối với cảnh sát rất lễ phép: “Xin các vị chờ một chút anh trai tôi sắp đến, đợi anh ấy tới tôi liền phối hợp, bằng không tôi sợ hãi, có thể chứ?”

Lục Vô Ưu nhìn nhu nhu nhược nhược (liễu yếu đào tơ), tuổi cũng không lớn, hơn nữa còn lập luận rõ ràng, cảnh sát liền châm chước một chút.

Năm phút sau, Lục Tri Bách đến hiện trường, đầu tiên đem Lục Vô Ưu hộ ở phía sau, hùng hổ mà chỉ vào Lâm Trần nói: “Nhanh lên huỷ bỏ báo cảnh, chuyện này chúng ta lén giải hòa.”

Lâm Trần liếc qua đi, thấy sự tàn nhẫn trong mắt Lục Tri Bách, Lâm Trần đoán nếu không phải có cảnh sát ở chỗ này, đối phương khẳng định sẽ cho mình một cái tát.

Lâm Trần môi khép mở: “Bị điên.”

“Mày!” Lục Tri Bách xác thật tưởng cho Lâm Trần một cái tát, nhưng ngại với có cảnh sát ở đây nên không thể làm như vậy.

Lâm Trần ôn thanh nhắc nhở: “Đồng chí cảnh sát, xin hỏi có thể chấp hành công vụ sao?”

Cảnh sát lại lần nữa đối Lục Vô Ưu nói: “Cậu trai trẻ này, mời cậu phối hợp, chúng tôi cần kiểm tra vòng tay cá nhân của cậu xem có ảnh chụp lén hay không.”

Lúc này, Lục Vô Ưu thật sự nóng nảy, Lục Vô Ưu cho rằng kêu Lục Tri Bách đến là có thể áp được Lâm Trần, ai ngờ Lâm Trần như vậy ngạnh, chẳng lẽ không sợ đắc tội phủ bá tước hay sao? Nếu mình đã xảy ra chuyện, trên dưới Lục gia đều sẽ không bỏ qua Lâm Trần.

“Anh……” Lục Vô Ưu yếu ớt mà nắm chặt góc áo của Lục Tri Bách: “Anh xem cậu ta kìa.”

Lục Tri Bách trừng Lâm Trần: “Mày có biết mày đang làm gì hay không? Không cần ỷ vào……”

“Cái gì?” Lâm Trần chẳng hề để ý mà nhún vai: “Tôi cô độc một mình, một người ăn no cả nhà không đói bụng, anh tưởng lấy cái gì tới uy hϊếp tôi?”

“Còn có, trước mặt cảnh sát còn dám uy hϊếp tôi, con trai cả của Lục Ân bá tước Lục Tri Bách thật là uy phong.”

Cảnh sát nghe vậy, nhăn chặt mi: “Chàng trai, tôi lần thứ ba yêu cầu cậu, mời phối hợp!”

Lục Tri Bách đầy mặt hung ác nham hiểm tức giận đến nổi gân xanh, nhưng vì suy xét danh dự của phủ bá tước, không thể ở chỗ này động Lâm Trần: “Tốt, mày giỏi lắm.”

Lục Vô Ưu bị dọa khóc: “Anh cả, em không muốn……”

“Vô Ưu, đừng sợ,” Lục Tri Bách nhìn về phía Lục Vô Ưu thì dịu dàng hơn, giống một người anh trai thực sự, lại nhìn cảnh sát nói: “Chúng tôi có thể phối hợp, về trước Cục Cảnh Sát được không? Bọn họ cũng phải đi.”

Cảnh sát nhìn về phía Lâm Trần. Lâm Trần đáp ứng.

Đoàn người đi đến Cục Cảnh Sát, Lục Tri Bách ở trên đường đã nghĩ ra rất nhiều đối sách, nói với cảnh sát: “Chuyện là chúng tôi là người một nhà, cậu ta là em trai ruột của tôi, lần này chỉ là mâu thuẫn giữa anh em với nhau.”

Cảnh sát khϊếp sợ, em trai ruột?

Lục Tri Bách: “Là thật, quan hệ huyết thống.”

Cảnh sát cảm thấy không ai sẽ lấy loại chuyện dễ bị chọc thủng này ra để gạt người, vì thế dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Trần, bắt đầu khuyên giải: “Nguyên lai mọi người đều là người một nhà, vậy ảnh chụp cũng không có gì, không bằng bảo em trai của cậu nói lời xin lỗi là được?”

Lâm Trần buồn cười: “Tôi đều cùng cả nhà mấy người đoạn tuyệt quan hệ, vì thoát tội lại muốn nhận người thân, không biết nhục à?”

Lục Tri Bách lạnh giọng: “Mày đừng quên, mạng của mày là do ba mẹ cho.”

Lâm Trần: “Tôi thiếu chút nữa chết đuối dưới nước, các ngươi làm như không thấy, thuyết minh các người cũng không phải thực quý trọng mạng của tôi, coi như tôi đã trả lại cho mấy người rồi.”

Nhắc tới chuyện này, Lục Tri Bách sắc mặt xanh mét, hôm nay bất đắc dĩ nên mới đâm thủng quan hệ cùng Lâm Trần, cũng không muốn mọi người đều biết: “Mày câm miệng, đừng ngậm máu phun người!”

Lâm Trần rũ xuống mi mắt: “Bị chụp không phải chỉ mình tôi, tôi sẽ không đồng ý giải hòa.”

Bảo tiêu họa nói: “Không sai, chúng tôi kiên trì truy cứu tới cùng, tuyệt không giải hòa.”

Nghe tới Lâm Trần cùng mấy người Lục Tri Bách có mâu thuẫn, bảo tiêu chỉ nghe dăm ba câu đều cảm thấy thực tức giận, kiên quyết không thể làm Lâm Trần bị đối phương khi dễ.

Lục Tri Bách áp xuống cảm xúc, đối bọn họ nói: “Hai vị muốn nhiều ít giải hòa thì có thể nói, không cần thiết đắc tội Lục gia chúng tôi. Nếu cùng Lâm Trần không biết phải trái đối với các anh cũng không có lợi. Loại người như Lâm Trần thực đê tiện âm u, chỉ là muốn mượn tay các người trả thù Lục gia mà thôi, không cần bị nó lừa.”

Đây là câu mà anh trai ruột có thể nói?

Bảo tiêu cả giận nói: “Chúng tôi không cần tiền bồi thường, chỉ cần xử lí ảnh chụp theo luật là được, nên phạt tiền phạt tiền, nên tạm giam thì tạm giam.”

Chỉ cần bị tạm giam liền sẽ có tiền án, không truyền ra còn tốt, truyền ra đi chính là vết nhơ nhân sinh.

Lục Vô Ưu bị dọa tới rồi, trong lòng hận chết Lâm Trần, lại chỉ có thể nhu nhược đáng thương nói: “Anh ba, em xin lỗi anh được không? Anh tha thứ em đi, em chỉ là nhất thời xúc động.”

Lâm Trần: “Có liêm sỉ một chút, tôi không phải anh ba của cậu.”

Lâm Trần có ký ức của nguyên chủ, biết Lục Vô Ưu đều là giả bộ, một năm này Nguyên chủ đều bị Lục Vô Ưu nơi chốn hãm hại, động bất động liền tạo vết thương giả trên người, vu oan giá họa, làm nguyên chủ có miệng khó trả lời.

Nguyên chủ rõ ràng là học sinh ba tốt, lại bị Lục Vô Ưu vu hãm thành ác độc ti tiện như chuột ở cống ngầm, bị mọi người chán ghét. Rất khó mà nói có thể nguyên chủ bị tra tấn đến hậm hực không vui mà ch·ết.

Lục Vô Ưu cắn môi rớt nước mắt: “Ba mẹ biết anh như vậy sẽ thực đau lòng.”

Lâm Trần khí cười: “Cậu phạm tội ba mẹ cậu đương nhiên đau lòng, nuôi dạy ra con trai tốt như cậu mất mặt đã chết.”

Lục Vô Ưu nói không lại, Lục Tri Bách đau lòng, giận mắng: “Lâm Trần! Mày một vừa hai phải!”

Lâm Trần đối cảnh sát nói: “Chuyện này không có khả năng giải hòa, nên làm thế nào thì làm thế ấy.”

Cảnh sát còn tưởng khuyên, nhưng xem tư thế của Lâm Trần, bọn họ khuyên không được, đành phải đối Lục Vô Ưu nói: “Lục Vô Ưu, mời cậu phối hợp với chúng tôi, đây là lần cuối cùng yêu cầu, nếu cậu lại cự tuyệt, chúng tôi có quyền lợi xin trực tiếp điều tra vòng tay cá nhân của cậu.”

“Ô ô……” Sự tình tới rồi tình trạng này, Lục Vô Ưu khóc cũng vô dụng.

Cảnh sát vẫn tra xét thiết bị cá nhân của Lục Vô Ưu. Sự thật chứng minh, Lục Vô Ưu xác thật chụp lén, mà đương sự không tiếp thu giải hòa, ấn pháp luật sẽ bị phạt tiền, cũng bị tạm giam mười lăm ngày.

Lục Vô Ưu nghe thấy kết quả, tâm đều lạnh, sắc mặt trắng bệch như muốn té xỉu. Nếu thật sự bị tạm giam, về sau cậu làm sao có chỗ đứng trong giới quý tộc.

Thấy em trai mình thương yêu nhất bị như vậy, Lục Tri Bách hung hăng căm tức nhìn Lâm Trần, vẫn là cái loại này cao cao tại thượng thái độ: “Tao lại cho mày một cơ hội……”

Lâm Trần đánh gãy hắn: “Đừng cho, không ai yêu cầu.”

Ký tên, Lâm Trần cũng không đi, mà là tận mắt nhìn cảnh sát xử lý thủ tục tạm giam Lục Vô Ưu, cảm ơn cảnh sát mới rời đi.

Ở cửa, ánh mắt Lục Tri Bách như muốn ăn thịt người, âm trắc trắc mà cảnh cáo Lâm Trần: “Tao sẽ không thủ hạ lưu tình với mày, chờ đó.”

Lâm Trần mặt mày sơ lãnh: “Sợ quá.”

Rời đi Cục Cảnh Sát, Lâm Trần xin lỗi với hai bảo tiêu nói: “Thật là ngượng ngùng, một bữa cơm ngon lại thành như vậy.”

“Nói cái này làm gì, khách sáo quá.”

Bảo tiêu không trách Lâm Trần, đau lòng còn không kịp, hỏi: “Vừa rồi người kia chính là cái người đá tung cửa lần trước phải không?”

Lâm Trần gật đầu.

“Cùng cậu có quan hệ gì?”

Bọn họ đều nghe được.

Lâm Trần nhấp môi: “Anh ta là anh trai trên huyết thống của tôi.”

Nói tới đây, hắn cũng không che giấu thở dài nói: “Tôi là con trai bị thất lạc của Lục Ân bá tước, một năm trước mới bị tìm về, bất quá cùng bọn họ không hợp đã đoạn tuyệt quan hệ.”

“Người chụp lén chúng ta, là con nuôi mà họ nhận sau khi tôi bị lạc, cậu ta luôn tìm cách khó xử tôi ở mọi nơi, tôi xíu nữa là bị cậu ta gϊếŧ chết.”

“Buồn cười! Người nhà như vậy, không quay về cũng tốt.” Bảo tiêu nghe được lòng đầy căm phẫn.

“Trách không được, Tư tổng đối với cậu tốt như vậy lại không giúp cậu tìm người nhà.” Nguyên lai là đã sớm biết.

Lâm Trần gật đầu nói: “Không nói bọn họ, hai anh còn có thời gian sao? Chúng ta cùng đi chợ second-hand đi?”

Có xe, Lâm trần có thể lái xe tự mình trở về.

“Đương nhiên là có thời gian, đi!”

Lục gia thực mau liền biết Lục Vô Ưu bị tạm giam, vợ chồng Lục Ân bá tước tức giận đến nổi trận lôi đình, hận không thể lập tức lột da Lâm Trần, hủy cốt Lâm Trần.

“Nó chính là thứ nạo loại! Chúng ta cũng chưa oan uổng nó một chút!”

“Vô Ưu của mẹ, đáng thương Vô Ưu, như thế nào lại gặp loại người như vậy…… Lúc trước liền không nên tìm nó về!”

Thẩm Thu Nghi lôi kéo Lục Ân bá tước: “Chồng à, anh mau tìm người đem Vô Ưu thả ra, làm sao Vô Ưu có thể chịu được, nơi đó không phải người ở.”

“Để tôi thử xem.” Lục Ân bá tước bình phục một chút tâm tình, lập tức liên hệ người.

Chỉ là nho nhỏ hành chính tạm giam, Lục Ân bá tước cảm thấy hẳn là không có gì vấn đề, xác thật, tìm người cũng nói là vấn đề không lớn.

Người một nhà rốt cuộc an tâm, nhưng vẫn là tức giận đến cắn răng, không ngừng mắng Lâm Trần.

“Phía trước đều là chúng ta quá mềm lòng, mỗi lần đều luyến tiếc ra tay tàn nhẫn. Về sau tuyệt đối không thể nuông chiều nó.”

Lâm Trần chỉ là một sinh viên nghèo, đối với bọn họ muốn đắn đo Lâm Trần rất dễ, căn bản họ không để Lâm Trần vào mắt.

Bọn họ một bên mắng Lâm Trần, một bên chờ tin tức, lại chờ tới đối phương nói: “Lão Lục, không được, qua mười lăm ngày nữa mới đến đón đi.”

Lục Ân bá tước nhíu mày, truy vấn: “Sao lại thế này?”

Đối phương lạnh giọng: “Con trai ông đắc tội người, thế nhưng lại không nói cho ta biết, lần sau loại chuyện này đừng lại tìm tôi.”

Lục Ân bá tước ngốc, tưởng hỏi rõ ràng, đầu bên kia cũng đã cúp điện thoại. Loanh quanh lòng vòng Hoàng Đô này, Lâm Trần là người thường là quá rõ, nhưng bảo tiêu là người của Tư Ngang có kiến thức rộng rãi, bọn họ sợ hãi Lục gia đem người cứu ra, cho nên lại báo chuyện này cho Tư Ngang, thuận tiện thế Lâm Trần bán vài câu thảm.

“Tư tổng, Lục gia người quả thực khinh người quá đáng, bàn tay đều muốn đánh lên mặt Lâm Trần.”

“Xem tư thế, trước kia khẳng định đã đánh rất nhiều lần.”

Ánh mắt Tư Ngang hơi trầm xuống, trăm vội bên trong bớt thời giờ cùng người gọi điện thoại.

Làm người nên biết đều biết, Lục Vô Ưu chụp lén bảo tiêu, bốn bỏ năm lên chẳng khác nào chụp lén bản thân Tư Ngang. Ai tới cứu người đều không được. Cần thiết việc công xử theo luật.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
« Chương TrướcChương Tiếp »