Chương 1

Gió thổi lạnh thấu xương, Lâm Trần bên ngoài mặc áo khoác của công nhân có in logo XX được lãnh từ cơ quan từ thiện của chính phủ, hắn đang đi trở về phòng mình thuê thì bổng nhiên có một người mặc áo khoác xa xỉ từ trên xe bước xuống ngăn lại Lâm Trần.

“Lâm Trần, cha kêu mày về nhà.”

Lâm Trần không chút do dự nói: “Không đi.”

Người chặn đường là anh hai Lục Kỳ Niên của nguyên chủ ‘Lâm Trần’, Lục Kỳ Niên là con thứ hai của bá tước Lục Ân. Lục Kỳ Niên ngẩng người, hiển nhiên không nghĩ đến thái độ của Lâm Trần lại cứng như vậy. Sắc mặt của Lục Kỳ Niên âm trầm mang theo vài phần tức giận nói: “Mày muốn tự làm theo ý mình tới khi nào?”

Lâm Trần lạnh mặt nói: “Anh còn gì để nói nữa không? Không thì tránh ra, tôi không muốn lãng phí thời gian với người không liên quan, cũng không muốn nói chuyện với người không liên quan, phiền anh từ nay về sau đừng đến quấy rầy tôi.”

Lục Kỳ Niên nhíu mày, nói: “Tao là anh trai ruột của mày, có ai nói chuyện với anh trai của mình như vậy sao?”

Lâm Trần: “Anh đã không phải.”

Lục Kỳ Niên nhịn xuống tức giận nói: “Đừng nói chuyện theo kiểu đó, là con cháu của Lục gia, lưu lạc bên ngoài còn ra thể thống gì? Cùng tao về nhà.”

Lâm Trần: “Ngày mà mấy người cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ, tôi vẫn nhớ mấy lời nói tàn nhẫn mà mấy người nói, kêu tôi cút khỏi cửa lớn của Lục gia, có bản lĩnh đừng trở về mà, mấy người quên nhanh như vậy sao?”

Nguyên chủ Lâm Trần vào một tháng trước đã cùng Lục gia đoạn tuyệt quan hệ, bởi vì Lục gia không ai xem Lâm Trần là người thân, việc làm của họ không phải việc mà người nên làm. Lâm Trần là đứa con trai út bị thất lạc mười lăm của Lục Ân bá tước, mới tìm được một năm trước, lại không có bị công khai thân phận chân chính, chỉ coi như là con nuôi nuôi dưỡng. Lục gia đưa ra lý do là sợ Lục Vô Ưu cũng chính là con nuôi được Lục gia nhận nuôi trong khoảng thời gian ngắn không tiếp thu được nên tạm thời sẽ không công khai thân phận thật sự của Lâm Trần.

Cha mẹ ruột cùng hai anh trai thiên vị Lục Vô Ưu Lâm Trần chấp nhận nhưng điều làm Lâm Trần không thể chịu đựng được là khi Lục Vô Ưu đem Lâm Trần đẩy xuống nước còn hãm hại ngược lại nói là Lâm Trần đẩy người. Hai anh trai cùng cha Lâm Trần đều biết rõ Lục Vô Ưu biết bơi còn Lâm Trần thì không nhưng dưới tình huống đó bọn họ như ong vỡ tổ vội vàng đi cứu Lục Vô Ưu. Còn Lâm Trần bị nhấn nước đến chết khϊếp khi được cứu lên thì đã hôn mê, lúc tỉnh lại không phải là sự quan tâm mà là sự giận dữ của cha mẹ và hai anh trai ruột thịt, họ chất vấn Lâm Trần tại sao lại đẩy Lục Vô Ưu xuống nước?

Lâm Trần không có đường thanh minh bị anh cả Lục Tri Bách đánh một bàn tay, may mà có người ngoài làm chứng là Lục Vô Ưu đẩy Lâm Trần xuống nước rồi Lục Vô Ưu cũng nhảy xuống theo. Nhưng Lục Vô Ưu chỉ cần giải thích một câu không phải cố ý thì chuyện này liền được cho qua và không cần phải xin lỗi Lâm Trần. Sau đó, Lâm Trần mới biết người cứu mình chính là một người xa lạ, bốn người được xem là cùng huyết thống lại đang vội vàng chăm sóc Lục Vô Ưu còn Lâm Trần bị bỏ chìm trong nước.Lâm Trần không nhịn được nữa bạo phát một trận rồi cùng Lục gia đoạn tuyệt quan hệ. Hiện tại, Lâm Trần đã dọn ra ngoài một tháng, mấy ngày trước "Lâm Trầm" đã chết, bây giờ Lâm Trần là một linh hồn cũng tên Lâm Trần nhưng ở một thế giới khác tới tiếp thu ký ức của nguyên chủ Lâm Trần.

Lục Kỳ Niên không vui, nói: “Đều qua một tháng cũng nên hết giận đi, chẳng lẽ mày muốn Vô Ưu xin lỗi mới bằng lòng trở về?”

“Vô Ưu không phải đã nói do không cẩn thận mới đem mày đẩy xuống nước, em ấy cũng nhảy xuống cứu mày rồi còn gì. Không dám nói ra chỉ là do em ấy sợ hãi bị trách phạt, tuổi của mày so với em ấy lớn hơn một chút liền không thể nhường em ấy sao, một hai phải đeo đuổi không bỏ?”

Lâm Trần lớn hơn Lục Vô Ưu, đúng lớn hơn hai tháng! Việc mà Lâm Trần để ý không phải Lục Vô Ưu phải xin lỗi mà Lâm Trần để ý chính là thái độ của cha mẹ và hai anh trai ruột.

Lâm Trần cười nhạo nói: “Vậy còn mấy người? Ba người nhảy xuống tại sao không ai cứu tôi?”

Lục Kỳ Niên một nghẹn: “Lúc đó tình huống lộn xộn, tao cũng không biết là bọn họ không có bơi qua cứu mày.”

“Tùy tiện đi, dù sao đã đoạn tuyệt quan hệ.” Lâm Trần nhún vai chuẩn bị rời đi.

Lục Kỳ Niên tiếp tục cản hắn: “Tao biết mày còn đang giận vì chúng ta không kịp thời tới, cũng giận anh cả đánh mày nhưng cũng do anh ấy bị tức giận thôi, chúng ta thương Vô Ưu mười lăm năm…..”

“Cút!” Lâm Trần bùng nổ, một cổ phẫn nộ cảm xúc không thuộc về bản thân đang dâng lên trong l*иg ngực, Lâm Trần lạnh lùng nhìn Lục Kỳ Niên: “Kế tiếp có phải anh muốn nói: Dù sao tôi cũng chưa có chết, cần gì phải so đo có phải hay không? Lục Kỳ Niên anh có biết xấu hổ được viết như thế nào không ?”

Lâm Trần nhìn theo tầm mắt của Lục Kỳ Niên, cúi đầu nhìn áo khoác có logo của công xưởng gằn từng chữ nói: “Lục Kỳ Niên, anh nghe cho rõ đây cho dù tôi không thể sống qua ngày cũng sẽ không trở về Lục gia.” Về cái con mẹ nó mà về.