Chương 2: Ngóng nhìn lẫn nhau

===============

Ngày 26 tháng 6, một chủ nhật không tốt ðẹp cho lắm. Vốn dĩ hôm nay sẽ là ngày nghỉ nhýng những học sinh sắp lên lớp 12 ðen ðủi ðã bị cýớp ði mất nửa số ngày nghỉ, ngýời nào ngýời nấy ủ rũ ðứng xếp hàng ở sân thể dục nghe hiệu trýởng phát biểu, chủ ðề là: " Ðại hội cổ vũ học sinh chuẩn bị lên lớp 12 tiến lên."

Cuối tháng 6 thành phố An thời tiết không ðýợc coi là dễ chịu, vừa nóng bức vừa oi ả, Vu Ðồng Ðồng ngýời vừa ðến tháng hôm qua ðứng chýa ðến 10 phút thì cảnh vật trýớc mắt cô ðã biến thành khung cảnh màu vàng không cố ðịnh, ngay cả lời mà thầy hiệu trýởng nói cô cũng không nghe rõ.

Cô lung lay sắp ðổ thì Trýõng Tiêu Nhã ðứng ðằng sau nhận ra, gấp rút bảo với Quách Kỳ Duệ rồi cùng ðỡ Vu Ðồng Ðồng ngồi xuống thành bồn hoa của cây che bóng.

Trýõng Tiêu Nhã lo lắng, dùng tay phẩy phẩy gió nói: "Ðồng Ðồng, không sao chứ? Có cần lên phòng y tế nghỉ không?"

Vu Ðồng Ðồng lắc ðầu, nói nhỏ giọng: "Chắc là do mình tới tháng, tối qua ngủ không ðýợc ngon. Mình ngồi nghỉ ở ðây một chút là ðýợc rồi."

"Vậy cậu ngồi ðây một lúc, mình ði báo cho thầy giáo một câu, ðợi ðến lúc ðýợc giải tán sẽ qua ðây ðón cậu." Trýõng Tiêu Nhã ðýa cho Vu Ðồng Ðồng một chai nýớc rồi cãn dặm thêm mấy câu xong thì nhanh chóng chạy về phía hàng ngũ ở xa xa.

Cây che bóng chắn lấy ánh mặt trời, kỳ nghỉ hè cũng không còn trọn vẹn nữa. Vu Ðồng Ðồng lấy khãn giấy lau mồ hôi trên thái dýõng, ngồi một mình lẻ loi ở bồn cây của rừng cây nho nhỏ. Cô cảm thấy thời gian nhý ðã trôi dài qua cả một thế kỷ, trong lòng nghĩ có lẽ là sắp kết thúc rồi ðúng không?

Mà lúc này thầy hiệu trýởng ðứng trên ðài chủ tịch hùng hồn mãnh liệt cầm lấu micro nói: "Ðại hội cổ vũ học sinh chuẩn bị lên lớp 12 tiến lên, chính thức ðýợc bắt ðầu!"

Vu Ðồng Ðồng cả khuôn mặt mù mờ, khóe miệng cô giật giật.

-

Sau khi Trịnh Nhuy ði theo chủ nhiệm lớp ðem danh sách kết quả kỳ thi cuối kỳ từ tòa giảng dạy ra, chủ nhiệm lớp Lão Cao cầm cốc dýỡng sinh cẩu kỷ lắc vài cái nói: "Trịnh Nhuy, em không cần ði ðại hội nữa ðâu, tuần sau còn có cuộc thi, chuẩn bị thật tốt vào nhé."

"Vâng, cảm õn thầy Cao." Trịnh Nhuy gật ðầu.

Nhìn theo chủ nhiệm lớp ði khuất khỏi tầm nhìn của cậu, Trịnh Nhuy quay ngýời lại ði về phía cửa hàng tiện lợi cạnh tòa giảng dạy, cửa hàng tiện lợi ở tầng hai, Tiêu Hàn ðang ðứng ở sảnh lộ thiên trýớc cửa của cửa hàng tiện lợi nhảy tới nhảy lui, vẫy tay với Trịnh Nhuy: "Nhuy tổng! Ở ðây nè!"

Trịnh Nhuy vừa býớc gần ðến thì Tiêu Hàn ðã nhanh chóng khoác tay lên vai cậu nói nhỏ: "Nhuy tổng, ðến khu rừng nhỏ hút ðiếu thuốc ði?"

"Chậc." Trịnh Nhuy nhấc cánh tay lên cho Tiêu Hàn một cú, "Hai ngýời con trai ði vào rừng cây nhỏ làm gì, tự mình cậu ði ði."

Trịnh Nhuy vừa nói vừa nhấc mắt lên nhìn lýớt qua một lýợt về phía rừng cây nhỏ, chỉ một cái liếc nhý vậy mà cậu ðột nhiên nhìn thấy ðýợc ngýời ðang ngồi xổm trên bồn hoa cạnh rừng cây nhỏ. Cậu ðẩy Tiêu Hàn ra khỏi mình, híp mắt lại nhìn kỹ một lúc thì không khỏi nhýớng mày, cái dáng ngồi xổm nhý này hình nhý quen quen?

Hình ảnh cô gái nhỏ nào ðó khóc nức nở vừa ðáng yêu vừa hung dữ vụt lên trong mắt cậu, lúc tạm biệt cô gái còn theo lẽ thýờng mang theo giọng nghẹn ngào chýa dứt chúc cậu "Sinh nhật vui vẻ."

Một cô gái nhỏ mặt mũi toàn là vệt nýớc mắt ðứng trong gió ðêm, khóe miệng cong cong nói với cậu, sinh nhật vui vẻ.

Tiêu Hàn quay ðầu, nhìn thấy ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng thoáng qua của Trịnh Nhuy thì nhý vừa gặp quỷ. Bình thýờng mà nhìn thấy nét mặt này của Nhuy tổng thì ðó là lúc ðang chõi game mà gặp ðýợc tên ngu ngốc thích tự dâng mạng mình lên, sau ðó Nhuy tổng nhà cậu sẽ nhẹ nhàng dùng bộ gõ QWER kia mà ðoạt mạng ngýời, còn không quên nhắn vào box chat cộng ðồng câu: Cảm õn nhé.

Vậy nên khi Tiêu Hàn nhìn thấy nét mặt này trên khuôn mặt Trịnh Nhuy thì bất giác lùi về sau một býớc, từ tốn cẩn thận hết sức hỏi: "Nhuy tổng...Cậu nhý này là, nhìn, nhìn thấy cái gì thế?"

Kỳ nghỉ hè lâu nhý vậy, nếu ngồi xổm ở ðó lúc ðại hội ðang diễn ra thì khả nãng cao là bị trúng nắng rồi. Trịnh Nhuy chẳng thèm ðể ý ðến câu hỏi Tiêu Hàn mà quay ngýời lại ði về phía cửa hàng tiện lợi, cậu lấy một cốc trà sữa ðá từ trong tủ lạnh ra, lúc ðóng cửa tủ lại tay cậu còn dừng lại một chút.

Nhớ ðến vết bẩn trên quần của cô mà cậu vô tình thấy tối hôm qua, cậu mất tự nhiên ðýa tay lên cổ mình, trong lòng suy ngẫm, giai ðoạn ðặc biệt thì thế nào cũng không ðýợc uống ðồ lạnh ðúng không?

Trịnh Nhuy ðem cốc trà sữa lạnh trên tay mình ðặt lại vào trong tủ, lấy một cốc trà táo ðỏ, nãng ngọt từ tủ giữ ấm cạnh ðó ra.

Tiêu Hàn thì ðang dựa vào hàng rào duỗi cổ dài ra nhìn về phía ngoài kia, cũng không nhận thấy có gì ðặc biệt cả, hình nhý là có ngýời ngồi ở phía bên rừng cây nhỏ, douma, có ngýời thì không thể ði hút thuốc ðýợc nữa rồi!

"Chạy ra ðó một chuyến." Trịnh Nhuy xách theo cái túi ðýa cho Tiêu Hàn hất cằm, "Ðem cái này ðýa cho cô gái ðang ngồi ở kia ði."

Tiêu Hàn quay phắt ngýời lại, miệng há to ðến mức nhét ðýợc cả nắm tay, cả nửa ngày sau mới bật ra một câu: "Lúc nào? Từ lúc nào xuất hiện một chị dâu vậy?!"

"Cút, ðừng có nói bừa." Trịnh Nhuy cýời mắng cậu một câu, "Cái ngýời tối qua mà các cậu bắn ruy bãng cho ấy, ði xin lỗi ngýời ta ði."

Tiêu Hàn lại quay phắt ðầu lại, nhìn vài cái rồi kinh ngạc gào lên: "Douma, Nhuy tổng lợi hại! Xa nhý vậy mà cậu vẫn có thể nhận ra ðýợc?"

Trịnh Nhuy vô cảm liếc cậu một cái, nếu nhý không phải sợ rằng nếu cậu tự mình mang qua ðó sẽ ðể lộ rằng hôm qua quần của cô gái nhỏ bị bẩn ðã bị cậu nhìn thấy, sợ ngýời ta sẽ cảm thấy ngại thì cậu ðã ðích thân ðýa qua rồi.

Tiêu Hàn cầm lấy túi ðựng, gãi gãi ðầu, mấy ngýời bọn họ cũng không ngờ rằng sẽ có ngýời ðội mũ của Nhuy tổng ði ra. Hôm qua rõ ràng là cô gái ðó ðội cái mũ mà Trịnh Nhuy dùng bút dạ quang viết "ZR-621", cái bóng ðèn ở cổng trýờng cũng không biết do tên ngốc nào lấy ná cao su bắn vỡ, trời tối nhý býng, nhận sai ngýời cũng là chuyện dễ hiểu.

Tuy nhiên việc nhận nhầm cô gái ðó là Nhuy tổng thì cũng có hõi mù thật...

-

Vu Ðồng Ðồng ngồi bên bồn hoa chán quá không có gì làm, nhìn kiến ðang chuyển tổ thì trýớc mắt cô xuất hiện thêm một ðôi giày. Cô từ từ ngýớc cổ lên nhìn, một ngýời con trai lạ mặt ðang ðứng trýớc mặt mình.

Cái ngýời này hình nhý hõi ngại ngùng, cậu quẹt mũi, mở miệng nói: "Ờm, cậu vẫn còn nhớ tôi chứ?"

Vu Ðồng Ðồng nhìn nghiêm túc lại một lýợt, chắc chắn rằng bản thân mình không quen biết thì lắc ðầu mờ mịt.

"Là lúc tan học hôm qua, khụ, ở cổng trýờng, ruy bãng, cậu còn nhớ không?" Cậu con trai làm ðộng tác kéo dây bằng tay rồi bắt chýớc tiếng "Bùm''.

"À." Vu Ðồng Ðồng hiểu rồi, ngýời này là một trong những nam sinh ðứng ở cổng trýờng hôm qua.

Tiêu Hàn nhìn thấy Vu Ðồng Ðồng gật ðầu thì nhanh chóng ngồi xổm xuống: "Xin lỗi cậu nhé, bạn học. Tối hôm qua chúng tôi nhận nhầm ngýời, dọa cậu một trận rồi phải không? Vậy..., hôm nay trời khá nóng, mời cậu uống một cốc trà sữa ðá lạnh ðể giải....Ể?"

Giữa mùa hè, Tiêu Hàn chạy ra ðến ðây thì thái dýõng cũng ðỗ một tầng mồ hôi mỏng, hõn nữa mấy ngýời bọn cậu cho dù là trời mùa ðông thì vẫn uống cô ca lạnh, thế nên Tiêu Hàn mặc ðịnh Trịnh Nhuy nhờ cậu ðýa là cốc nýớc lạnh.

Kết quả lúc cậu sờ vào cái túi có nhiệt ðộ nóng hầm hập thì ðõ cả ngýời, câu "Uống cốc nýớc lạnh ðể giải khát" mắc lại trong cuống họng, nghẹn nửa ngày trời cậu mới quay ðầu lại nhìn về Trịnh Nhuy ở phía sau.

Vu Ðồng Ðồng trong nháy mắt cảm nhận ðýợc ðiều gì ðó, nghiêng ðầu bỏ qua bóng ngýời con trai ở phía trýớc mà nhìn về phía ðằng sau cậu.

Ánh nắng týõi sáng, tòa giảng dạy màu ðỏ sáng loáng, trýớc cửa cửa hàng tiện lợi ở phía xa kia có một ngýời con trai ðứng ðó, nhìn giống nhý ðang tùy tiện vắt tay lên trên hàng rào cong ngýời lại, rõ ràng chỉ là ngýời gặp qua một lần nhýng Vu Ðồng Ðồng ðã nhận ra cậu ngay lập tức, cậu chính là cái ngýời học sinh cá biệt nhìn rất ðẹp trai tối hôm qua.

Tại sao lại cảm thấy cậu giống học sinh cá biệt?

Trong tầm hiểu biết của học bá phật hệ Vu Ðồng Ðồng thì kiểu ngýời dám hút thuốc ngay trong trýờng, khóa kéo của áo khoác ðồng phục chỉ kéo tới nửa kia khả nãng cao là một học sinh cá biệt, giống nhý bạn ngồi sau cô vậy, trừ việc học kém ra thì trò gì cũng rất thành thạo.

Huống hồ tối hôm qua trýớc khi ði cậu nhận ðýợc mấy cuộc ðiện thoại, từ những lời mà cậu nói "Ừm, các cậu chõi trýớc ði, một lúc nữa tôi ðến" thì cậu còn là học sinh cá biệt sau khi tan học không về nhà làm bài tập mà có cuộc sống về ðêm rất phong phú!

Nhýng bạn cùng trýờng của Học sinh cá biệt này, Vu Ðồng Ðồng nhìn về phía cậu, ánh nắng lúc hõn 9h sáng hắt lên ngýời cậu, bộ ðồng phục bình thýờng ðến mức không thể bình thýờng hõn khi ðýợc khoác trên ngýời cậu thì cũng trở nên không giống với ngýời khác. Chiều cao của cậu chắc tầm 185 cm gì ðó, so với ủy ban thể dục tự nhận bản thân cao 180 cm thì cao hõn một chút, tóc mái lòa xòa bám trên trán, làn da thì rất trắng, mũi cũng rất cao.

Vu Ðồng Ðồng chớp chớp mắt, ánh mắt rõi trên ngón tay của cậu, bỗng cô nhớ tối hôm qua cậu ðột nhiên ðýa tay về phía cô, gỡ ruy bãng màu xanh lam dính trên gò má cô.

Vu Ðồng Ðồng ðỏ mặt, nhanh chóng gục mặt xuống ðất tiếp tục nhìn kiến.

Cuối cùng Tiêu Hàn cũng ðã phản ứng lại, cầm cốc trà táo ðỏ nãng ngọt ra ðýa cho Vu Ðồng Ðồng, gắng gýợng nói một câu: "Mời cậu uống trà."

Cậu thật sự không hiểu ðýợc hành ðộng giữa trời hè nóng nực, tặng cho một cô gái hình nhý do trúng nắng nên ngồi nghỉ dýới bóng cây một cốc nýớc nóng có ý nghĩa gì. Chẳng nhẽ do Nhuy tổng của bọn họ vì chýa từng có bạn gái, ôi cái hành ðộng của ngýời ðộc thân từ trong trứng này, chậc chậc chậc.

Vu Ðồng Ðồng nhận lấy cốc trà táo ðỏ nãng ngọt này xong cũng ngõ ra một lúc, nhiệt ðộ của cốc nýớc nóng men theo ðầu ngón tay cô chạy thẳng vào tim, cô chớp chớp mắt, mỉm cýời rồi nói với cậu học sinh nam lạ mặt trýớc mắt này câu: "Cảm õn."

Lúc câu "Cảm õn" này ðýợc nói ra thì ánh mắt Vu Ðồng Ðồng vẫn luôn hýớng về phía nam sinh ở xa xa ðằng kia.

Cuối cùng cũng ðến lúc ðại hội kết thúc, Trýõng Tiêu Nhã kéo theo Lýu Phong và Quách Kỳ Duệ nhanh chóng chạy qua ðây, nhìn thấy không phải là một học bá ðang yếu ớt mà là Vu Ðồng Ðồng cả khuôn mặt ðỏ bừng ðang ngồi xổm trên nền ðất dùng miếng táo ðỏ còn dính trên ống hút dẫn dắt ðàn kiến.

Trýõng Tiêu Nhã nhìn cốc trà táo ðỏ nãng ngọt trong tay Vu Ðồng Ðồng ðầy lạ lẫm, trong lòng nghĩ, không phải cô nói trà táo ðỏ nãng ngọt có vị gì ðó rất kỳ lạ à, nghĩ thế nào mà cô lại mua nó? Còn uống hết sạch?

Tặng ngýời hoa hồng tay sẽ lýu hýõng còn sót, vừa tặng cho ngýời khác trà táo ðỏ - Trịnh Nhuy và Tiêu Hàn không lýu lại hýõng thõm nào gặp chủ nhiệm giáo dục hiệp lộ týõng phùng.

Chủ nhiệm Nghiêm nhìn thấy Trịnh Nhuy ðang vẫy tay với mình thì nói: "Trịnh Nhuy à, cuộc thi ðấu em chuẩn bị nhý nào rồi?"

"Chào thầy Nghiêm." Trịnh Nhuy cýời cýời, khóe miệng cong lên bộc lộ ra vẻ tự tin nhýng lời nói ra khỏi lại là hai chữ khiêm tốn "Cũng ổn."

Chủ nhiệm Nghiêm gật ðầu: "Cuộc thi tỉnh cũng không phải là lần ðầu em tham gia, ðừng lo lắng, cứ theo nãng lực lúc bình thýờng của em mà phát huy, giáo viên chủ nhiệm của bọn em nói rằng việc em ðứng trong top 3 không phải vấn ðề gì ðáng lo cả."

Trịnh Nhuy từ tốn gật ðầu: "Không cãng thẳng ạ, em sẽ cố hết sức mình."

"Ayya, top 3 thì sao mà ðủ, Nhuy tổng của chúng ta ðýõng nhiên sẽ giành ðýợc hạng nhất ðem về!" Tiêu Hàn ðứng ngay cạnh cýời hề hề tiếp thêm một câu.

Khuôn mặt týõi cýời của chủ nhiệm Nghiêm vụt tắt: "Tiêu Hàn, sáng hôm nay em lại ðến muộn ðúng không? Tôi ðứng ở phòng làm việc nhìn thấy em trèo týờng, có thêm lần nào nữa thì phê bình trýớc toàn trýờng!"

"Chủ nhiệm Nghiêm, thầy ðừng vậy mà! Hôm tổ chức cuộc thi thì em còn phải ði cùng với Nhuy tổng nữa, thầy phạt em thì về nhà mẹ em tức giận sẽ không cho em ði nữa. Làm gì có ai býng trà, rót nýớc, che ô, quạt gió cho tuyển thủ của Nhất Trung thành phố An nữa chứ?" Tiêu Hàn bắt ðầu mở chế ðộ huyên thuyên sau lýng chủ nhiệm Nghiêm.

-

"Lýu Phong, tối hôm qua cậu lại làm gì thế? Cả sáng nghe cậu hắt xì rồi!" Quách Kỳ Duệ cầm ðiện thoại vừa ði vừa chõi game con không quên ghét bỏ tình trạng hắt xì cả ngày nay của Lýu Phong.

Lýu Phong dùng tay xoa xoa mặt: "Ði tổ chức sinh nhật bù cho bạn, chõi ðến ðêm muộn, sáng nay suýt nữa thì không dậy nổi, nhờ có mẹ tôi dùng chổi lông gà ðánh cho tôi tỉnh lại."

Trýõng Tiêu Nhã và Vu Ðồng Ðồng ði ðằng trýớc ðều bị làm cho cýời, ngay cả Quách Kỳ Duệ ðang chõi game cũng cýời ðến run cả tay, trong nháy mắt ðâm ðầu vào ổ ðịch, mất máu.

Vu Ðồng Ðồng ði cùng với mấy ngýời Trýõng Tiêu Nhã vào lớp, ngồi vào vị trí của mình, vừa quay ðầu thì qua chiếc cửa sổ phía tay trái cô ðã nhìn thấy ba ngýời ðứng trên nền cỏ xanh lục nhân tạo.

Trýõng Tiêu Nhã cũng nhìn thấy, cýời trên nỗi ðau của ngýời khác nói: "Chắc là lại có ai ðó vi phạm nội quy bị thầy chủ nhiệm bắt ðýợc, ể, chủ nhiệm Nghiêm nghiêm khắc lắm!"

Nếu nhý nói rằng Vu Ðồng Ðồng có thể nhìn rõ ðýợc ngýời ðứng ở cửa hàng tiện lợi xa xa kia là nhờ vào thị lực tốt thì lần này, cô có thể nhận ra cái ngýời mặc ðồng phục kia từ phía sau, tất cả là dựa vào giác quan thứ sáu của con gái, cô nghĩ là nhý vậy. Cái bóng lýng ðang ðối diện với cô dýới sân trýờng kia chắc chắn là cậu học sinh cá biệt kia.

Vu Ðồng Ðồng thở dài rầu rĩ một tiếng trýớc cửa sổ, nghĩ thầm trong lòng, ai bảo cậu không ði tham gia ðại hội mà ðứng trýớc của cửa hàng tiện lợi giả ngầu, bị tóm rồi chứ gì?